Chương 7: Con gà lớn màu vàng

Đột nhiên bị sư phụ đánh thức, lại nghe được lời như vậy, cả người tôi lập tức trở nên căng thẳng.

Sư phụ trực tiếp đưa cho tôi một bộ quần áo nói: “Mặc cái này vào trước đi!”

Sau khi tiếp nhận thì phát hiện đó là một bộ áo liệm màu xám, phía trên còn được in hoa.

Nhìn thấy thứ này, tôi lập tức lộ ra vẻ khó xử: “Sư phụ, đây không phải là quần áo mặc cho người chết sao? Sư phụ cho con mặc để làm gì?”

Sư phụ trừng mắt nhìn tôi một cái, tức giận nói: “Kêu con mặc thì con cứ mặc vào đi, hiện tại bắt đầu, con phải xem mình là một người chết.”

“Vì sao?”

“Thằng nhóc này, sao con cứ nói nhảm nhiều vậy? Nói cho con biết, áo liệm này có thể ngăn chặn dương khí trên người của con. Bằng không chờ đánh cá tới, con liền đi vào trong sông tắm rửa cùng bà ta đi!”

Nghe sư phụ nói như thế, mặt mày của tôi đã trở nên tái mét vì sợ, hiện tại còn có cái gì để mà oán hận? Tôi vội vàng mặc cái này vào trên người.

Đồng thời, sư phụ cũng nhét lá bùa vàng có ghi sinh thần bát tự của tôi vào trong bụng con gà.

***sinh thần bát tự***: ngày tháng năm sinh

Sau đó nhanh chóng xỏ sợi dây đỏ vào chân gà vàng, buộc đầu còn lại vào ngón út tay trái của tôi.

Làm xong những việc này, sư phụ kêu tôi ôm gà vàng, sau đó liền mang tôi ra cửa.

Tôi hỏi sư phụ muốn đi chỗ nào, sư phụ lại nói đi nhà tang lễ.

Sư phụ nói chỗ đó có âm khí nặng, dễ dàng che lại hơi thở trên người của tôi, cũng không dễ dàng bị phát hiện.

Sư phụ nói như vậy, tôi cũng không nói nhiều, liền đi theo sư phụ tới nhà tang lễ.

Vừa đến nơi này, liền thấy Lão Tần đi ra đón.

Lão Tần là bạn tốt của sư phụ tôi, cũng hiểu được một ít phương pháp đơn giản về xu cát tị hung. ( cầu may và tránh vận rủi )

Mà sư phụ của tôi nhìn thấy Lão Tần, cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng nói: “Lão Tần, tôi dẫn đệ tử tới đây để tránh gió.”

Lão Tần gật đầu: “Trong đó mọi người đều đã đi trở về, chỉ còn mỗi mình tôi!”

Nói xong, Lão Tần liền mang theo chúng tôi đi vào bên trong.

Cuối cùng đi tới nhà xác, sư phụ nói nhà xác là nơi có âm khí nặng nhất trong toàn bộ nhà tang lễ, trốn ở đây có thể mê hoặc được nữ quỷ câu cá đến mức độ lớn nhất.

Sau đó sư phụ liền kêu Lão Tần trở về nghỉ ngơi, dường như ông ấy muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Dù sao Lão Tần cũng biết đêm nay chúng tôi sẽ phải đối mặt với cái gì, cho dù ông ấy ở lại nơi này, cũng không thay đổi được gì.

Cho nên ông ấy chỉ nói đêm nay chúng tôi phải cẩn thận, sau đó liền một mình rời đi nơi này.

Lão Tần đi rồi, sư phụ liền thắp hương ở trong nhà xác.

Kêu tôi chào hỏi các chú các bác ở nơi này, còn kêu tôi rải một ít gạo trắng ở trong nhà xác, nói là cho phí qua đường.

Đồng thời, sư phụ còn kêu tôi quỳ lạy con gà vàng lớn 3 lạy.

Người ta nói rằng vạn vật đều có linh, đêm nay con gà vàng lớn này sẽ phải đổi mạng cho tôi, đây là muốn chắn tai thay tôi, cho nên tôi phải cảm ơn nó.

Đối với lời nói của sư phụ, sư phụ nói gì thì tôi nghe nấy, dù sao việc này cũng có quan hệ đến tánh mạng của tôi.

Khi tôi làm xong tất cả những việc này thì đã hơn mười hai giờ tối.

Sư phụ lại dặn dò tôi vài câu, ý tứ đại khái cũng giống như tối hôm qua.

Chính là không thể nói chuyện, không được tùy tiện thở dốc, coi mình giống như một người chết là được.

Cuối cùng, sư phụ chỉ vào một chiếc quan tài màu đen trong nhà xác và nói: “Tiểu Phàm, đêm nay con sẽ ôm gà vàng lớn trốn ở phía dưới quan tài kia!”

Quan tài được đặt trên một chiếc ghế dài, bên dưới không có gì, ngay cả một mảnh vải cũng không có, nơi này có thể giấu người? Tùy tiện nhìn thoáng qua chẳng phải đã bị nhìn thấy?

Tôi có chút buồn bực, liền hỏi: “Sư phụ, có phải sư phụ nói sai rồi. Phía dưới quan tài này cũng không có gì che đậy, có thể giấu người sao?”

Sư phụ cũng không cho tôi sắc mặt tốt, nhưng ngoài miệng vẫn giải thích nói: “Người có thể nhìn thấy nhưng không đại biểu cho việc nữ quỷ đánh cá có thể nhìn thấy. Chờ bà ta tới, con liền thả gà vàng ra ngoài là được!”

Nghe sư phụ nói như vậy, tôi cũng an tâm rồi.

Trong miệng “Dạ” một tiếng, liền chui xuống phía dưới quan tài màu đen, trong tay gắt gao ôm gà vàng, cũng không dám cử động.

Đồng thời, sư phụ còn đưa cho tôi một mặt kiếng bát quái, kêu tôi dùng để phòng thân ở thời điểm vạn bất đắc dĩ.

Thấy sư phụ còn đứng, tôi liền hỏi sư phụ muốn trốn ở chỗ nào.

Nhưng sư phụ lại nói, nếu ông ở lại nơi này, dương khí sẽ rất vượng, tôi sẽ dễ dàng bị bại lộ. Nói tôi an tâm trốn ở đây, ông sẽ ở bên ngoài nhìn chằm chằm.

Nói xong, sư phụ cũng liền rời khỏi nơi này.