Chương 31: Mời người

“Lão Đinh, ông có ý gì?” Lão Tần gia lộ vẻ nghi hoặc.

“Chúng ta nhất định đã bị người tính kế, có lẽ rượu đã bị người bỏ vào đó một chút đồ vật?” Sư phụ mang theo nghi hoặc mở miệng.

Mà sư phụ mới nói tới chỗ này, trong đầu tôi cũng đột nhiên suy nghĩ đến câu nói tối hôm qua của quỷ thắt cổ.

Hắn nói tôi đừng kêu nữa, không đến sáng mai, sư phụ sẽ không tỉnh.

Lúc ấy tôi không có để ý, hiện tại ngẫm lại.

Chẳng lẽ đối phương đã có sự chuẩn bị trước khi tới? Sớm đã đoán chắc sư phụ cùng Lão Tần gia sẽ không tỉnh dậy?

Vì thế, tôi đã nói cho sư phụ cùng Lão Tần gia suy nghĩ của mình.

Sư phụ cùng Lão Tần gia đều nhướng mày, sau đó vội vàng đi đến bàn ăn, cầm lên bầu rượu, rót rượu còn dư ở bên trong ra ngoài.

Nhưng khi rượu còn dư lại được rót vào ly rượu, tất cả mọi người đều ngây người.

Đây đâu phải là rượu? Rõ ràng là một chất lỏng không biết tên đen như mực còn sền sệt, mang theo một chút mùi tanh hôi.

Khi nhìn thấy cái này, tôi liền trợn tròn mắt ngay tại chỗ.

Rượu này là do tôi mua ở một tiệm rượu lâu đời trong thị trấn, tối hôm qua tôi uống vẫn còn cảm thấy rất ngon.

Hiện tại, hiện tại sao lại biến thành như vậy?

“Sư phụ, rượu này được con mua ở tiệm rượu lâu năm. Con, con cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy!” Tôi khó hiểu mở miệng.

Nhưng sư phụ lại giơ tay: “Tiểu Phàm, chúng ta đã bị đồ vật dơ bẩn tính kế, không phải lỗi của con.”

“Sư phụ, vậy, hiện tại chúng ta phải làm gì?”

Sư phụ thở dài nói: “Chúng ta cần phải nghĩ cách diệt trừ mấy con ác quỷ này, tận lực tìm ra kẻ chủ mưu cuối cùng ở phía sau màn, bằng không, chuyện này sẽ không chấm dứt!”

Sư phụ bên này vừa dứt lời, Lão Tần gia liền quát một tiếng nói: “Lão Đinh, tôi thấy chuyện này đã vượt qua phạm vi năng lực của chúng ta. Trước mắt mặc dù Tiểu Phàm đã có bảo hiểm, nhưng tương lai ra sao cũng khó nói.”

“Theo tôi, không bằng chúng ta đi mời người!”

Mời người? Tôi sửng sốt một chút, ở nơi này ngoại trừ sư phụ của tôi cùng Lão Tần gia, còn có người có bản lĩnh?

Sư phụ lộ ra một tia kinh ngạc: “Gần đây còn có cao nhân?”

Lão Tần gia vẻ mặt ngưng trọng: “Chó má chứ cao nhân gì, chỉ là một tên ngu ngốc. Nhưng tuyệt đối có bản lĩnh!”

Tôi cùng sư phụ vừa nghe lời này, đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ cùng tò mò, liền hỏi kỹ càng tỉ mỉ.

Lão Tần gia cũng không nói lời vô nghĩa, ông nói mình có một sư đệ. Thời trẻ thích đi vân du tứ hải, tháng trước vừa vặn về tới nội thành.

Bởi vì quan hệ của Lão Tần gia cùng sư đệ của mình không được tốt lắm, dường như có chút gút mắc, nhưng Lão Tần gia không chịu nói.

Chỉ nói, hơn một tháng qua, sư đệ của ông có liên hệ với ông một lần, ông cũng không chủ động gặp mặt đối phương.

Hiện giờ chuyện này của chúng ta tương đối khó giải quyết, Lão Tần gia chỉ có thể kéo xuống mặt mũi, mời hắn lại đây hỗ trợ.

Tôi cùng sư phụ mặc dù có chút xin lỗi, nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm muốn mặt mũi, rốt cuộc tánh mạng quan trọng hơn.

Sau đó, Lão Tần gia liền gọi điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Lão Tần gia nói với tôi cùng sư phụ: “Buổi chiều hắn sẽ tới đây!”

Tôi rất cảm kích Lão Tần gia, nếu không phải vì bảo vệ mạng sống cho tôi, Lão Tần gia cũng không cần kéo xuống mặt mũi mời sư đệ của ông lại đây.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, khoảng ba giờ chiều, sư đệ của Lão Tần gia đã tới.

Còn trực tiếp tìm tới cửa hàng của nhà chúng tôi, lúc ấy chúng tôi đang ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm.

Bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói đầy kích động của một người đàn ông: “Sư huynh!”

Vừa nghe được giọng nói này, ba người chúng tôi theo bản năng quay đầu nhìn qua, đều muốn nhìn xem sư đệ của Lão Tần gia là người như thế nào.

Chỉ thấy lúc này bên ngoài cửa có hai người đàn ông đang đứng, một già một trẻ.

Trong đó có một người có số tuổi gần bằng sư phụ và Lão Tần gia, bộ dáng hơn 60 tuổi.

Rất thời trang, áo sơ mi hoa, quần tây trắng và giày da màu cam.

Nhìn thế nào cũng không giống đạo sĩ.

Mà bên cạnh còn có một người trẻ tuổi đang đứng, cao cao gầy gầy, làn da trắng nõn, rất đẹp trai, khuôn mặt vô cảm.

Sau khi hai người này xuất hiện, Lão Tần gia chỉ tùy tiện nhìn lướt qua.

Có chút lúc nóng lúc lạnh mở miệng nói: “Tới, lại đây ngồi đi!”