Những ngày mùa hè đến rất sớm, mặt trời mọc nhanh chóng, nên chưa tới sáu giờ mặt trời đã chiếu sáng khắp căn phòng. Chỉ là hôm qua trời mưa to suốt nửa ngày, mây mù vẫn chưa tan hẳn, làm cả bầu trời tràn ngập sương mù và phát ra ánh sáng màu xanh trắng.
Trong ánh sáng ban ngày trắng xanh này, bóng đèn trong phòng dường như càng sáng hơn, và một vầng hào quang màu vàng ấm áp chiếu lên Thẩm Quân, người đang đứng thẳng và bao bọc anh từ trên xuống dưới.
Vu Lâm Khiếu không cạo râu, Thẩm Quân nghĩ.
Anh chạm vào khóe môi, hơi nóng và cảm giác chạm vào dường như vẫn còn, cùng với hơi ấm của lòng bàn tay còn sót lại trên lông mày, trong đầu Thẩm Quân có chút bối rối.
Trong sự hỗn loạn này, một nửa Thẩm Quân hét lên vì lẽ phải, một nửa Thẩm Quân lại cảnh báo về hậu quả, nhưng trong góc lại vang lên một giọng nói nhỏ đáng thương, liên tục kêu vang tên của Vu Lâm Khiếu.
Xuất thân, giới tính và kinh nghiệm đều nói với Thẩm Quân rằng nếu muốn sống như một người bình thường trên thế giới này, anh phải từ bỏ những cảm xúc không cần thiết. Vì hy vọng càng lớn thì sự thất vọng cũng sẽ càng nhiều. Và từ lâu anh đã biết rằng, có một số thứ từ lúc sinh ra đã không thể nào sở hữu được.
Những người như Vu Lâm Khiếu, là loại động vật hoang dã và bất kể là đang trong hoàn cảnh nào, cũng sẽ không thể bị nhốt trong l*иg sắt. Nên mối ràng buộc về hôn nhân cũng không là gì đối với một người thích sự tự do như hắn và hôn nhân có chăng chỉ là một tờ giấy vụn, có thể tùy thời vì lợi ích mà vứt bỏ.
Thẩm Quân chắc chắn rằng từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ mơ mộng về việc mình sẽ trở thành cô bé Lọ Lem, nhưng anh có linh cảm rằng mình sẽ lặp lại bi kịch tương tự.
Ngoài cửa sổ là ánh nắng se lạnh, bên trong cửa sổ là nội thất ấm áp và mờ ảo, trên bàn ăn là những mẩu bánh mì nướng thừa, chà bông bằm rải rác và sữa đậu nành hòa tan đã nguội lạnh.
Thật là quái đản, Thẩm Quân nghĩ, đường đường là một đại thiếu gia, lại đi thích uống nhãn hiệu sữa đậu nành hòa tan này. Và chính bản thân anh cũng rất kỳ quái, khi đi mua sắm, anh cũng sẽ thuận tay lấy một vài gói trên kệ bỏ vào giỏ mua hàng.
Những suy nghĩ linh tinh này cứ lởn vởn trong đầu huấn luyện viên Thẩm, khiến anh trong lúc huấn luyện học viên bắn súng luôn bị mất tập trung, nếu không phải hô sai khẩu lệnh chính là nhớ nhầm điểm số, khiến cho các học viên bối rối và thỉnh thoảng lén nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp.
Người trợ lý cầm súng và đặt mục tiêu là một đồng nghiệp cùng cấp với Thẩm Quân và anh ta cũng biết chút ít về giới tính của anh, nên sau khi nhận thấy tình trạng của Thẩm Quân có gì đó không tốt, nên ngay khi buổi diễn tập kết thúc đã đến kiểm tra tình trạng thể chất của anh.
“Anh có muốn đi khám bác sĩ không?” Người đồng nghiệp tốt bụng rất quan tâm đến Thẩm Quân.
Trước mắt đã ảnh hưởng đến công việc, Thẩm Quân cũng không thể kiên trì nữa, nên anh đã xin nghỉ và chạy đến bệnh xá.
Bác sĩ trong phòng y tế có quen biết với Thẩm Quân, nên vừa gặp mặt đã biết thân thể Thẩm Quân có gì đó không ổn và hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Quân cũng có chút khó hiểu, anh nói với bác sĩ rằng anh đã làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, trước đây anh vẫn cảm thấy mọi thứ rất ổn, nhưng gần đây anh đột nhiên trở nên bất thường và có xu hướng suy nghĩ lung tung.
“Chúng ta hãy làm một bài kiểm tra về nồng độ hormone của anh.” Nữ bác sĩ trẻ tuổi đưa ra lời đề nghị.
Quá trình kiểm tra diễn ra chưa đầy nửa giờ và kết quả cho thấy nó đúng là có hơi cao nhưng vẫn nằm trong phạm vi bình thường.
Nữ bác sĩ nhìn chằm chằm vào màn hình và hỏi: “Mối quan hệ của anh và bạn tình gần đây thế nào?” Cô không biết Thẩm Quân đang hẹn hò với ai.
“Cũng…Bình thường?” Thẩm Quân có chút do dự: “Tôi đã không gặp người đó khoảng nửa tháng, và chỉ mới gặp lại vào ngày hôm qua.”
“Vậy nửa tháng trước anh có quan hệ tìиɧ ɖu͙© với người đó không?” Nữ bác sĩ nhìn rất bình tĩnh, điều này khiến Thẩm Quân bình tĩnh lại một cách khó hiểu.
Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vài lần.”
"Vậy có sử dụng các biện pháp tránh thai gì không?" Bác sĩ hỏi.
Thẩm Quân sửng sốt, lắp bắp và đỏ mặt, vừa định trả lời thì bác sĩ xua tay ra hiệu đã hiểu.
Cô lục ngăn kéo tủ thuốc, lấy ra một hộp que thử thai và đưa cho Thẩm Quân, nói: “Sáng mai lúc bụng đói, anh cứ theo hướng dẫn và thử thai.” Sau khi suy nghĩ, cô khéo léo nói thêm:
“Người song tính đúng là rất khó có thai, nhưng một khi có thai rồi muốn bỏ đi cũng rất khó và nó rất có hại cho cơ thể của anh. Nên anh phải suy nghĩ cho thật kỹ”.
——