Chương 30

Người đàn ông này là giám đốc quay phim của đoàn phim "Săn Lùng", do tính chất công việc cộng thêm bối cảnh của bản thân, trong tay nắm giữ không ít tài nguyên. Nếu muốn nâng đỡ một diễn viên tuyến 18 như Hạo Mộc, vẫn là chuyện rất dễ dàng.

Hắn ta rất thích kiểu chàng trai trẻ như Hạo Mộc.

Trắng trẻo, ngoan ngoãn, dù là trước ống kính hay trong phòng, đều rất vừa mắt.

Lúc này, Hạo Mộc đang đứng trước mặt hắn ta, trên mặt mang theo men say, đuôi mắt hơi đỏ, đôi mắt ngây thơ vô hại nhìn hắn ta một cách mơ màng.

Người đàn ông lại nhẹ nhàng bóp vai Hạo Mộc, khóe miệng nhếch lên: "Ngoan ngoãn thật đấy."

Hạo Mộc mỉm cười nhẹ, nụ cười dịu dàng.

Trong tình huống này, nụ cười này thường mang theo ý nghĩa khác - hoặc bị hiểu lầm thành ý nghĩa khác.

Vì vậy, người đàn ông cũng cười, ánh mắt lưu luyến trên khóe miệng xinh đẹp, sau đó nhìn khắp khuôn mặt, cố gắng đưa tay ra chạm vào những nơi khác, ví dụ như cổ, ví dụ như dái tai.

Cố Vãn Châu nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trước mắt, đang định bước tới ngăn cản, nhưng bước chân lại đột nhiên dừng lại -

Ngay khi bàn tay béo ú sắp chạm vào Hạo Mộc, ánh mắt Hạo Mộc chợt lóe lên, nắm lấy cổ tay người đàn ông, huyệt hổ khẩu ấn xuống, chỉ nghe thấy tiếng xương cổ tay phát ra tiếng "rắc" giòn tan, người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng tiếng kêu mới được một nửa, Hạo Mộc đã nắm lấy cánh tay người đàn ông, thực hiện một cú quật vai tiêu chuẩn, ngay tại chỗ quăng ngã người đàn ông xuống đất.

Người đàn ông trung niên sao chịu nổi cú va chạm như vậy, ngay cả chửi bậy cũng không làm được, nằm sấp trên mặt đất chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.

Hạo Mộc ngồi xổm xuống trước mặt hắn ta, lấy điếu thuốc từ trong túi áo người đàn ông, châm lửa, hít một hơi sâu.

"Nói tôi ngoan ngoãn à." Cậu ta nâng cằm người đàn ông lên, khói thuốc xuyên qua khe môi, toàn bộ phả vào mặt người đàn ông, "Đổi từ khác đi."

Khói thuốc trắng cuộn xoáy trong gió đêm, vẻ ngoan ngoãn giả tạo lúc này dường như bị làn khói mang đi, đôi mắt vốn tròn trịa xinh đẹp hơi nheo lại, trong ánh mắt toàn là vẻ giễu cợt, khắp nơi đều toát ra vẻ hung dữ như sói.

【Nguyên hình tất lộ.】

Người đàn ông: "..."

Sự thay đổi trước sau quá lớn, người đàn ông há hốc miệng, như bị điểm huyệt, nhất thời quên cả nói, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng đang đi tới không xa, mới lăn lộn thân hình béo ú, bò dậy từ dưới đất, "Cố ảnh đế!"

Nghe thấy ba chữ này, Hạo Mộc toàn thân chấn động, nhìn chằm chằm về phía Cố Vãn Châu đang đi tới.

Người đàn ông lồm cồm bò đến trước mặt Cố Vãn Châu: "Cố ảnh đế, anh đã thấy rồi đấy, mẹ nó, cậu ta, cậu ta..."

Cố Vãn Châu khẽ nhíu mày.

Anh không để ý đến người đàn ông này, mà đi về phía Hạo Mộc, lấy khăn ướt khử trùng ra, nhẹ nhàng lau chỗ người đàn ông vừa chạm vào.

Khăn ướt mát lạnh lướt qua cổ, nổi lên một cảm giác lành lạnh.

Trong suốt quá trình này, Hạo Mộc không hề phản kháng, chỉ dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Vãn Châu, điếu thuốc trong tay không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào.

Một lúc lâu sau, Cố Vãn Châu đột nhiên nói: "Xin lỗi."

Người đàn ông đương nhiên cho rằng Cố Vãn Châu đang giúp đỡ mình.

Dù sao thì Cố Vãn Châu thế nào cũng không thể đi giúp một diễn viên tuyến 18 vô danh.

Vì vậy, hắn ta tiến lên một bước, định mở miệng bênh vực, Cố Vãn Châu quay người, nhìn hắn ta, vẻ chán ghét trong ánh mắt không hề che giấu, vẫn là hai chữ lạnh lùng: "Xin lỗi."