Chương 7: "Chúng ta sắp kết hôn, nắm tay cũng không có gì quá đáng?"

Kết quả kiểm tra đúng là u buồng trứng, cũng may là u lành, làm cho tất cả mọi người đều thở một hơi nhẹ nhõm.

"U này đường kính hơn 3cm, kiến nghị làm giải phẫu, mọi người mau chóng an bài thời gian đi." Bác sĩ nói.

Lâm Nhiễm đương nhiên muốn càng nhanh càng tốt, bất quá lại đúng lúc Trương Ngô cùng lão Lưu kết hôn, cho nên cô để hai người chính mình quyết định.

"Ngay hôm nay đi." Lão Lưu nói.

"Hôm nay không có giường bệnh, nhanh nhất cũng phải ngày mai." Bác sĩ nói.

"Ngày mai cũng được."

Sau khi quyết định thời gian xong, mọi người mới cùng nhau trở về.

Tuy nói là kinh sợ nhưng không có nguy hiểm gì, Trương Ngô vẫn là vui sướиɠ đến nỗi không đứng dậy được, cứ đắm mình trong dư vị vừa rồi, cảm giác như cái chết đã đến rất gần.

Lão Lưu bảo bà nấu cơm, bà vẫn là vui sướиɠ đến nỗi không đứng dậy được.

Lâm Nhiễm làm mặt quỷ với bà, bà vẫn là vui sướиɠ đến nỗi không đứng dậy được.

Lâm Nhiễm hiểu, phẫu thuật xong cũng phải chú ý nhiều thứ, để tránh xảy ra biến chứng, ngoài việc phải chú trọng đến chế độ ăn uống hàng ngày, tinh thần cũng cần phải được giữ gìn ở trạng thái tốt nhất.

Nhìn mẹ bộ dáng mệt mỏi, chẳng giống một người sắp kết hôn chút nào.

"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."

"Cái gì?" Trương Ngô đang ăn cơm hữu khí vô lực trả lời.

"Con muốn kết hôn."

Lão Lưu sửng sốt, đôi đũa của Trương Ngô rơi xuống đất.

"Con không đùa mẹ chứ?"

"Không có, là thật sự." Lâm Nhiễm nói.

Trương Ngô vui mừng khôn xiết, vội vàng nhặt chiếc đũa lên, rồi lại cảm thấy kỳ quái: "Rõ ràng trước đó không lâu con vẫn còn độc thân, kết hôn cái gì? Con có phải cố ý nói dối để mẹ vui không?"

"Không phải con cùng bạn học cũ xem mắt sao? Kỳ thật trước kia con đã yêu thầm cậu ấy, cho nên quyết định cùng cậu ấy kết hôn." Lâm Nhiễm nhanh chóng bịa ra một câu chuyện.

Trương Ngô vẫn bán tín bán nghi: "Thật sự?"

"Vâng."

"Mẹ không tin, con gọi người tới cho mẹ gặp." Trương Ngô nói.

Lâm Nhiễm liền gọi điện thoại cho Phó Lâm Lăng.

Buổi tối, Phó Lâm Lăng liền tới, trên tay mang theo một ít thực phẩm chức năng.

"Như thế nào cậu còn mang đồ tới." Lâm Nhiễm buồn cười nói, rồi đưa Phó Lâm Lăng vào nhà.

Trương Ngô cùng lão Lưu vừa thấy, đây không phải chính là vị bác sĩ mà họ gặp hôm nay sao?!

"Chú, dì, chào hai người, con là Phó Lâm Lăng." Phó Lâm Lăng cúi đầu chào.

"Mau ngồi mau ngồi, như thế nào lại là con?" Trương Ngô vui mừng khôn xiết.

"Đúng vậy, thực trùng hợp." Phó Lâm Lăng nói, dưới ánh mắt đánh giá của hai người liền ngồi xuống.

"Lâm Nhiễm nói hai đứa muốn kết hôn, chuyện này có thật không?" Trương Ngô hỏi.

"Là sự thật."

"Hai đứa có phải đang hợp mưu lừa gạt dì không? Muốn nói thật thì nói, chuyện này coi như xong. Dì chỉ muốn được tận mắt chứng kiến con bé kết hôn, chứ không muốn thấy con bé coi hôn nhân như trò đùa." Trương Ngô nói một cách nghiêm túc.

Phó Lâm Lăng liếc nhìn Lâm Nhiễm một cái: "Dì, chúng con không có lừa dì, con cũng là thiệt tình muốn kết hôn."

"Hai đứa lúc này mới gặp nhau chưa được bao lâu?"

Lâm Nhiễm nhoài người tới: "Chúng con trước kia là bạn học, hiểu nhau tận gốc rễ, từ lâu con đã thích cậu ấy rồi, lần này vừa gặp lại, giống như tia chớp giật ngang trời, câu dẫn nhau...... A, hấp dẫn nhau."

Trương Ngô không còn lời nào để nói, nhìn cô rồi quay đầu sang hỏi Phó Lâm Lăng: "Con bé nói đúng không? Trước kia con bé thích con?"

Phó Lâm Lăng căng da đầu gật đầu.

"Vậy còn con?"

Phó Lâm Lăng cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Con cũng vậy."

Lâm Nhiễm trong lòng thầm phục khả năng diễn xuất của Phó Lâm Lăng, lại cảm thấy hai người phối hợp vô cùng hoàn hảo, không khỏi nở nụ cười.

Trương Ngô thấy thế thì nghĩ rằng Lâm Nhiễm đang đắc ý vì nghe được lời tỏ tình.

Mọi chuyện xem ra đã sáng tỏ.

Trương Ngô giữ Phó Lâm Lăng lại cùng nhau ăn cơm, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Bà cùng lão Lưu vào bếp trổ tài nấu nướng.

"Cảm ơn." Lâm Nhiễm đóng cửa ban công, nói nhỏ với Phó Lâm Lăng.

"Cảm ơn cái gì?"

"Vì đã đồng ý kết hôn với tôi vào lúc này."

Phó Lâm Lăng cười một tiếng: "Vốn dĩ tôi cũng muốn kết hôn, so với việc phí thời gian tìm hiểu những người xa lạ, dần dần mới hợp nhau, không bằng tìm cậu, bạn học cũ, giống như cậu nói, chúng ta đã hiểu biết nhau."

Lâm Nhiễm nghe vậy thấy cũng có lý.

"Lâm Nhiễm, tôi kết hôn với cậu không phải vì thương hại." Phó Lâm Lăng nói, giọng điệu có chút nghiêm túc.

"Tôi biết." Lâm Nhiễm nhận ra ý tứ ẩn giấu trong lời nói của Phó Lâm Lăng. Mặc dù quyết định kết hôn có phần bất ngờ, nhưng Phó Lâm Lăng rõ ràng không muốn một cuộc hôn nhân giả tạo.

"Cậu vẫn còn thời gian để suy nghĩ kỹ. Chờ mẹ cậu phẫu thuật xong, có lẽ bà ấy sẽ không còn để ý chuyện cậu kết hôn nữa." Phó Lâm Lăng nói.

"Tôi đã suy nghĩ kỹ."

Phó Lâm Lăng an tĩnh nhìn cô.

"Kết hôn đi." Lâm Nhiễm cười nói.

Dựa vào những gì đã trải qua, cô và Phó Lâm Lăng có lẽ sống chung khá hòa hợp. Giống như Phó Lâm Lăng nói, hiểu nhau tận gốc rễ, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cô cũng không có thời gian tìm hiểu những người khác, nghĩ tới đã thấy mệt.

Lúc ăn cơm, Trương Ngô hỏi chuyện kết hôn và hai bên gia đình gặp mặt, hai người liếc nhau, lúc này mới cảm nhận được chuyện kết hôn là chân thật.

"5-1 con sẽ đưa ba mẹ tới đây." Phó Lâm Lăng nói.

"5-1 dì vẫn còn nằm viện." Trương Ngô lo lắng nói.

"Vậy đám cưới của chúng ta phải làm sao bây giờ? Thiệp mời đã gửi đi hết rồi." Lão Lưu hỏi.

"Tôi không thể mời mọi người đến bệnh viện ăn mừng." Trương Ngô nói, bỗng nhiên nhìn về phía hai người trẻ tuổi đối diện, "Nếu không, dứt khoát đổi thành hôn lễ hai đứa?"

Hai người đều sửng sốt, Lâm Nhiễm ngượng ngùng cười: "Thiệp đều đã viết tên hai người rồi mà?"

"Ai da, mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, chỉ có thiệp là không viết tên!" Lão Lưu cười nói, "Cứ thêm tên vào là được, khách sạn và những thứ khác cũng không cần phải thay đổi gì nhiều."

Lâm Nhiễm lau mồ hôi lạnh, quay sang hỏi Phó Lâm Lăng: "Cậu thấy thế nào?"

"Tôi không có vấn đề gì." Phó Lâm Lăng nói.

Lâm Nhiễm: "Vậy được rồi, tôi cũng không có ý kiến gì."

Dù sao cũng là muốn kết hôn, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Dự định tổ chức một đám cưới lớn giờ đây trở nên không cần thiết. Phó Lâm Lăng cảm thấy như vậy cũng tốt, chỉ cần mời hai bên gia đình đến ăn một bữa cơm là đủ, không cần phải quá phức tạp.

Buổi tối về đến nhà, cô gọi điện thoại cho ba mẹ.

"Khi nào thì trở về?" Mẹ Phó hỏi.

Lúc đầu Phó Lâm Lăng mua vé máy bay, tính toán 5-1 trở về.

"Con đã trả vé, rồi mua vé mới cho ba mẹ lại đây."

"Vì sao? Mẹ ở đây, Cẩm Thành cũng chẳng có gì hay, mẹ không đi." Mẹ Phó nói.

"Lại đây đi, con muốn kết hôn."

Điện thoại bên kia im lặng chừng một phút, mới vang lên tiếng hét lên thất thanh của mẹ Phó: "Con nói cái gì?! Nói lại cho mẹ nghe một lần nữa!!!"

"Mẹ, con muốn kết hôn."

"Thật không, nếu không phải mẹ sẽ đánh chết con!!"

Đang ngủ, Phó Lâm Lăng bất ngờ nhận được cuộc gọi của Lâm Nhiễm, khoảnh khắc đó, cô cảm thấy đây là cuộc điện thoại từ chối, có lẽ Lâm Nhiễm sau khi bình tĩnh lại đã hối hận.

Cô thong thả nhận điện thoại: "A......"

"Chừng nào thì cậu rảnh? Chúng ta có phải đi mua quần áo hay không?" Lâm Nhiễm ở điện thoại bên kia hỏi.

Mày Phó Lâm Lăng giãn ra, cô nhìn lịch, hôm nay đến ngày cưới chỉ còn một tuần.

"Ừ, buổi tối tôi đều có thể, nếu không có lịch tăng ca."

"Ngày mai chúng ta đi xem đi, tôi tới đón cậu tan tầm."

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, Phó Lâm Lăng chui vào trong chăn, thấy ánh trăng chiếu qua cửa sổ, trên má không biết khi nào hiện lên ý cười.

Cô khẽ cười một tiếng, tắt đèn, lòng tràn đầy mong chờ hy vọng sáng sớm đến mau một chút.

"Phía sau còn mấy số?" Phó Lâm Lăng vừa hỏi y tá, vừa làm thủ tục cho bệnh nhân.

"Chỉ còn một số. Thế nào, tối nay có hẹn à?" Y tá hỏi.

Phó Lâm Lăng không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười, làm xong thủ tục cho bệnh nhân, dặn dò một vài điều cần lưu ý trước khi đến khám lại.

Bệnh nhân cuối cùng tới, là một cậu bé, có ba cái răng sâu, đang che quai hàm, thoạt nhìn đau thật sự. Nhìn thấy những dụng cụ nha khoa, cậu bé sợ đến mức khóc nấc lên, dù mẹ dỗ dành thế nào cũng không chịu nằm lên ghế.

Phó Lâm Lăng lấy từ ngăn kéo ra một vài con thú bông nhỏ, cùng Ultraman, cô đem Ultraman vừa lấy ra: "Con có muốn làm bạn với Ultraman không?"

"Con muốn." Cậu bé nước mắt lưng tròng nói.

"Ultraman dũng cảm sẽ làm bạn với những bạn nhỏ dũng cảm. Con có dũng cảm không?”

"Con dũng cảm."

"Vậy con nằm xuống ghế đi, Ultraman sẽ chơi với con một lúc, được không?"

"Được ạ." Cậu bé cuối cùng cũng chịu nằm xuống, tay nắm chặt Ultraman, nước mắt lại trào ra, nhưng miệng thì không khóc thành tiếng. Thế nhưng, rất nhanh sau đó, cậu bé nhận ra bác sĩ tuy cầm những dụng cụ trông có vẻ đáng sợ để khám răng, nhưng thật ra chẳng đau chút nào, nên cũng không khóc nữa.

Vì dỗ dành cậu bé mất một chút thời gian, nên Phó Lâm Lăng tan tầm muộn hơn dự định khoảng hai mươi phút. Khi ra về, cậu bé luyến tiếc buông tay Ultraman.

Y tá Tần nói với cậu bé là Ultraman này chỉ chơi với cậu một lúc thôi, rồi sẽ phải chơi với những bạn nhỏ khác, nhưng cậu bé vẫn muốn giữ lại. Mẹ cậu bé hứa lát nữa sẽ mua Ultraman mới nhưng vẫn không được.

"Thích thì cứ cầm đi." Phó Lâm Lăng vội vàng cởϊ áσ blouse, thậm chí còn không kịp nghe hai mẹ con nói lời cảm ơn, liền sải bước ra ngoài.

"Bác sĩ Phó."

Phó Lâm Lăng dừng chân, quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Nhiễm đang đứng ở ngoài cửa, liền mỉm cười với cô.

"Như thế nào cậu lại ở đây? Đến từ khi nào?" Bác sĩ Phó tiến lại gần Lâm Nhiễm.

"Đến lúc cậu lấy Ultraman." Lâm Nhiễm cười, cùng Phó Lâm Lăng cùng chờ thang máy, "Bác sĩ Phó cũng biết dỗ dành trẻ con."

"Thói quen, cũng không phải việc gì quá khó." Phó Lâm Lăng duỗi tay ấn thang máy, lúc này mới phát hiện vẫn còn đeo bao tay, vì thế cởi ra ném vào thùng rác.

Thang máy mãi không xuống, bên ngoài lại đông nghịt người chờ đợi, Lâm Nhiễm nói: "Đi thang bộ đi."

"Được."

Khoa răng miệng ở tầng 4, không nghĩ tới thang bộ cũng đông không kém.

"Thật là không có nơi nào đông như bệnh viện." Lâm Nhiễm cảm khái nói.

"Cẩn thận bậc thang." Phó Lâm Lăng đi trước mở đường, đưa tay ra sau nắm tay Lâm Nhiễm dẫn đường, để tránh đi lạc.

Lâm Nhiễm cúi đầu nhìn bậc thang, trong tầm mắt luôn thấy bàn tay của Phó Lâm Lăng, không nhịn được nắm chặt lấy.

Phó Lâm Lăng kinh ngạc quay đầu lại, dừng lại ở chỗ rẽ, hai bước sau, Lâm Nhiễm đi tới trước mặt cô.

"Chúng ta sắp kết hôn, nắm tay cũng không có gì quá đáng?" Lâm Nhiễm ngẩng đầu lên, cười hỏi.

Phó Lâm Lăng cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, cảm giác nóng rực lan tỏa, khó lòng giấu diếm.

Về sau, là Lâm Nhiễm đi trước, nắm tay Phó Lâm Lăng đi.

Khi đến cổng bệnh viện, Lâm Nhiễm bỗng nhiên phát hiện một tia không thích hợp, quay đầu lại nhìn Phó Lâm Lăng: "Bác sĩ Phó, cậu giống như...... luống cuống tay chân."