Chương 4: Ta hận ngươi

Kiệu vừa bước vào khuôn viên của Cư Yên cung thì dừng lại. Dĩnh Lỵ không chần chừ một giây nào bước ra khỏi kiệu, thấy trong cung quả nhiên đã treo lụa trắng. Cô chạy nhanh hết mức có thể và ngã nhào xuống bên cạnh thi thể của phụ vương mình. Châu Mỹ nhìn Dĩnh Lỵ, ôm chặt lấy cô. "Phụ vương ngươi không còn nữa." Bà kêu lên.

Dĩnh Lỵ nhìn thi thể không còn sự sống của phụ vương mình. "Ta sẽ không tha cho hắn. Ta biết hắn gϊếŧ người, ta nhất định sẽ báo thù cho người." Dĩnh Lỵ cam đoan, nhìn phụ vương mình. Không có nước mắt trong mắt cô ấy, điều này khiến các cung nữ lo lắng.

"Sao con không khóc? Thương tiếc cho ông ấy." Cô cô Dĩnh Lý nói với cô, khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Nước mắt bà tuôn rơi, nhưng cô không nói gì. Mẫu hậu cô ngất khiến cô lo lắng.

"Mẫu hậu, mẫu hậu. Mẫu hậu làm sao vậy?" Dĩnh Lỵ lo lắng hỏi. "Đưa hoàng hậu vào phòng." một trong những viên quan ở đó đã ra lệnh. Năm người hầu đến khiêng hoàng hậu lên. Bà bị đưa vào phòng, Dĩnh Lỵ đi theo thì bị Vương tướng quân ngăn lại.

“Xin thứ lỗi vì đã ngăn cản công chúa, thưa công chúa, Thái tử đã căn dặn. Vì một số lý do, chúng ta phải rời khỏi đây ngay bây giờ.” Vương tướng quân nói với Dĩnh Lỵ, ánh mắt cụp xuống.

Các cung nữ cùng với cô cô đến phòng của hoàng hậu trước. Sau đó cô đi đến chỗ Vương tướng quân và nói. "Hãy nói với Thái tử của ngươi rằng hắn đã phá vỡ liên minh khi gϊếŧ cha ta. Ta sẽ không quay lại đó." Giọng cô hùng hồn.

"Điện hạ, xin đừng buộc tội oan cho Thái tử. Liên minh vẫn còn hiệu lực. Nếu công chúa không đồng ý, thì chuyện đổ máu ngoài ý muốn sẽ xảy ra. Thái tử sẽ không tha thứ cho bất cứ ai ở đây." Vương tướng quân nói.

Dĩnh Lỵ tức giận, Tống Lý Tú đứng bên cạnh nghe vậy bảo Dĩnh Lỵ lên đường về kinh.

"Hoàng Thúc (chú bên Trung Quốc), phụ vương ta không còn nữa. Bây giờ, liên minh này không còn ý nghĩa gì. Con trai của Hoàng đế đã thất hứa sẽ không gϊếŧ bất cứ ai ở đây, nhưng hắn lại gϊếŧ phụ vương ta." Dĩnh Lỵ nói đến đây thanh âm đứt quãng. Cô nhìn thi thể của phụ vương mình, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Tống Lý Tú để ý đến vẻ mặt của Vương tướng quân, bảo ông ta tránh đi một lát.

Vương tướng quân cúi đầu lui xuống. Lý Tú đưa Dĩnh Lỵ vào một căn phòng gần khuôn viên cung điện nhất. “Dĩnh Lỵ lần này con đừng quyết định vì tình cảm mà náo động nữa. Cái chết của hoàng huynh thực sự là sự việc nghiêm trọng đối với tất cả chúng ta nhưng huynh ấy đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng. Hoàng huynh quan tâm đến sự an toàn của con cho đến hơi thở cuối cùng. Huynh ấy không muốn thấy thấy cảnh tượng đổ máu, và quan trọng nhất là huynh ấy không muốn con đến đó mà không được coi trọng. Ta nghĩ rằng hoàng huynh không bị gϊếŧ bởi Thái tử. Hắn không phải loại người ném đá giấu tay. Nếu hắn muốn gϊếŧ hoàng huynh, thì hắn đã sớm ra tay rồi." Tống Lý Tú giải thích khiến Dĩnh Lỵ hiểu ra.

"Sao cô ở đây?" Thắng Lý bên kia truyền đến thanh âm. Lý Tú và Dĩnh Lỵ nghe thấy giọng nói đều quay sang. "Cô không nghe theo mệnh lệnh của ta sao." Thắng Lý vừa nói vừa đi về phía bọn họ.

Lý Tú lập tức cụp mặt xuống, còn Dĩnh Lỵ tức giận khi nhìn thấy hắn. Thắng Lý đi về phía bọn họ, dừng ở trước mặt bọn họ. "Điện hạ, xin hãy tha cho con bé.. ."

Tống Lý Tú ngừng nói khi cảm nhận được con dao găm đang kề sát cổ mình. Dĩnh Lỵ quát hắn. "Ngươi gϊếŧ cha ta còn chưa đủ thỏa mãn sao?" Dĩnh Lỵ tức giận hỏi Thắng Lý.

"Tại sao ngươi lại gϊếŧ huynh đệ của mình? Chờ đã, để ta suy nghĩ." Thắng Lý nói.

"Đừng có vu oan cho người vô tội." Dĩnh Lỵ lên tiếng bênh vực hoàng thúc mình. Cô nắm lấy cánh tay Thắng Lý, hắn hướng mắt về phía Dĩnh Lỵ. "Cô không có não để suy nghĩ à. Hoàng thúc của cô đã gϊếŧ phụ vương cô để giành lấy ngai vàng." Thắng Lý nói với Dĩnh Lỵ. Quay lại nhìn Lý Tú, Thắng Lý nói: "Không muốn chết thì nhận tội. Ngươi cũng biết, ta không phải là người kiên nhẫn lắm."

Vương tướng quân cũng tiến đến. "Đáng lẽ ngươi nên cẩn thận hơn. Ta được phong làm thái tử vì ta được vua cha sủng ái. Ta có kỹ năng quan sát rất chuẩn." Thắng Lý nói.

Dĩnh Lỵ lúc này bối rối buông tay Thắng Lý, quay sang nhìn hoàng thúc của mình. "Chính người làm chuyện này? Người ra lệnh cho thuộc hạ ám sát phụ vương, Hoàng thúc?" Dĩnh Lỵ hỏi ông ấy.

Tống Lý Tú rũ mắt xuống. "Ta không tin lời nói của ngươi, ta hỏi ngươi. Người ám sát phụ vương là thuộc hạ của ngươi phải không?." Dĩnh Lỵ trừng mắt nhìn Thắng Lý nói. Thắng Lý mất kiên nhẫn cắm sâu con dao găm vào cổ Tống Lý Tú. "Làm ơn, điện hạ, đừng gϊếŧ tôi. Đúng vậy, là tôi, tôi đã ra lệnh cho người của mình gϊếŧ Song Vương." Lý Tú đã thừa nhận tội của mình. "Hãy tha cho tôi." Ông ta nói thêm.

"Người nói láo, người đừng sợ hắn, hắn không dám làm gì đâu, người nói sự thật đi, hoàng thúc." Dĩnh Lỵ không tin vào tai minh.

"Ta nói đều là sự thật. Ta g…gϊếŧ Song Vương huynh để đoạt ngôi." Lý Tú lắp bắp nói và bảo cô hãy tha thứ cho ông ta.

"Không phải vì ngươi thì ta đâu mang tiếng gϊếŧ người. Nhắm mắt lại, nhanh thôi sẽ không đau." Thắng Lý nói, suýt nữa đã cắt cổ Lý Tú thì bị Dĩnh Lỵ ngăn lại.

"Ngươi không thể ngăn cản ta vì chuyện này liên quan đến danh dự của ta." Thắng Lý nói. “Vương tướng quân, đem tên này gϊếŧ đi.” Thắng Lý ra lệnh thì Dĩnh Lỵ lại ngăn cản.

"Đừng gϊếŧ ông ấy." Dĩnh Lỵ nói rồi bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt cô kìm nén bấy lâu nay lại trào ra.

"Nước mắt của cô cũng không thể ngăn ta gϊếŧ ông ta." Thắng Lý nói. "Hay cô nói cho ta biết một lý do chính đáng có lẽ ta sẽ dừng lại." Hắn nói thêm. Dĩnh Lỵ còn chưa nói gì, Thắng Lý liền nói: "Cô không đồng ý." Cô nắm lấy cổ tay Thắng Lý. "Phụ vương ta sẽ sống lại nếu ngươi gϊếŧ ông ấy chứ? Tại sao ngươi lại đến đây? Nếu lúc đó ngươi không đến đây, phụ vương ta đã có thể sống." Dĩnh Lỵ vừa oán trách vừa đánh vào ngực Thắng Lý.

Thắng Lý nhìn tướng quân, ra hiệu gì đó. Thắng Lý ném con dao găm, ra hiệu cho Lý Tú cút khỏi đó. Vương tướng quân để hai người ở lại, đi ra, đóng cửa lại.

Thắng Lý nắm lấy cổ tay Dĩnh Lỵ bảo cô dừng lại. "Là phụ vương cô ngu ngốc tin tưởng huynh đệ mình." Thắng Lý nói.

"Đều là tại ngươi, Thắng Lý. Ta hận ngươi." Dĩnh Lỵ nhìn thẳng vào mắt Thắng Lý nói.

"Cũng tốt cho cô. Ta không muốn cô yêu ta." Thắng Lý cười nói. "Bây giờ, cô cũng đã nhìn thấy phụ vương của cô, chúng ta cũng nên rời đi rồi. Ahh, trước khi đi, ta muốn nhắc nhở cô một điều quan trọng. Hãy tôn trọng ta và cũng đừng bao giờ buộc tội cho ta khi chưa có chứng cứ. Cô không được phép gọi thẳng tên ta. Cẩn thận lưỡi của cô, ta có thể cắt nó bất cứ lúc nào. Đùa giỡn với cô rất thú vị nhưng nếu ta để tức giận, cô có thể sẽ bị thương rất nặng." Thắng Lý thì thầm bên tai Dĩnh Lỵ.

Thắng Lý buông tay Dĩnh Lỵ ra, lùi lại. "Ta sẽ ban cho ông ta cống phẩm hoàng gia, còn hoàng thúc của cô sẽ bị trừng phạt. Ta không dễ dàng tha thứ cho bất cứ ai mạo phạm ta. Đúng rồi, cha của cô cũng không thể sống lại, nhưng, ta cũng sẽ không thể để một kẻ xảo trá cai trị vương quốc nhỏ bé này. " Thắng Lý nói. "Không giống như phụ vương cô, ta không phải là một người tốt." Thắng Lý nói.

"Đó không phải là lòng tốt mà là sự tin tưởng mà phụ vương ta dành cho ông ấy cho đến hơi thở cuối cùng." Dĩnh Lỵ vừa nói vừa lau nước mắt trên má.

"Lòng tin sẽ biến cô trở thành một kẻ ngốc, hãy ghi nhớ điều này. Ông ta cũng có thể sẽ tấn công Đế quốc Hán trong tương lai." Thắng Ly nói.

"Cư Yên sẽ không bao giờ phản bội Đế quốc Hán. Liên minh hôn nhân đã ghi rằng ngươi sẽ không làm hại bất kỳ người nào nếu ta kết hôn với ngươi. Ta đảm bảo với ngươi rằng hoàng thúc sẽ không bao giờ phản bội Đế quốc Hán." Dĩnh Lỵ khẳng định nói.

"Ta sẽ gϊếŧ cô nếu hắn giám phản bội Đế quốc Hán. Đến lúc đó cô cũng đừng hòng cầu xin tha mạng." Thắng Lý cho biết.

"Ta hứa với ngươi, Cư Yên sẽ là đồng minh trung thành của Hán." Dĩnh Lỵ như đã định. Thắng Lý đồng ý với Dĩnh Lỵ, nhưng đâu đó anh lại có một chút nghi ngờ cô.