Chương 23

Cao Vĩnh An rõ ràng ngẩn người.

"Vì sao? Trộm cắp? Lừa đảo? Tội phạm kinh tế?" Hạo Mộc vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Cao Vĩnh An, "Quấy rối tìиɧ ɖu͙©? Nghiêm trọng hơn quấy rối tìиɧ ɖu͙©? Cố ý da^ʍ ô bất thành?"

Mỗi khi cậu nói ra một từ, biểu cảm của Cao Vĩnh An đều thay đổi.

Từ ban đầu vênh váo, đến ngơ ngác, rồi đến bây giờ là hoảng loạn.

Hạo Mộc khẽ cau mày: "Chậc."

Cao Vĩnh An rõ ràng rất chột dạ: "Cậu nói bậy bạ gì đó!"

"Cứ coi như tôi nói bậy đi." Hạo Mộc nói với vẻ thờ ơ, "Dẫn chúng tôi vào trong đi, còn một đoạn đường khá xa, đồ đạc hơi nhiều, giúp chúng tôi mang một chút được không?"

Cao Vĩnh An bĩu môi, hắn ta không biết chàng trai trẻ trước mặt này đã nhìn ra bí mật của mình như thế nào, nhưng sự đã rồi, Cao Vĩnh An chỉ đành cắn chặt môi, im lặng tiếp tục dẫn đường.

Con đường dẫn đến phim trường hai bên trồng đầy cây cối, gió nhẹ thổi qua, lại có chút se se lạnh.

"Cậu biết bằng cách nào vậy?" Văn Vĩnh Dật nhỏ giọng hỏi Hạo Mộc.

"Nhìn ra được." Hạo Mộc nói, "Tính cách của hắn ta rất rõ ràng, người nóng nảy thường thích màu sáng, chủ yếu là màu trắng và xám nhạt, lúc cất điện thoại hắn ta có động tác vô thức lau màn hình, không chịu được bụi trên màn hình, chứng tỏ hắn ta hơi có chút sạch sẽ quá mức."

"Đồng thời, nhân viên tiếp đón ở phim trường phần lớn là làm thêm, địa vị không cao, với tuổi của hắn ta lẽ ra không nên chỉ cam tâm làm việc thêm, vậy tại sao không đi tìm việc làm? Cậu nhìn sự chênh lệch màu da trên cổ tay hắn ta, điều này cho thấy cổ tay hắn ta đã đeo vòng tay hoặc đồng hồ trong thời gian dài."

"Nếu có thói quen đeo đồng hồ lâu năm, đột nhiên không đeo, cơ thể chắc chắn sẽ có phản ứng theo quán tính, ví dụ như thỉnh thoảng giơ tay xem giờ, hoặc cổ tay hơi cử động, nhưng hắn ta không có, tay chân thoải mái, giống như một kiểu cảm giác trút được gánh nặng, điều này chứng tỏ thứ hắn ta đeo chắc hẳn là một loại vòng tay nào đó, hơn nữa hắn ta có suy nghĩ cực kỳ muốn thoát khỏi nó——Vậy thì rất dễ đoán, chắc chắn là loại vòng tay định vị mà người ra tù phải đeo trong một khoảng thời gian."

Văn Vĩnh Dật có một khoảnh khắc sững sờ, cậu ta nhìn Cao Vĩnh An đang miễn cưỡng giúp hai người kéo vali, rồi lại nhìn Hạo Mộc, "Chỉ liếc mắt hai cái mà cậu đã đoán ra được?"

"Nói cho cậu một bí mật." Hạo Mộc ghé sát vào Văn Vĩnh Dật, "Thật ra tôi học chuyên ngành tâm lý hành vi ở Đại học Bắc Kinh, vì một số lý do nên đã từ bỏ học lên thạc sĩ."

Văn Vĩnh Dật: "..."

Đùa gì vậy?

Đại học Bắc Kinh, trường đại học top 1, đặc biệt là chuyên ngành tâm lý, top đầu cả nước, vô số chuyên gia hình sự đã từng đến Đại học Bắc Kinh học nâng cao, chỉ tiêu thi lên thạc sĩ lại càng ít ỏi, từ bỏ học lên thạc sĩ?!

Hoàn toàn không thể nào.

Hạo Mộc năm nay mới hai mươi tuổi, với tuổi hiện tại của cậu, lẽ ra còn chưa tốt nghiệp đại học.

Hơn nữa, nếu thật sự có chỉ số thông minh để thi đậu vào ngành tâm lý học hành vi của Đại học Bắc Kinh... sao có thể bị Ngụy Thành Công bắt nạt đến mức này?!

Dù Văn Vĩnh Dật có lòng muốn bênh vực bạn cùng phòng, nhưng thật sự không thể thuyết phục bản thân, vì không muốn mất mặt cậu ta, liền đáp lại một cách qua loa: "Cậu giỏi thật đấy!"

-

Bên ngoài phim trường.

Cao Vĩnh An ngồi xổm bên vệ đường, vẻ mặt khó chịu ném tàn thuốc xuống đất.