Lâm Nhiễm gắp mấy con thú bông, hào phóng đưa cho Phó Lâm Lăng tùy tiện chọn.
Phó Lâm Lăng chọn Doraemon.
Di động vang lên, là Trương Ngô điện thoại tới, chắc hẳn đến giờ phải trở về, phát hiện không biết Lâm Nhiễm đã chạy đi đâu.
"Tôi phải về, hôm nào lại gặp." Lâm Nhiễm ôm thú bông chuẩn bị rời đi, mới vừa đi vài bước, bỗng nhiên nghe thấy Phó Lâm Lăng gọi một tiếng: "Lâm Nhiễm."
Lâm Nhiễm quay đầu lại.
"Hôm nào...... Là khi nào?" Phó Lâm Lăng hỏi.
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ: "Ngày mai có triển lãm tranh, vốn dĩ định rủ Liên Phương cùng đi, nhưng cậu ấy còn con nhỏ, cậu có hứng thú không?"
"Có."
"Được, vậy mai gặp nhé?"
"Ừ."
Trời đất đổ mưa, đường xá ướt nhẹp. Chỉ cần sơ ý một chút quần áo sẽ ướt sũng.
Lâm Nhiễm dừng xe, thấy Phó Lâm Lăng cầm ô đứng đợi ở cửa lớn.
Cô mở cửa xe đi xuống, mưa bụi lất phất phủ trên người, hai ba bước chạy đến trước mặt Phó Lâm Lăng, tránh khỏi cơn mưa dưới chiếc ô.
"Cậu đến đây lâu chưa?"
"Vừa đến không lâu." Phó Lâm Lăng đem ô nghiêng hướng về phía cô một chút.
"Đi vào thôi." Lâm Nhiễm cúi đầu từ trong túi lấy ra hai tấm vé, mang theo Phó Lâm Lăng đi vào bên trong.
Phó Lâm Lăng gấp ô, cất vào một cái túi trong suốt, đi theo phía sau, nghe thấy Lâm Nhiễm nói: "Đây là triển lãm của lão sư tôi."
Phó Lâm Lăng nhìn bảng giới thiệu họa sĩ, chưa từng nghe qua, Cô vốn không rành về nghệ thuật, nên cũng chẳng để ý nhiều.
Triển lãm trưng bày chủ yếu là tranh sơn dầu.
"Cậu cũng vẽ tranh phong cách này à?" Phó Lâm Lăng hỏi.
"Không phải, tôi vẽ phong cách này." Lâm Nhiễm mở Weibo ra, lướt qua cho Phó Lâm Lăng xem vài bức phác thảo, "Hồi đại học, để kiếm thêm tiền tiêu vặt, tôi nhận vẽ rất nhiều tranh minh họa. Từ đó, tôi theo đuổi phong cách này."
Nói xong, cô liền thấy đối phương cong eo, cúi người xem tranh trên điện thoại.
Khoảng cách có chút gần, Lâm Nhiễm có chút thất thần, thấy Phó Lâm Lăng nửa ngày không nói chuyện, Lâm Nhiễm mới chậm rãi nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại trên hàng mi của Phó Lâm Lăng: "Sao thế?"
"Đẹp." Phó Lâm Lăng quay đầu lại, cánh mũi suýt chạm vào mặt Lâm Nhiễm, vội vàng đứng thẳng người.
Lâm Nhiễm cười cười, cất điện thoại, tiếp tục đi về phía trước: "Tôi chỉ làm tạm thời thôi, tôi có một đàn chị, là học trò cưng của lão sư, đã tổ chức vài triển lãm cá nhân, bọn họ mới gọi là nghệ thuật."
"Làm tạm thời và nghệ thuật không thể cùng tồn tại sao?" Phó Lâm Lăng hỏi.
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, cũng không đưa ra đáp án.
Đến triển lãm thì không có nhiều người, hơn nữa có một lượng lớn người chỉ đến để chụp ảnh mà thôi.
Phó Lâm Lăng đang xem một bức tranh tóm tắt thì nghe thấy có người nói: "Cô gái xinh đẹp, có thể nhường chỗ được không? Chúng tôi muốn chụp ảnh."
Phó Lâm Lăng quay đầu lại, thấy một nữ sinh đứng trước bức tranh, đã chuẩn bị tư thế, cô liền dịch sang bên cạnh một chút.
Lúc này, Lâm Nhiễm bỗng nhiên nắm lấy cánh tay cô, đi qua màn ảnh.
"Ôi chao, không chụp được rồi, bị chắn mất." Nữ sinh kia tức giận nói.
"Lại đến nữa rồi."
Phó Lâm Lăng nghe thấy cuộc đối thoại phía sau, quay đầu nhìn Lâm Nhiễm, sắc mặt Lâm Nhiễm căng thẳng, rõ ràng là rất không hài lòng với tình huống vừa xảy ra.
"Cậu tức giận?"
"Mỗi lần đều thế, luôn có người chụp ảnh chiếm chỗ, tác giả dốc hết tâm huyết vào tác phẩm, chỉ là để làm nền cho bọn họ mà thôi." Lâm Nhiễm nói.
Phó Lâm Lăng kiềm lại ý tưởng lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Cô phát hiện, thực ra tính tình Lâm Nhiễm rất thoải mái, nhưng ở phương diện này lại có điểm tích cực.
Không có gì không tốt.
Cô thích điểm tích cực này của Lâm Nhiễm.
"Lâm Nhiễm?" Một người phụ nữ bỗng nhiên gọi các cô.
Lâm Nhiễm dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, vui vẻ cười: "Lão sư."
"Thật đúng là em rồi, em tới lúc nào sao không nói với cô một tiếng."
Phó Lâm Lăng nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt, tươi cười ôn hòa, khí chất ưu nhã.
"Em sợ cô bận, không tiện quấy rầy cô." Lâm Nhiễm cười nói.
"Có cái gì mà quấy rầy, các em có thể tới cô rất vui vẻ." Lão sư cười rồi tiến lên phía trước, tầm mắt dừng ở trên tay Lâm Nhiễm, kinh ngạc chỉ chỉ các cô, chợt nhìn về phía Phó Lâm Lăng, chần chờ nói, "Cô ấy là......"
"Bạn học." Lâm Nhiễm buông tay ra, lập tức giải thích, "Là bạn học cao trung."
"Ồ, thì ra là bạn học, cô còn tưởng là bạn gái của em."
"Không phải, em vẫn còn độc thân." Lâm Nhiễm cười nói.
"Cô dẫn em đi xem tranh?"
"Thế thì còn gì bằng." Lâm Nhiễm quay đầu lại nhìn Phó Lâm Lăng.
Phó Lâm Lăng xua xua tay: "Cậu cứ đi đi, tôi đi dạo một mình cũng được."
"Được." Lâm Nhiễm đoán trước Phó Lâm Lăng một mình sẽ thoải mái hơn một chút, vì thế chia nhau ra.
Phó Lâm Lăng thất thần đi lang thang khắp nơi, cô thoáng nhìn thấy Lâm Nhiễm cùng lão sư đứng trước một bức tranh, thần sắc đều có chút ngưng trọng.
"Đây là tranh của A Ly."
"Đúng là phong cách của cô ấy...... Cô ấy hiện tại thế nào?" Lâm Nhiễm hỏi.
"A, hiện tại đang du học ở nước ngoài, mỗi ngày ngoài vẽ tranh, chính là đi du lịch khắp nơi."
Lâm Nhiễm đứng yên bất động, ánh mắt phức tạp, một biểu cảm mà Phó Lâm Lăng chưa từng thấy trước đây.
"Lâm Nhiễm, em ấy có liên hệ với em không?"
"Không có."
"Vậy là tốt rồi, em cũng sống tốt cuộc sống của mình, nếu có tâm sự gì, cứ nói ra."
"Vâng."
Phó Lâm Lăng xoay người rời đi, tìm một chỗ ngồi xuống.
Lúc Lâm Nhiễm đi tìm, thấy Phó Lâm Lăng dáng người thẳng tắp, tay cầm bình giữ nhiệt uống nước ấm, nhịn không được cười: "Bên trong hãm cẩu kỷ sao?"
"Không có, là bách hợp."
"Thật đúng là có hãm sao? Bách hợp có tác dụng gì?" Lâm Nhiễm nở nụ cười.
"Giúp phổi thông thoáng, giảm ho, thanh nhiệt an thần."
"Dạo này cậu ho nhiều à?"
"Có chút mất ngủ."
"Vì sao lại mất ngủ?"
"Tôi cũng không biết."
Bên ngoài trời mưa lớn, Lâm Nhiễm tìm nhà ăn ở gần đó, đi hơn mười phút mới đến nơi, cho dù có ô, vẫn làm ống quần bị ướt, trông cô có chút chật vật.
Sau khi ngồi xuống, Phó Lâm Lăng đưa cho cô một gói khăn giấy để lau ống quần.
Cơm nước xong, trời vẫn mưa không ngớt, Lâm Nhiễm liền đề nghị tìm một chỗ ngồi nghỉ.
Đến tiệm cà phê, Lâm Nhiễm vừa nhâm nhi ly cà phê nóng hổi, vừa hỏi: "Cậu thật không muốn uống một ly?"
"Tôi có cái này là đủ rồi." Phó Lâm Lăng chỉ chỉ bình giữ nhiệt.
Lâm Nhiễm cười cười, quay đầu nhìn trời mưa, bên ngoài cửa sổ tất cả đều là bọt nước, không biết đến khi nào mới tạnh.
"Sao cậu không hỏi gì cả tôi?"
"Hỏi cái gì?" Phó Lâm Lăng mờ mịt nhìn cô.
"Cậu nghe được tôi cùng lão sư nói chuyện."
"Cậu phát hiện ra?"
Lâm Nhiễm cười nhẹ: "Cậu giống như một cây cột, rất khó để không phát hiện ra."
Phó Lâm Lăng xấu hổ mà cười một chút: "Tôi ngại hỏi."
"Vậy cậu tò mò không?" Lâm Nhiễm hỏi.
Phó Lâm Lăng nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu mới nói: "Tò mò, tôi rất tò mò."
Lâm Nhiễm mím chặt môi, nếu ngay từ đầu Phó Lâm Lăng hỏi thẳng, có lẽ cô sẽ không nói gì thêm, nhưng cố tình đối phương cái gì cũng không hỏi, ngược lại càng khơi dậy cô khát khao nói hết.
"A Ly hơn tôi một tuổi, cô ấy là em họ của lão sư, rất có tài năng."
Phó Lâm Lăng nghĩ đến lúc trước Lâm Nhiễm có nói khi học đại học mới thông suốt, liền nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy là bạn gái cũ của cậu?"
Lâm Nhiễm cười khổ lắc đầu: "Nghiêm túc mà nói, trên bạn bè, dưới tình yêu."
Cô và A Ly gặp nhau trong văn phòng lão sư, bởi vì cùng một lĩnh vực nên liên hệ nhiều hơn một chút, cô rất thích những bức tranh của A Ly, bất tri bất giác không hay biết từ lúc nào mình đã tiến gần đến cô ấy hơn.
A Ly là người ít nói, không thích ai đến gần, nhưng đối với Lâm Nhiễm lại là ngoại lệ.
Chính là sau đó, Lâm Nhiễm lại phát hiện không quá thích hợp, A Ly đối với cô có một du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ, một khi thấy cô cùng những người khác ở chung, liền sẽ giận dỗi, sau đó làm tổn thương chính mình.
Lâm Nhiễm không biết phải làm sao, chỉ dám lén lút gặp gỡ bạn bè, người ngoài đều cho rằng hai người bọn họ đang yêu đương.
Cho đến một ngày, A Ly tỏ tình với cô, tình cảm của cô lúc ấy đã dần phai nhạt, thay vào đó là nỗi sợ hãi thu mình, vì thế cô đã từ chối A Ly.
Buổi tối hôm đó, A Ly đã bị đưa vào bệnh viện, sau đó, liền xuất ngoại.
"Tôi đã đi tới bệnh viện lặng lẽ nhìn cô ấy, nơi này...... Có một vết sẹo." Lâm Nhiễm chỉ chỉ vào cổ tay, giọng nhỏ xíu, run run, "Cậu nói, cô ấy thích tôi như vậy...... Tôi lại không tốt......"
Phó Lâm Lăng trầm mặc không nói chuyện.
Cô nhìn Lâm Nhiễm, hàng mi dày che khuất đôi mắt biết cười, cả người bày ra một bộ dáng buồn bã.
"Lâm Nhiễm."
"Hả?" Lâm Nhiễm ngẩng đầu, nhìn cô.
"Tôi có thể ôm cậu một cái không?" Phó Lâm Lăng hỏi.
Lâm Nhiễm chậm rãi chớp mắt, chưa kịp trả lời thì đã có một bóng đen che phủ trước mắt, cơ thể cảm nhận được hơi ấm.
Cái ôm này chỉ duy trì vài giây, Phó Lâm Lăng liền lễ phép mà lui trở lại khoảng cách an toàn.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, Lâm Nhiễm thậm chí cảm giác được đối phương vỗ nhẹ lên lưng mình.
Cô không nói gì mà nhìn Phó Lâm Lăng, rồi bật cười khanh khách.
Phó Lâm Lăng định uống nước.
"Cậu đang an ủi tôi đấy à?" Lâm Nhiễm chống đầu, khẽ cười hỏi.
"Là tôi ôm cậu."
Lâm Nhiễm dừng lại một chút, rất khó từ trong giọng nói tìm ra có sự ái muội hay không.
"Tôi chỉ yêu đương duy nhất lần ấy, về sau vẫn luôn không rảnh yêu đương." Lâm Nhiễm nói xong, liền uống một ngụm cà phê.
Phó Lâm Lăng gật đầu.
"Cậu thật sự không tính những mối quan hệ xã giao, kể một chút về chuyện yêu đương của cậu đi?" Lâm Nhiễm buồn cười nói.
"Tôi sao?" Phó Lâm Lăng suy nghĩ rồi nói, "Cũng có vài người theo đuổi tôi."
"Một chút cảm tình cũng không có?"
"Có."
Ngay lúc Lâm Nhiễm đang kể, cô bỗng nhiên thực ghen ghét thực ghen ghét cái người kêu A Ly kia, người kia có thể nhận được sự ngưỡng mộ và thiện cảm của Lâm Nhiễm, lại không biết trân trọng.
Phó Lâm Lăng trước kia chưa bao giờ nghĩ tới khả năng cùng Lâm Nhiễm ở bên nhau, chính là trong nháy mắt kia, cô nghĩ, nếu là chính mình nói......
"Vậy vì cái gì hai người không ở bên nhau?" Lâm Nhiễm nghiêng người về phía trước, trên mặt tràn đầy sự tò mò.
Phó Lâm Lăng uống một ngụm nước an thần bách hợp còn nóng.
Lúc Lâm Nhiễm cho rằng Phó Lâm Lăng sẽ không trả lời, cô mới nhợt nhạt mở miệng: "Bởi vì cô ấy không thích tôi."
"Thảm rồi, là yêu đơn phương? Ai? Tôi có biết không?"