Hạo Mộc chớp chớp mắt, dưới ánh mắt mong đợi của Văn Vĩnh Dật, nghiêm túc nói: "Hoàn toàn không có."
Văn Vĩnh Dật: "..."
Thang máy vận hành, nhanh chóng đi xuống, khoảnh khắc mất trọng lượng khiến đầu óc có chút lâng lâng.
Trong cảm giác lâng lâng ấy, Hạo Mộc cúi đầu từ từ mở miệng, như đang tự nói với chính mình.
"Tiền bịt miệng chắc chắn là có, nhưng Ngụy ca vẫn luôn cho rằng chỉ số thông minh của tôi không cao, sự cứng rắn vừa rồi cũng chỉ là giả vờ, chắc chỉ cho tôi một kịch bản nhìn thì có vẻ là bom tấn, đầu tư lớn nhưng thực tế chẳng có chút tiếng vang nào đâu."
-
"《Săn Lùng》, nghe nói rồi chứ, bom tấn đấy!"
Hai ngày sau, Ngụy Thành Công quả nhiên mang kịch bản đến chỗ ở của Hạo Mộc.
Chỗ ở của Hạo Mộc khá hẻo lánh, không có thang máy, Ngụy Thành Công quanh năm không vận động, leo tám tầng lầu đã thở hổn hển, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng điệu lịch sự.
"Đầu tư, con số này." Ngụy Thành Công ra hiệu bằng tay, "Kim chủ là nhị thiếu gia tập đoàn Lộ thị, tuyệt đối sẽ không thiếu vốn. Giành được vai diễn này cho cậu cũng không dễ dàng gì, chủ yếu là do may mắn, đoàn phim đã khai máy rồi, nam phụ đó, mấy hôm trước phạm tội bị phanh phui, bị bắt, bây giờ vị trí này vừa hay trống."
"Hạo Mộc à, cậu suy nghĩ kỹ xem có nên nhận hay không, Ngụy ca thật sự muốn giúp cậu, nhưng cậu cũng biết, địa vị của cậu vẫn còn nhỏ bé, có thể giành cho cậu một vai nam phụ trong bom tấn, lại còn có nhiều đất diễn, tôi cũng phải tốn không ít công sức, cậu xem kỹ đi, thù lao cũng ghi ở đây rồi, những chỗ khác tôi cũng xem qua giúp cậu rồi, bản thân cậu không có vấn đề gì thì có thể ký trực tiếp."
Ngụy Thành Công đưa kịch bản cho Hạo Mộc, nhìn Hạo Mộc vui vẻ ký hợp đồng, đồng thời tự tay giao chiếc USB chứa bằng chứng và báo cáo kiểm tra cho hắn ta.
Xe chạy vào đường lớn, Ngụy Thành Công kết nối USB với điện thoại, tìm đến thư mục.
"Ngụy ca." Lâm Đồ dựa vào ghế sau, vẻ mặt vô cùng khó chịu, giọng điệu vừa không cam lòng vừa rất ủy khuất, "Kịch bản tốt như 《Săn Lùng》 sao anh cũng không hề nhắc đến với em, lại trực tiếp đưa cho Hạo Mộc? Nó có gánh nổi không? Nhìn cái dáng vẻ của Hạo Mộc kia kìa, anh đưa đại một bộ phim chiếu mạng là qua mắt được nó rồi mà? Ngụy ca, anh sẽ không thật sự muốn nâng đỡ Hạo Mộc chứ?"
Ngụy Thành Công xóa ảnh và video trong thư mục, gõ đầu Lâm Đồ một cái rất khó chịu: "Có chút nhãn lực đi! Cậu thật sự cho rằng 《Săn Lùng》 là dự án tốt?!"
Lâm Đồ: "?"
Lâm Đồ không hiểu, Ngụy Thành Công cũng lười giải thích, chỉ khinh thường nói: "Tôi đã nói rồi, uy hϊếp giả vờ thì không phải là uy hϊếp thật sự, Hạo Mộc à, chỉ được cái mã ngoài, chỉ số thông minh vẫn không đủ dùng."
Ngụy Thành Công xóa bức ảnh cuối cùng, rút USB ra, tùy tiện ném lên ghế sau, thoải mái dựa lưng vào ghế xe.
"Cậu cũng chuẩn bị đi, tôi đã liên hệ đoàn phim cho cậu, kịch bản đã gửi vào email rồi, chuẩn bị xong xuôi thì nửa tháng sau vào đoàn. Nếu không có gì bất ngờ thì bộ phim hình sự cùng đề tài mà cậu quay trước đó và 《Săn Lùng》 sẽ được phát sóng cùng lúc, đến lúc đó, Hạo Mộc vẫn phải làm nền cho cậu thôi."
Cùng lúc đó, trên lầu.
Văn Vĩnh Dật ôm kịch bản trong lòng, còn phấn khích hơn cả Hạo Mộc: "Oa, Mộc Mộc, nam phụ bom tấn! Nếu thật sự quay xong, cậu nhất định sẽ nổi tiếng! Cậu nên cứng rắn lên sớm hơn, Ngụy Thành Công chết tiệt, chẳng phải cũng là ức hϊếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh sao!!"