Vào ngày thứ ba sau khi Vu Lâm Khiếu rời đi sau kỳ nghỉ, Thẩm Quân bất ngờ được bổ nhiệm vào vị trí giảng viên huấn luyện bắn súng của lực lượng dự bị phòng thủ biên giới.
Vị trí này không có sự phân biệt, đã vậy cơ hội thăng tiến cũng lớn hơn, nhưng khối lượng công việc nhỏ hơn nhiều so với vị trí trước đó, Thẩm Quân được phân công giảng dạy một kèm một và đây cũng là vị trí mà nhiều người mong ước nhưng không thể có được.
Thẩm Quân cũng không phải người ngu ngốc, anh biết cho dù anh đã đạt giải thưởng và các sơ yếu lý lịch có liên quan, nhưng cũng không thể nào có chuyện may mắn có được vị trí mà chỉ những người có mối quan hệ rộng mới có được. Cho nên, chuyện này không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do Vu Lâm Khiếu đã thổi tai cho người khác, để họ sắp xếp cho anh công việc nhẹ nhàng, giúp anh nâng cao sức khỏe để sinh con.
Cuối hè, nhiệt độ miền Tây Nam Bộ vẫn ở mức cao, cộng với nắng nóng, ẩm ướt khắc nghiệt do yếu tố khu vực gây ra và việc huấn luyện ngoài trời hàng ngày của bộ đội dự bị biên phòng rất căng thẳng, đòi hỏi thể lực của các chiến sĩ phải cực kỳ cao. Mặc dù Thẩm Quân chắc chắn sẽ không mang thai chỉ với một lần xuất tinh vào trong, nhưng anh cũng phải chuẩn bị trước cho việc lỡ mình mang thai.
Sau khi biết được sự thay đổi chức vụ của mình, anh đã xác nhận rằng gia đình họ Vu chỉ xem anh như một công cụ.
——Vì cho tới bây giờ, tuy mang tiếng là vợ chồng nhưng anh thậm chí còn không có được thông tin liên lạc của Vu Lâm Khiếu.
Giấy đăng ký kết hôn vừa được “Cấp” trên tay Thẩm Quân được sơn màu đỏ và có ba ký tự lớn màu vàng, khiến khuôn mặt của anh càng ngày càng khó tả.
"Đăng ký huấn luyện viên! Việc bắn mục tiêu đã hoàn tất!"
Một tiếng hét tràn đầy năng lượng đã thu hút sự chú ý của Thẩm Quân.
Anh ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy học sinh phụ trách của mình đang cầm súng, tò mò nhìn anh: "Thầy, trên tay thầy là giấy đăng ký kết hôn sao?"
Học sinh này trẻ hơn Vu Lâm Khiếu, mặc dù cậu ta có kích thước tương đương với Thẩm Quân, nhưng nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ khoảng 17, 18 tuổi. Khuôn mặt bị phơi nắng đến ngăm đen, ngũ quan rất đoan chính, khi cười lộ ra chiếc răng khểnh, trông cực kỳ đáng yêu.
Việc dạy học 1-1 không quá nghiêm ngặt, người hướng dẫn và học sinh cũng giống như bạn bè, cho nên nói chuyện phiếm cũng không có gì đáng trách.
Nhưng Thẩm Quân không trả lời cậu ta, anh chỉ nhét giấy đăng ký kết hôn vào túi, rồi nhặt một băng đạn khác đưa cho cậu ta.
Học sinh này cũng rất ngoan ngoãn, biết Thẩm Quân không muốn trả lời nên cũng không hỏi thêm.
Sân tập trong nhà vào buổi tối tương đối vắng, không có nhiều người tập luyện, đã vậy Thẩm Quân cũng chỉ phụ trách các hạng mục bắn súng tầm ngắn, cho nên mỗi ngày đều nhàn rỗi đánh muỗi.
Học trò của anh có tổng cộng năm người, luân phiên mỗi ngày một người, nên hình thành nên một đội hoạt động đặc biệt.
Và em trai có chiếc răng khểnh chính trực này, là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, tuy vừa mới nhập ngũ không lâu nhưng bởi vì có thành tích xuất sắc, mà được gia nhập chiến đội biên phòng, là nhân tài ưu tú hàng đầu trong đội dự bị.
Trong khi đó Thẩm Quân trong những năm đầu cũng rất giỏi về thiện xạ, anh đã từng ở trong đội hạng nhất và giành được rất nhiều giải thưởng vinh dự, chính vì vậy mà anh có thừa khả năng dạy đám nhóc này. Nhưng bởi vì sau khi làm nhiệm vụ bị thương lại thay người khác gánh tội và bị xử phạt, thân thể cùng hồ sơ đều không thích hợp, cũng không còn cơ hội ra sân cầm súng, hơn nữa còn mang trên mình giới tính của người song tính, nên anh đành phải rút lui về tuyến ba, làm huấn luyện viên và cơ hội thăng tiến cũng gần như không còn nữa.