"Cô cũng mơ cao đấy nhỉ."
Ngụy Lăng Thiên âm thầm khinh bỉ cô trong lòng. Cô ta cũng tính toán quá đó. Trợ lý của trợ lý không phải sẽ làm việc cùng tầng với anh sao. Sáng tối gặp cô đã đành. Giờ cô còn muốn cả ngày anh phải nhìn thấy cô sao. Cô không phải đang chơi trò "lửa gần rơm" với anh đó chứ.
"Vị trí đó cho cô cũng được thôi nhưng thời gian đâu cô đi làm. Chẳng phải cô quên, cô còn phải chăm sóc bà nội tôi sao. À còn em trai cô nữa mà phải không?"
Ngụy Lăng Thiên muốn nghe thử cô ta nói thế nào. Miệng lưỡi đến đâu cũng phải bó tay với thời gian thôi. Ai ngờ anh đã sai lầm. Bởi vì anh không biết. Một khi cô đã dám hỏi anh thì đã tính toán đâu vào đấy cả rồi. Hơn nữa cô còn dám lôi câu anh đã từng nói ra để phản bác anh.
"Tôi sẽ chăm sóc cho cả hai người buổi sáng. Buổi chiều giao lại cho y tá. Chẳng phải anh từng nói tôi không phải bác sĩ mà. Biết cái gì đâu mà chăm với sóc mọi thứ đã có bác sĩ và y tá riêng lo sao. Hửm."
Đường Tiểu Yên cười đắc ý với anh.
Ngụy Lăng Thiên cứng người. Vậy mà cô cũng nói được. Giỏi quá giỏi. Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô. Được rồi. Cô muốn đi làm chứ gì. Anh sẽ cho cô biết, bước vào địa bàn của anh sẽ trả giá ra sao. Vì vậy anh không nói gì nữa, chỉ hỏi cô muốn khi nào thì bắt đầu đi làm. Sau đó cho cô số trợ lý của mình, khi nào đến làm thì gọi cho cậu ta.
Đường Tiểu Yên ngạc nhiên. Cô tò mò không biết Ngụy Lăng Thiên làm chức gì, ở bộ phận nào. Thế mà anh còn có trợ lý riêng đấy. Chắc phải là giám đốc hay phó giám đốc gì phải không. Cô muốn hỏi anh. Anh không cần gọi điện thoại hỏi ý kiến sếp anh sao. Anh có thể tự quyết định thay sếp anh luôn à nhưng cô lại do dự không dám nói. Cô sợ anh hiểu lầm gì nữa thì công việc của cô coi như xong. Cô càng ngày càng muốn biết quan hệ mờ ám này của anh đã đến mức nào. Mà làm cho sếp anh ta nghe lời anh ta như thế.
"Ngụy Lăng Thiên, bà nội ông ổn rồi chứ? Cô dâu mới thế nào?" Quách Nhạn "bà tám" của tập đoàn hỏi thăm.
"Cậu đang điều tra tình hình để bảo đảm chức' bà tám quốc dân' của cậu à." Ngụy Lăng Thiên cười nhạo.
Quách Nhạn là bạn từ nhỏ của Ngụy Lăng Thiên. Hai người rất thân thiết với nhau. Có thể nói người hiểu Ngụy Lăng Thiên hơn ba mẹ anh. Không ai khác chính là Quách Nhạn. Ngụy Lăng Thiên được người ta "ban tặng" biệt danh ác ma độc miệng thì bạn thân của anh cũng không kém cạnh.'Bà tám quốc dân' chính là biệt danh của anh. Từ nhỏ đã vậy lớn lên còn nhiều chuyện hơn.
"Cậu chắc là đầu thai lộn kiếp. Nhiều chuyện như đàn bà." Ngụy Lăng Thiên từng đùa anh ta.
Nhưng Quách Nhạn lại không giận mà cười ha hả. Biện minh cách logic cho anh.
"Sai nhé tôi chỉ đang cập nhật tin tức. Giúp người khác biết những chuyện mà họ không biết để họ không bị hạn hẹp thông tin so với mọi người thôi. Tôi tốt thế còn gì. Còn nữa ông đây mà đầu thai là nữ. Cậu không biết sẽ có bao nhiêu cô gái khóc ròng đâu."
Ngụy Lăng Thiên đưa tay khẽ xoa xoa ấn đường. Chơi với nhau hơn hai mươi năm nhưng anh vẫn không hiểu. Tại sao Quách Nhạn là đàn ông mà lại nói nhiều như vậy. Giờ còn thêm mắc hội chứng hoang tưởng nữa. Phải chăng cậu ta "khát" gái đến mức hoang tưởng như thế.
"Cậu thôi đánh trống lảng đi. Nói mau?"
Quách Nhạn kịp khôi phục lại suy nghĩ lúc đầu của mình. Chút nữa anh lại bị ác ma này lừa rồi.
Ngụy Lăng Thiên thở dài. Biết anh không thể thoát khỏi màn hỏi cung này nữa rồi. Anh kể lại tình hình của bà nội. Sau đó cũng qua loa chuyện anh kết hôn kia. Đương nhiên anh cũng nhắc đến việc hợp đồng. Anh tin tưởng Quách Nhạn có thể nhiều chuyện việc gì, của ai. Chứ nhất định không dám nhiều chuyện việc của anh.
Quách Nhạn nghe chuyện Ngụy Lăng Thiên kết hôn chỉ là hợp đồng thì khẽ vuốt cằm. Anh đi xung quanh Ngụy Lăng Thiên một vòng. Cuối cùng rút ra kết luận.
"Ngụy Lăng Thiên có phải cậu vẫn chưa quên được Mỹ Kỳ không?"
Ngụy Lăng Thiên không phản ứng. Chỉ cúi đầu giở tập văn kiện trên bàn ra xem. Anh cười khinh bỉ trong lòng. Quên sao, làm sao có thể quên được đây.
Bốn năm đại học của anh. Tình yêu của anh đều dành hết cho một cô gái. Thế nhưng cuối cùng thì sao. Sau khi ra trường cũng đường ai nấy đi. Bởi vì lý do ' chúng ta không hợp nhau đâu' của cô. Buồn cười thật sự quá buồn cười. Không hợp nhau mà lại bên nhau những bốn năm sao.
Một tháng sau anh mới biết thì ra cô chia tay anh bởi vì nghĩ anh nghèo. Nghĩ anh sẽ không lo được cho cô trong tương lai.
Lúc biết được sự thật anh rất bất ngờ. Bởi vì anh không nghĩ cô sẽ là một người như thế. Chẳng phải khi mới quen nhau. Cô nói cô không quan trọng hoàn cảnh của anh sao. Cô không quan trọng giàu nghèo sao. Chẳng phải cô nói chỉ cần yêu nhau, tương lai cả hai cùng cố gắng sao.
Đúng vậy khi đi học đại học. Ngoại trừ học phí ra. Anh đã từ chối sự giúp đỡ từ gia đình. Muốn bản thân có thể tự lập. Tự mình đi làm kiếm tiền lo cho việc chi tiêu của bản thân và việc anh đi làm như vậy. Dẫn đến ai cũng nghĩ gia đình anh khó khăn và cả cô cũng thế.
Anh định khi hai người tốt nghiệp sẽ nói cho cô sự thật về hoàn cảnh nhà anh. Rằng ba anh là chủ tịch tập đoàn Lăng Thần. Mẹ anh là nghệ sĩ đàn piano nổi tiếng nhưng còn chưa kịp nói cho cô biết. Cô đã dập tắt tất cả niềm tin của anh. Cô đề nghị chia tay và ngày hôm sau, cô cùng một thằng đàn ông khác ra nước ngoài du học.
Càng nghĩ lại chuyện cũ, anh càng mỉm cười tự giễu. Kể từ đó anh coi thường phụ nữ. Họ chỉ xem trọng đồng tiền và không bao giờ thật sự xem trọng tình cảm.
"Cô dâu mới không đủ ' gợi cảm' để cậu quên người cũ sao. À người ta thường nói gì nhỉ. Khiến bản thân không quên được người cũ. Có lẽ vì người mới không đủ tốt. Phải vậy không?"