Chương 11: Đấu lệ quỷ

Tôi cũng không ngờ tới con lệ quỷ này lại chịu được đòn như vậy, nhìn cái đầu của lệ quỷ quay ngoắt 180 độ ở trước mặt tôi, cả người tôi đều choáng váng.

Tôi vô cùng kinh ngạc và không thể tin được, lệ quỷ còn có loại thao tác này.

Nhưng lệ quỷ đã há to miệng muốn cắn một ngụm về phía cổ của tôi, tốc độ của lệ quỷ cực kỳ nhanh, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng.

Cách đó không xa, sư phụ của tôi nhìn thấy một màn này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong miệng đã kinh hô một tiếng: “Cẩn thận!”

Nói xong, cũng không rảnh lo cái khác, trực tiếp ném kiếm gỗ đào ở trong tay tới đây.

Dường như lệ quỷ đã cảm ứng được kiếm gỗ đào đang bay tới, vốn dĩ nó đã há to miệng muốn cắn về phía tôi lại đột nhiên co rút, vội vàng né qua một bên.

Nếu như lệ quỷ không né tránh, cho dù có cắn chết tôi, chính mình cũng sẽ bị kiếm gỗ đào đâm trúng, hiển nhiên là không có lời.

Nhưng chính sự né tránh của lệ quỷ đã khiến tôi tỉnh táo trở lại.

Tuy rằng trong lòng vẫn còn đang hoảng sợ, nhưng tôi cũng không muốn chết ở chỗ này, càng không muốn bị lệ quỷ cắn chết.

Cơ thể nhanh chóng thối lui ra phía sau, muốn kéo ra khoảng cách với nam quỷ.

Nhưng sau khi nam quỷ tránh được kiếm gỗ đào, lại nhìn về phía tôi, sắc mặt dữ tợn: “Hôm nay tao sẽ lấy đi mạng nhỏ của mày!”

Vừa nói vừa nhào về phía tôi.

Tôi hoảng sợ, cơ thể không ngừng lui về phía sau, kết quả dưới chân bị trượt “Bịch” một tiếng liền té ngã trên mặt đất.

Nam quỷ thấy tôi như thế, vẻ mặt càng hưng phấn, ánh mắt nhìn tôi giống như nhìn thấy thịt đã nằm trên thớt.

Một lần nữa mở ra cái miệng to như bồn máu, lộ ra răng nanh sắc bén, cắn về phía cổ của tôi.

Sư phụ muốn tới cứu tôi, nhưng lại bị nữ quỷ kia ngăn cản.

Hơn nữa kiếm gỗ đào trong tay cũng đã ném ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể cứu tôi được.

Nam quỷ bổ nhào đến trước mặt tôi, đè người xuống, dùng một đôi móng vuốt sắc bén trực tiếp chộp lấy cổ tôi.

Đầu của nam quỷ càng ấn xuống sâu hơn, muốn cắn một ngụm ở động mạch chủ trên cổ của tôi.

“Tiểu Phàm!” đôi mắt của sư phụ đều đỏ, nhưng lại bất lực.

Trong nháy mắt, tôi cũng hoảng sợ tới cực điểm.

Xúc cảm lạnh băng cùng với bộ mặt dữ tợn của lệ quỷ, làm tôi cơ hồ muốn phát điên.

Nhưng dưới khát vọng mạnh mẽ muốn được sống, tôi vẫn còn đang ra sức giãy giụa.

Hơn nữa trong nháy mắt nam quỷ muốn cắn vào cổ của tôi, trong tay tôi cũng không biết đã bắt được cái gì, nhắm ngay đầu của nam quỷ mà đập xuống.

Nam quỷ này kiêu ngạo vô cùng, căn bản không đặt tôi ở trong mắt.

Lúc này càng không thèm tránh né, hiển nhiên nam quỷ cho rằng tôi sẽ không đả thương được hắn.

Ngay tại thời điểm tôi dùng tay đập ở trên đầu của hắn, nam quỷ giống như bị điện giật.

Thân thể của nam quỷ kịch liệt run rẩy, sắc mặt đại biến, trong miệng phát ra một tiếng "A" rất thảm thiết.

Cơ thể đột nhiên bị văng ra ngoài, bộ dáng cực kỳ đau đớn.

Vừa rồi còn hưng phấn dữ tợn, lúc này lại trở nên khẩn trương và sợ hãi.

Đôi tay che lại đầu, không ngừng hét lên: “Đau quá, đau quá, đau chết mất!”

Tôi cảm thấy may mắn khi sống sót sau tai nạn, đồng thời cũng nhìn thấy rõ trên tay mình là cái gì.

Thì ra là kiếng bát quái trấn âm khắc sát, khó trách nam quỷ sẽ đau đớn và có phản ứng lớn đến như vậy.

Chỉ là không nghĩ tới, trong lúc vội vàng tôi lại bắt được kiếng bát quái.

Đánh bậy đánh bạ đập trúng nam quỷ, cứu mình một mạng.

Lúc này tôi cũng không có nghĩ nhiều, nắm chặt kiếng bát quái không ngừng lui về phía sau, vừa lúc nhìn thấy kiếm gỗ đào vừa rồi sư phụ đã ném qua đây.

Không đợi nam quỷ một lần nữa có phản ứng, tôi nhanh tay nhặt lên kiếm gỗ đào.

Nữ quỷ nhìn thấy chồng quỷ của mình chịu đau đớn như thế, cũng không tiếp tục dây dưa với sư phụ.

Chạy đến bên cạnh nam quỷ, trong lúc lo lắng còn mang theo tiếng khóc khàn khàn: “Chồng ơi, chồng có sao không? Chồng ơi……”

Sư phụ đã có cơ hội thở dốc, nhanh chóng đi tới trước mặt tôi.

Sau đó từ bên trong túi kiếm rút ra một thanh đồng tiền kiếm: “Tiểu Phàm, mau đi đi, sư phụ sẽ giữ chân bọn họ. Chạy tới miếu Thành Hoàng ở phía đông, đừng quay đầu lại.”

“Sư phụ, con không đi, con muốn ở lại với sư phụ!” Tôi trực tiếp mở miệng nói.

Tuy rằng trong lòng rất sợ hãi, cũng sợ chết, nhưng tôi không muốn bỏ lại sư phụ.

Lúc tôi còn rất nhỏ, sư phụ đã nhận nuôi tôi, là người thân duy nhất của tôi.

Bây giờ kêu tôi chạy trốn một mình, tôi không thể vượt qua được chướng ngại vật ở trong lòng.

Sư phụ thấy tôi không đi, đột nhiên đẩy tôi một cái thật mạnh.

Dùng hai mắt đỏ ngầu trừng lớn, nói: “Đi nhanh! Con ở lại chỗ này chỉ biết kéo chân sau của sư phụ, thầy trò chúng ta một người cũng không sống được!”

Tròng mắt của sư phụ gần như lồi ra, thời điểm nói lời này, nước miếng đều bắn tới trên mặt của tôi. Lúc ấy tôi rất buồn bực, muốn ở lại.