"Ngụy Lăng Thiên chắc chắn không phải anh ruột của em, em không có người anh trai vô tâm vô phế vô tình vô nghĩa như vậy." Ngụy Lăng Thy tức giận.
"Ừ, Ngụy Lăng Thiên là tên khốn. Cậu ta được ba mẹ em nhặt bên đường về đấy." Quách Nhạn ngồi bên cạnh gật gù.
Ngụy Lăng Thy liếc xéo anh, anh cũng biết 'gió chiều nào theo chiều đó' quá nhỉ. Nói bạn thân mình như vậy mà chẳng chút nào chột dạ ạ. Để anh trai cô biết anh dám nói anh ấy là được nhặt về coi anh có chết chắc không. Tuy nhiên ít nhất anh cũng không đứng về phía Ngụy Lăng Thiên lúc này.
Nhìn ánh mắt của cô, Quách Nhạn chớp chớp mắt đồng tình, cố làm ra vẻ anh cũng đang đứng về phía cô. Rằng Ngụy Lăng Thiên là một kẻ chẳng ra gì. Con gái người ta đã hy sinh tính mạng vì anh ta như vậy mà anh ta lại chẳng chút động lòng. Vào thăm hỏi cũng chẳng có gì gọi là thật lòng thật tâm. Thân là bạn thân 'anh em sống chết có nhau' à sống có nhau thôi, chết thì miễn đi. Cậu ta vô tình với con gái như thế kiểu gì cũng có ngày bị gái ngược chết sớm thôi. Anh là người thâm tình, chung thủy nên chắc chắn sống thọ nên chẳng muốn bị cậu ta liên lụy đâu. Hơn nữa, Lăng Thy nhà anh, anh còn chưa thu phục được đây này.
"Chẳng phải hai người anh em hoạn nạn có nhau sao? Anh ấy là tên khốn, anh cũng chẳng tốt lành gì." Ngụy Lăng Thy bực bội.
"Anh xin thề đời này, kiếp này trên sổ hộ khẩu nhà anh chỉ có thể là tên em." Quách Nhạn đưa tay lên trời thề thốt.
Ngụy Lăng Thy đứng lên rời ra khỏi quán cà phê. Cô cũng không rảnh rỗi đến mức ngồi nghe anh tán gái.
"Ừ, anh đang chuẩn bị đi ngủ." Quách Nhạn nhìn Ngụy Lăng Thy rời đi mà đau khổ không thôi.
Lần này cô trở về là cơ hội tốt cho anh, để anh có nhiều thời gian chinh phục cô hơn. Thế nhưng nữa đường lại lòi ra 'Đường Tiểu Hoa' làm mọi kế hoạch của anh đều đổ vỡ. Càng khó khăn hơn là vài ngày nữa anh không biết làm thế nào để có thể dụ cô đi du lịch với anh vài ngày, để Ngụy Lăng Thiên có thể êm đẹp ly hôn với vợ hờ của anh ta nữa. Thật là tại sao số anh lại khổ như vậy chứ, cứ bị họ Đường và họ Ngụy hành xác thế này.
* * *
"Thư ký Giản, anh thu xếp mua thêm cho cô ấy một căn hộ tốt một chút." Ngụy Lăng Thiên dặn dò.
"Ngụy tổng, nếu đã có tình cảm sao không thử cho mình cơ hội?" Thư ký Giản thử khuyên nhủ.
Anh đã nhận ra Ngụy Lăng Thiên đã có tình cảm với bà chủ 'hờ' vì vậy mới kêu anh chuẩn bị nhiều thứ cho cô như vậy. Anh biết đây không phải chỉ vì trả ơn cứu mạng, cũng chẳng phải vì bồi thường như hợp đồng. Nếu là như vậy, Ngụy Lăng Thiên đã không cần phải suy nghĩ nên mua nhà ở đâu, khu vực nào, xe thế nào, gửi vào tài khoản bao nhiêu tiền như vậy. Nếu anh ta không để ý anh ta sẽ giao mọi chuyện cho anh tự quyền quyết định, miễn là hợp lý là được. Vì vậy chỉ có tình cảm mới quan tâm nhiều và cẩn trọng như thế.
Anh thật không hiểu, nếu anh ta đã xác định có tình cảm sao còn ly hôn làm gì. Hợp đồng thì xé rách là không phải xong rồi sao. Hai người cũng đăng ký kết hôn rồi về mặt pháp luật đã là vợ chồng hợp pháp. Nếu anh không đồng ý ly hôn thì cô ấy cũng có thể làm gì. Mà chắc gì cô ấy đã muốn ly hôn. Có cô gái nào lại từ chối một người chồng nhiều tiền lại còn yêu thương mình đâu. Hơn nữa anh còn nhìn ra được mặc dù cô ấy không có tình cảm sâu đậm với anh ta nhưng hình như cũng có cảm tình mà. Nếu không cô ấy cũng chẳng liều mình cứu anh ta đúng không?
"Không phải cứ có tình cảm là bắt buộc phải cho nhau cơ hội. Không phải của nhau, níu kéo thế nào cũng vô dụng." Ngụy Lăng Thiên cười chế giễu.
"Nhưng không thử thì làm sao biết có phải của nhau hay không?" Thư ký Giản lại kiên trì.
"Có những thứ chỉ cần nhìn cũng đã rõ ràng, không cần đến thử mới biết đâu." Ngụy Lăng Thiên buồn bã nói.
Thư ký Giản thật sự hết cách với Ngụy Lăng Thiên. Anh không biết có phải quá khứ anh ta từng bị con gái lừa hay không mà bây giờ anh ta lại bi quan như vậy. Nói thế nào cũng có thể tìm được cách phản biện.
"Hy vọng Ngụy tổng sẽ không hối hận với quyết định hôm nay."