Chương 4: Thiếu chút nữa, cô đã có thể giữ lại một con thú bông xấu xí.

Ngồi sau xe máy gió thổi thật thoải mái, nhưng hai cái đùi lại có chút xấu hổ, đầu gối thường xuyên chạm vào cẳng chân đối phương.

Phó Lâm Lăng tựa hồ cũng nhận ra vấn đề này nên nói: "Thật ngại quá, tôi đi làm đều dùng xe đạp điện, tối nay từ bệnh viện đến thẳng đây. Nếu không, để tôi gọi xe cho cậu."

"Không sao, đi như thế này cũng thú vị mà." Lâm Nhiễm cười nói.

"Thật sao?" Phó Lâm Lăng nhịn không được quay đầu lại nhìn biểu tình của cô.

"Ôi ôi, cậu nhìn đường cẩn thận!" Lâm Nhiễm kinh hoảng nói.

Phó Lâm Lăng lại quay đi, khóe miệng hơi mỉm cười.

Đến cửa tiểu khu, hai người chào tạm biệt nhau. Trên đường về, Phó Lâm Lăng chợt nhớ ra gần nhà mình có một cửa hàng bán cá cảnh. Cô quyết định mua một bể cá nhỏ và một chiếc máy bơm oxy, vài viên sỏi nhiều màu sắc, đem những chú cá nhỏ bỏ vào tung tăng bơi lội trong bể.

Căn phòng vốn tĩnh lặng bỗng trở nên sinh động hơn.

Cuối tuần, trời quang mây tạnh, Phó Lâm Lăng ăn sáng xong, ngồi trên ban công phơi nắng đọc sách. Dưới sân có mấy đứa trẻ con vui chơi nô đùa, có chút ồn ào, cô liền cầm sách đến thư viện.

Không nghĩ lại gặp được Triệu tiểu thư.

Triệu tiểu thư là bệnh nhân cô từng điều trị hai lần, không biết từ đâu tìm được Wechat của cô, thường xuyên tìm cô nói chuyện phiếm, ban đầu chỉ là hỏi một ít về vết thương, cô cũng nghiêm túc trả lời.

Phó Lâm Lăng vốn là người ít giao tiếp, cuộc sống xoay quanh công việc. Vì thế, vòng tròn xã giao của cô khá hẹp, chỉ gói gọn trong những đồng nghiệp, cơ bản nếu không có chuyện gì cũng không có ai tìm cô nói chuyện phiếm, cho nên xuất phát từ sự lễ phép cô cũng sẽ đáp lại Triệu tiểu thư một chút.

Lại không nghĩ Triệu tiểu thư hiểu sai ý, cùng cô thổ lộ.

Thật bất ngờ.

Từ khi cô gầy đi, quả thực có không ít người bày tỏ tình cảm với cô, nhưng phần lớn đều là đàn ông. Phụ nữ cơ hồ không có.

Cơ hồ không có là vì kỳ thật căn bản cô không phân biệt được ý tứ của họ.

Cô vẫn còn nhớ rõ, thời điểm tốt nghiệp, một em gái lớp dưới ủy khuất hỏi: "Em thích chị lâu như vậy, thế nhưng một chút chị cũng không nhận ra sao?"

Cô thật sự không nhận ra, bởi vì gần như cô dành toàn bộ thời gian cho việc học, đến cả việc thích ai cũng không có, vậy làm sao biết được ai thích mình.

Triệu tiểu thư tỏ tình rất thẳng thắn, muốn yêu đương với cô, thậm chí còn nghĩ đến chuyện kết hôn.

Cách đây hai năm, hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa, mang đến hy vọng cho một số người, nhưng chung quy vẫn là số ít. Xung quanh cô không có nhiều bạn bè đồng tính, cô cũng không quá để ý.

Cho nên vấn đề kết hôn căn bản không nằm trong suy nghĩ của cô.

Cô đã cự tuyệt qua WeChat, không ngờ khi đến bệnh viện Triệu tiểu thư lại một lần nữa tỏ tình.

Cô vẫn là cự tuyệt.

Từ lần đó qua đi, Triệu tiểu thư không đến nữa.

Không nghĩ lại gặp nhau ở đây.

"Bác sĩ Phó." Triệu tiểu thư chủ động chào hỏi.

"Chào cô." Phó Lâm Lăng suy nghĩ một lúc rồi hỏi, "Sau khi cô không đến trị liệu, hàm răng thế nào rồi?"

"Ổn rồi, tôi đổi bệnh viện khác." Triệu tiểu thư cười nói.

"Vậy là tốt rồi."

"Tôi có bạn gái rồi." Triệu tiểu thư nói, "Chúng tôi dự định sẽ kết hôn."

"Xin chúc mừng."

"Cảm ơn."

Đơn giản trò chuyện vài câu với nhau, Triệu tiểu thư liền rời đi. Phó Lâm Lăng đưa mắt nhìn theo bóng cô, thấy cô đi tới cổng lớn, tay trong tay với một cô gái.

Phó Lâm Lăng thu hồi tầm mắt, tốc độ này so với đi xem mắt còn nhanh hơn.

Xem mắt?

Cô chợt nghĩ tới Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm đi xem mắt, liệu có phải cũng đang tìm một người để kết hôn?

Hai người họ hiện tại xem ra không có khả năng, vậy Lâm Nhiễm có thể hay không sẽ nhanh chóng tìm một người bạn gái khác để kết hôn?

Nghĩ đến đây, lòng cô không khỏi cảm thấy khó chịu.

Cô nhớ lại nửa tháng trước, dì Vương ở phòng khám giới thiệu cho cô đối tượng xem mắt.

Lời cự tuyệt vừa đến bên miệng, đột nhiên nghe thấy được hai chữ "Lâm Nhiễm".

Lâm Nhiễm?

Một cái tên quen thuộc.

Lại nghe được dì Vương lải nhải: "Con bé lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, vóc dáng cũng cao, vẽ tranh đẹp, còn có thật nhiều fan."

Vẽ tranh đẹp... Chắc hẳn không phải trùng hợp, chính là người mà cô nghĩ tới chứ?

Ma xui quỷ khiến, cô đồng ý gặp mặt.

Vừa hay, đúng lúc đến nơi, chính là người mà cô nghĩ.

Người kia chính là bạn học cũ, dáng vẻ ung dung tự tại, khiến cho người khác phải chú ý.

Nhiều năm không gặp, cô cũng rất tò mò về diện mạo của đối phương, niềm vui khi gặp lại dần át đi mục đích ban đầu.

Bất quá, ngoài lần trước gọi cô gặp mặt cùng Liên Phương, Lâm Nhiễm chưa từng chủ động liên lạc lại, hẳn là đối với cô không có ý tứ gì.

Cô cũng không dám chủ động quấy rầy.

Còn chuyện yêu đương... Nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Về nhà, cô lấy xương sườn bắp bỏ vào trong nồi, bắt đầu hầm canh. Sau đó, tiếp tục ngồi trên sofa đọc sách, sau khi hầm canh xong cô lại đi vào bếp xào thêm đĩa măng tây, một mình an tĩnh mà ăn cơm.

Điện thoại reo, là đồng nghiệp gọi đến: "Chúng tôi đang ăn tối bên ngoài, cô có muốn qua không?"

"Tôi ăn rồi, mọi người chơi vui vẻ nhé." Phó Lâm Lăng đáp.

"Lát nữa đi hát karaoke, cô có đi không?"

"Tôi không hát đâu, thế nhé."

Đồng nghiệp hơi hụt hẫng, cúp máy.

Ăn xong, Phó Lâm Lăng cho cá ăn, rồi thất thần nhìn quanh căn nhà. Có chút nặng nề. Lại nghĩ tới cô nói với Lâm Nhiễm mình là một người không thú vị, quả thật cô là một người không thú vị.

Nghĩ nghĩ một lát, Phó Lâm Lăng lại gọi điện thoại cho đồng nghiệp, lấy chìa khóa đi ra cửa.

Dù sao để hết thời gian, đi nghe mọi người ca hát một chút cũng được.

Cô đi vào phòng, bên trong có khoảng mười người, có cả y tá Tần, đồng nghiệp của cô cũng ở đây.

"Bác sĩ Phó cũng đến, hiếm khi thấy!" Y tá Tần cười nói.

"Mau mau, bác sĩ Phó mau tới hát nào."

"Tôi thật sự không hát đâu, nghe mọi người hát là được rồi." Phó Lâm Lăng xua xua tay, ngồi xuống góc phòng, nói rõ chỉ muốn làm khán giả.

Nhưng vị khán giả này có tố chất rất cao, dù mọi người hát hay hay dở, cô vẫn chăm chú nghe, không nghịch điện thoại.

Ngồi một lúc, thấy rượu cũng sắp hết, cô đứng dậy đi ra quầy tính tiền, nói: "Phiền anh đưa vào phòng 207 giúp tôi."

Quét mã thanh toán xong, bỗng nhiên cảm giác phía sau có ai đó đang đến gần. Ngay sau đó, bên cạnh xuất hiện một cái đầu.

"Bác sĩ Phó, thật đúng là cậu rồi!"

Phó Lâm Lăng quay lại, thấy Lâm Nhiễm, thoáng vui vẻ: "Như thế nào cậu lại ở đây?"

"Mẹ tôi đưa bạn bè đến ca hát, tôi đến tiếp khách, đưa đón, cậu thì sao?" Lâm Nhiễm nói xong, kéo cô đến bên cạnh một chút, rồi thanh toán tiền.

"Các đồng nghiệp tụ tập." Phó Lâm Lăng đợi một lát, cùng cô đi ra ngoài.

"Thật tình cờ."

"Đúng vậy."

"Tôi đi trước nhé." Lâm Nhiễm ôm mấy gói hạt dưa, đậu phộng nói.

"Được rồi."

Phó Lâm Lăng trở lại phòng hát. Người phục vụ đã đem rượu vào, y tá Tần liền nói: "Cảm ơn bác sĩ Phó! Nào nào nào, chúng ta lại nâng ly nào!"

Ngày mai là thứ bảy nên mọi người cũng thoải mái mà uống.

"Kìa! Đó là ai thế?" Một người chỉ ra ngoài cửa.

Mọi người quay ra nhìn thì thấy một cô gái tựa vào cửa, dường như đang tìm ai đó.

Phó Lâm Lăng hơi sửng sốt một chút, vội vàng mở cửa.

Lâm Nhiễm lập tức vui vẻ ra mặt: "Xem ra tôi nhớ không nhầm rồi, đúng là cậu ở phòng này!"

"Bác sĩ Phó, đây là ai vậy?" Y tá hỏi.

"Bạn học của tôi." Phó Lâm Lăng nói.

Lâm Nhiễm đứng ở cửa, cùng mọi người vẫy vẫy tay: "Chào mọi người!"

"Mau vào cùng chơi nào." Mọi người còn tưởng Phó Lâm Lăng mang theo bạn đến chơi, vài người tiến lên kéo Lâm Nhiễm vào trong.

Phó Lâm Lăng vốn định giúp Lâm Nhiễm giải vây, nhưng kết quả phát hiện cô thích nghi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trò chuyện rôm rả với mọi người, khi được mời hát một bài, cô cũng gật đầu đồng ý.

Quả thực, như cá gặp nước.

Phó Lâm Lăng dù có tu luyện thêm một trăm năm nữa, cũng khó có thể đạt tới cảnh giới này.

Lúc Lâm Nhiễm đang hát, một đồng nghiệp nam thấp giọng cùng Phó Lâm Lăng nói: "Bạn học của cô hát rất hay."

"Ừ." Phó Lâm Lăng chăm chú nhìn Lâm Nhiễm hát, nhỏ giọng nói: "Cậu ấy giành giải nhất cuộc thi ca hát của trường đấy."

"Cô ấy có bạn trai chưa?"

Nghe vậy, Phó Lâm Lăng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn anh ta: "Không có, cậu ấy không thích đàn ông."

Nam đồng nghiệp tiếc nuối thở dài, rồi lại hỏi: "Vậy cô ấy thích cô?"

Phó Lâm Lăng lắc đầu: "Cậu ấy không thích tôi."

Trong phòng tiếng vỗ tay rào rào, Phó Lâm Lăng ngẩng đầu lên, Lâm Nhiễm đã hát xong một bài, vì thế Phó Lâm Lăng cũng vỗ tay theo.

Giữa những tràng pháo tay tán thưởng, Lâm Nhiễm đưa micro cho những người khác, nhìn thoáng qua Phó Lâm Lăng, chớp chớp mắt cười.

Phó Lâm Lăng cảm thấy hơi nóng, nhiệt độ trong phòng hơi cao, cô đứng dậy ra ngoài, Lâm Nhiễm cũng đi theo.

"Tôi ra ngoài hóng mát một chút, cậu muốn chơi tiếp không?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Không, tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút, tai ù hết cả rồi." Lâm Nhiễm ngồi xuống ghế sofa trong khu vực nghỉ ngơi, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, "Cậu ngồi xuống đây đi?"

Phó Lâm Lăng ngồi xuống, vẫn còn cảm thấy hơi nóng.

Lâm Nhiễm thấy Phó Lâm Lăng vén tay áo sơ mi lên, lộ ra hai cánh tay trắng nõn. Một đường gân xanh nổi rõ từ cổ tay kéo dài đến mu bàn tay, những ngón tay thon dài, thanh tú. Trong đầu chợt lóe lên ý tưởng vẽ tranh.

Ngồi một lúc lâu, không ai nói gì, Phó Lâm Lăng đã không còn nóng như vậy nhưng vẫn không đi.

Lúc này, Lâm Nhiễm đứng dậy, tiến đến chiếc máy gắp thú bông tự động, nhìn một hồi rồi quét mã. Cô quay lại, vẻ mặt đầy mong đợi hỏi: "Cậu có muốn một con thú bông không?"

"...." Tôi không muốn, là cậu muốn mới đúng.

Phó Lâm Lăng đi qua: "Cậu muốn gắp sao?"

"Ừ, tôi giỏi lắm, cậu tin không?" Lâm Nhiễm nói một cách tự tin.

"Tôi tin. Cậu đã từng gắp được rất nhiều con thú bông xấu xí, không muốn chơi nữa mang ra bày bán, bán rẻ cho các bạn học, kiếm được kha khá." Phó Lâm Lăng nói.

Lâm Nhiễm chậm rãi mở to mắt, không thể tin được hỏi: "Tôi đã làm việc đó sao?!"

"Ừ."

"Xong rồi, xong rồi, trong lòng cậu, rốt cuộc tôi để lại ấn tượng gì vậy?" Lâm Nhiễm vô cùng đau khổ nói.

Phó Lâm Lăng mỉm cười.

"Vậy số tiền tôi kiếm được đâu?" Lâm Nhiễm truy hỏi.

"Vương Triết đã tố cáo cậu với lão sư, cậu đành phải trả lại hết tiền cho các bạn học, rồi mang lũ thú bông xấu xí về nhà."

"Trời ơi, Vương Triết thật đáng ghét!"

"Đúng vậy." Phó Lâm Lăng cũng tỏ ra bất mãn.

Thiếu chút nữa, cô đã có thể giữ lại một con thú bông xấu xí.