Vu Lâm Khiếu đang suy tính ra lý do và muốn Thẩm Quân tự mình đến gặp nữ tướng kia từ chối lần xem mắt này, bởi vì chỉ có nữ tướng đó mới có năng lực thuyết phục Vu lão gia cha hắn. Với lại nữ tướng này cũng rất quan tâm đến chuyện hôn nhân của Thẩm Quân.
Cứ để cho cô thoải mái giới thiệu Thẩm Quân với bất kỳ ai khác, vì dù sao thì mình và Thẩm Quân cũng không ưa thích gì nhau.
Buổi chiều khi lớp học chiến đấu bắt đầu, nhân vật mà tiểu đội 407 đã thảo luận cả buổi sáng tuy hơi muộn một chút nhưng vẫn đến.
Vu Lâm Khiếu đang đứng bên đệm kéo dài cánh tay, liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng Thẩm Quân mặc quân phục thẳng tắp đi vào.
Trên thực tế, nếu không nhìn theo kiểu có cảm tình trước, mà chỉ xét theo mẫu hình lý tưởng của nam giới bây giờ, thì dáng người của Thẩm Quân quả thật rất bắt mắt. Tỷ lệ giữa đầu và cơ thể của anh cũng rất tuyệt vời, tay chân thon thả vừa vặn, vai rộng eo thon, hông thẳng, đặc biệt là bộ quân phục mỏng manh mà anh đang mặc càng khiến nét đẹp trai của anh trở nên bất phàm.
Thẩm Quân khác với những học viên nhỏ ở đây, anh lớn tuổi hơn bọn họ rất nhiều, lại toát ra khí chất trưởng thành quyến rũ, khi không huấn luyện anh đối đãi với mọi người cũng xem như là ôn hòa, bảo sao lần trước những nữ quân nhân văn nghệ đến giao lưu kết bạn, ai cũng muốn hỏi thăm về phương thức liên lạc của Thẩm Quân. Vu Lâm Khiếu không biết vì sao, nhưng điều này luôn khiến cho hắn cảm thấy rất bận lòng.
Hắn cúi xuống và duỗi bắp chân, vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Quân, người sau di chuyển tự do và trông như bình thường, anh vẫn là huấn luyện viên Thẩm lạnh lùng của mọi ngày. Bộ ngực cũng phẳng lì, giống như bị nịt ngực, hoàn toàn nhìn không ra cơ thể tối hôm qua còn bị Vu Lâm Khiếu đặt ở trên giường, quần áo nửa cởi ra, cặρ √υ" căng đầy lắc lư qua lại, cả người đỏ bừng, đùi mở rộng, lộ ra bộ dáng bị chơi đến không chịu nổi phải hét lên và phun ra nước da^ʍ.
Vu Lâm Khiếu nheo mắt, nghĩ đến ký ức kịch liệt tối qua, hắn không khỏi liếʍ khóe môi. Không phải là trước giờ hắn chưa từng làm chuyện thú vị này, nhưng Thẩm Quân thực sự là người duy nhất khiến hắn cảm thấy tràn đầy cảm giác chinh phục và thỏa mãn cả về thể chất lẫn tinh thần.
Nghĩ tới đây, hắn thoáng do dự...
Huấn luyện viên Thẩm đứng yên dưới ánh mắt tò mò của mọi người và đôi mắt nóng bỏng bên cạnh anh đặc biệt rõ ràng, như thể đang dùng sức nóng vuốt ve cơ thể anh từ trên xuống dưới. Một cảm giác ngứa ran từ từ chạy dọc sống lưng và xông thẳng lên trán, Thẩm Quân dựa vào ý chí nhập ngũ nhiều năm của mình, mạnh mẽ đè nén sự run rẩy của thân thể. May mà thuốc ức chế hormone buổi sáng anh tiêm đã bắt đầu phát huy công hiệu, không thì khi bị Vu Lâm Khiếu nhìn như này, anh chắc chắn sẽ chảy ra nước da^ʍ.
Thật ra các bác sĩ quân y cũng đã đưa ra lời khuyên với Thẩm Quân là hôm nay tốt nhất anh nên xin nghỉ cả ngày, tránh tiếp xúc với người có quan hệ tìиɧ ɖu͙© với anh, đợi đến khi thuốc ức chế hormone phát huy tác dụng toàn bộ rồi hãy đi làm lại. Nhưng Thẩm Quân đã khéo léo từ chối ý tốt của họ, với tư cách là một người lính, điều anh coi trọng nhất chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của mình, bởi vì vị trí của một huấn luyện viên như anh rất chặt chẽ, huống hồ mỗi tháng đều có thời gian nghỉ cố định, giờ anh đột ngột xin nửa ngày nghỉ để người khác đến chấp hành huấn luyện, đã tính là trường hợp ngoại lệ rồi, chứ đừng nói là nghỉ cả ngày.
Vì việc đổi gác tạm thời theo quy định cũng cần phải được xin phép trước vài ngày, cho nên chiều nay Thẩm Quân vẫn phải đến. Hôm nay đã là thứ năm, anh định sau khi kết thúc công việc của tuần này, sẽ tranh thủ ngày nghỉ của huấn luyện viên cho đợt huấn luyện dã ngoại thống nhất mới được áp dụng, xin điều động đến đơn vị khác, cách xa cái tên đầu gai khó chịu họ Vu đó thật xa.
Thẩm Quân không biết bối cảnh của Vu Lâm Khiếu, do đó, anh hoàn toàn có thể báo cáo lên cấp trên chuyện Vu Lâm Khiếu cưỡиɠ ɠiαи mình, vì dù sao bây giờ ở đất nước này họ cũng rất coi trọng chuyện bảo vệ quyền lợi của người song tính.
Nhưng sau khi cơn hận thù bùng nổ vào buổi sáng qua đi, Thẩm Quân không khỏi nghĩ đến trải nghiệm tồi tệ khi mới nhập ngũ của mình, khi đó anh còn là một người lính, nhưng cũng bởi vì một chiến hữu có sự phân biệt đối xử người song tính, đã đệ đơn tố cáo anh, nói rằng, anh tư thông với huấn luyện viên để sửa thành tích cho mình, hại anh thiếu chút phải từ bỏ con đường làm quân nhân của mình. Tuy rằng cuối cùng chuyện đó cũng đã được điều tra rõ ràng, nhưng cũng đã khiến Thẩm Quân phải lãng phí thời gian vô ích vài năm, bằng không với thành tích cùng tư lịch của anh, đã sớm nên được thăng chức lên chức đại tá, chứ không phải là ở đây làm một huấn luyện viên nhỏ nhoi.