Chương 3: Tôi là một người không thú vị

Bữa ăn tối diễn ra rất vui vẻ, Phó Lâm Lăng dù vẫn ít nói như lúc trước, nhưng hai người kia đều tìm những đề tài, cho dù không tham gia trong đó, cũng không khiến người khác cảm thấy ngại ngùng hay nhàm chán.

Phó Lâm Lăng nhấp một ngụm nước ấm, lắng nghe hai người họ rôm rả kể chuyện hậu trường giải trí, ai cũng mặt mày hớn hở thích thú.

Trước kia lúc còn đi học, Liên Phương mê mẩn các ngôi sao. Cô thường xuyên kể những câu chuyện về giới giải trí, nhiều bạn bè xung quanh đều lắng nghe.

Những buổi trò chuyện như vậy, Phó Lâm Lăng thường không tham dự.

Không phải vì cô không thích những chủ đề này, mà là vì cô không dám.

Mỗi người đều có một nhóm bạn thân riêng, giống như những cành cây mọc ra cùng một gốc, rồi tỏa rộng, đan xen với những cành cây khác, tạo thành một khu rừng.

Mà Phó Lâm Lăng, cô chẳng có bạn bè.

Dù là bất cứ thời điểm nào, cô cũng chỉ có một mình, các hoạt động tập thể, cô luôn bị bỏ lại một góc.

Cô đã sớm thành thói quen, mọi thời gian đều dành để học tập, thế nên những phiền muộn khác đều bị cô bỏ qua.

Nhưng rồi có một lần, giờ thể dục hoạt động tự do, cô quay trở lại phòng học làm bài tập. Ngoài cô ra, còn có một người khác đang gục mặt ngủ trên bàn.

Đó là Lâm Nhiễm, bạn mới chuyển đến. Lâm Nhiễm như có một sức hút kỳ lạ, vừa đến đã hòa hợp với mọi người, ngay cả những bạn ở lớp khác cũng muốn làm bạn với cô.

Phó Lâm Lăng thực hâm mộ loại năng lực này, nhưng lại không dám chủ động làm quen.

Lúc này, lại có mấy nữ sinh nói nói cười cười đi vào. Đó là Vương Triết, tổ trưởng văn nghệ, thấy Phó Lâm Lăng đang chăm chú đọc sách, liền nói: "Kìa, con mọt sách lại đang học bài. Lúc nãy các cậu có thấy bộ dáng nó chạy bộ không? Trông như con gấu vậy, tớ cảm giác vang lên tiếng thịch thịch thịch, ha ha ha."

Một người khác vui đùa nói: "Tớ còn tưởng là cái tường di động ấy chứ!"

Mấy người cười nắc nẻ.

Ngón tay Phó Lâm Lăng nắm chặt quyển sách, làm bộ như không nghe thấy gì, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

"Ồn ào quá đi!" Lúc này, Lâm Nhiễm vừa mới tỉnh ngủ, mắt vẫn còn ngái ngủ, chống đầu nói, "Vương Triết, tôi không biết miệng cậu lại lớn đến vậy. Lúc trời đất mới hình thành, có phải đã sơ ý mà rạch to miệng cậu, nên bây giờ mới lớn thế này."

"Cậu mắng ai đấy?"

"Tôi không mắng chửi người, tôi chỉ mắng chó."

Vương Triết tức quá, cả giận nói: "Lâm Nhiễm! Cậu cho rằng cậu có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua là xinh đẹp thôi, thành tích cũng chẳng ra gì. Tôi đã sớm khó chịu với cậu, suốt ngày cùng các nam sinh cười hi hi ha ha, lại còn nhuộm tóc, đeo khuyên tai. Thật là không ra gì!"

Vừa lúc Liên Phương cũng về phòng học, thấy hai người cãi nhau ầm ĩ, không nói hai lời liền gia nhập chiến tranh, cuối cùng tất cả đều bị nhủ nhiệm lớp phạt quét nhà vệ sinh.

Từ hôm đó trở đi, Vương Triết và Lâm Nhiễm cứ cãi nhau suốt ngày, mà hình như cả hai đều quên mất lý do ban đầu vì sao lại cãi nhau.

"Đúng là hiện tại chúng ta đã già rồi, nếu không mình đã đi nước ngoài xem biểu diễn rồi." Âm thanh của Liên Phương kéo Phó Lâm Lăng đang suy tư trở về hiện tại.

"Cậu thế là già sao? Cậu là nghèo." Lâm Nhiễm cười nói, "Cậu phải có tiền, rồi thuê hẳn một nhóm oppa về tận nhà để hát cho cậu nghe."

"Thôi thôi, đừng nói nữa, ai biết lớn lên lại thành cái dạng quỷ này chứ." Liên Phương cười chảy nước mắt, "Mình thích giống hai cậu hơn, đều độc thân, chẳng có gánh nặng gì."

Lâm Nhiễm và Phó Lâm Lăng liếc nhau, chợt có cảm giác hơi kỳ quặc, rốt cuộc mấy ngày trước họ mới đi xem mắt nhau.

Liên Phương uống một ngụm nước chanh, dời đi tầm mắt.

"Không ổn rồi, hai cậu cứ từ từ ăn đi, mình phải đưa con bé về ngủ." Liên Phương chỉ vào đứa bé đang ngủ gật.

"Cậu thì sao?" Lâm Nhiễm nhìn về phía Phó Lâm Lăng. Phó Lâm Lăng gật đầu: "Tôi cũng thế."

Ba người cùng đi ra ngoài, Liên Phương nói: "Bây giờ còn sớm, hai cậu cứ đi dạo tiếp đi, mình về trước nhé."

Lâm Nhiễm: "Để mình đưa cậu về?"

"Không cần đâu, nhà mình ngay bên cạnh, đưa cái gì mà đưa, cậu đi dạo với Phó Lâm Lăng đi, lâu lắm rồi không gặp nhau. Phó Lâm Lăng, chúng ta hẹn lần sau nhé." Nói xong Liên Phương liền đẩy xe đẩy đi.

Lâm Nhiễm nhìn thời gian: "Đi dạo chút nhé?"

"Tối nay cậu không cần làm việc à?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Ừm, định nghỉ ngơi một thời gian, đợi xong chút việc trong nhà rồi làm tiếp. Tôi muốn mua quà cho mẹ, đi dạo một chút được không?"

"Được." Phó Lâm Lăng cùng cô đi dạo trong trung tâm thương mại, tìm đề tài để nói chuyện, "Dì Vương bảo cậu giờ là họa sĩ nổi tiếng rồi."

"Đừng nghe dì ấy nói khoác, thấy tôi vẽ tranh thì nói là họa sĩ, thấy viết chữ lại nói thư pháp gia, thấy mua chậu hoa lại là đại nghệ thuật gia." Lâm Nhiễm dở khóc dở cười nói.

Phó Lâm Lăng khóe miệng cong lên: "Nhưng cậu vẽ tranh thật sự đẹp, chữ cũng đẹp, năm đó toàn bộ bảng tin đều do cậu làm, vừa vẽ vừa viết. Chỉ có một lần Vương Triết làm, xấu muốn chết, chẳng ai thèm xem."

Lâm Nhiễm sang sảng mà cười rộ lên: "Chuyện này cậu vẫn còn nhớ rõ?"

"Tôi ngồi cuối lớp mà."

Vừa quay đầu lại đã có thể nhìn thấy.

"Đúng rồi."

Lâm Nhiễm bước vào một cửa hàng ghế massage, thử qua vài loại rồi chỉ vào một cái màu đỏ thẫm: "Cậu giúp tôi thử xem cái này thế nào?"

Phó Lâm Lăng ngồi xuống, cảm nhận thấy khá thoải mái. Lâm Nhiễm cũng thấy thích liền quyết định mua luôn. Cô đưa địa chỉ cho nhân viên, hẹn thời gian giao hàng tận nhà, lúc này mới đi ra ngoài.

"Sinh nhật mẹ cậu à?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Không phải, là quà cưới cho bà ấy."

Phó Lâm Lăng tò mò nhìn cô.

"Bà ấy có bạn đời mới đấy." Lâm Nhiễm cười nói.

"À... Chúc mừng." Phó Lâm Lăng thấp giọng nói.

"Thôi nào, cậu đừng căng thẳng thế. Bà ấy đã ly hôn lâu rồi, ly hôn lúc tôi học lớp 12, nếu không tôi cũng không chuyển khỏi cao trung Dục Bắc."

Phó Lâm Lăng nội tâm chấn động, khó có thể tưởng tượng gia đình Lâm Nhiễm lúc ấy lại có chuyện như vậy.

Cô vẫn luôn cho rằng Lâm Nhiễm sống trong một gia đình hạnh phúc cho nên mới luôn vui vẻ, đầy năng lượng tích cực như thế.

Ở bên ngoài trung tâm thương mại có người phát tờ rơi, Lâm Nhiễm mắt nhìn tờ quảng cáo phòng tập thể thao, nói: "Hôm nay ở nhà Liên Phương tôi thấy ảnh tốt nghiệp của các cậu, cậu năm đó và bây giờ như hai người khác nhau. Tôi rất tò mò, làm thế nào cậu giảm cân được như vậy? Có thể hỏi không?"

Phó Lâm Lăng gật đầu: "Tập thể dục."

"Chỉ tập thể dục thôi à?"

"Và ăn uống điều độ nữa."

"Nghe có vẻ vất vả quá." Lâm Nhiễm vỗ vỗ cánh tay Phó Lâm Lăng, "Nhưng mà cậu thành công rồi, thật ngưỡng mộ!"

Phó Lâm Lăng mỉm cười nhẹ nhàng: "Tôi cũng ngưỡng mộ cậu."

"Tôi có gì để ngưỡng mộ chứ?"

Phó Lâm Lăng cười nhưng không nói gì, ánh mắt dừng lại ở một quầy hàng phía trước.

Lâm Nhiễm cũng nhìn thấy, cô không thể cưỡng lại những quầy hàng bán đồ vật nho nhỏ. Hồi còn đi học, cô đã từng bị phạt vì đi dạo chợ đêm muộn.

Cô dừng lại trước một quầy trang sức, thử nhiều loại khuyên tai và nhẫn nhưng không tìm thấy cái nào ưng ý, tiếp tục đi đến quầy khác, mãi đến khi nhớ ra còn có bạn đi cùng, cô quay đầu lại thì thấy Phó Lâm Lăng đang đứng sau lưng mình, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô.

"Cậu không thử xem à?"

"Tôi đối với những thứ này cảm thấy không quá hứng thú."

"Vậy cậu cảm thấy hứng thú với cái gì?"

"Ừm... Tôi không hứng thú với cái gì cả." Phó Lâm Lăng tự hỏi, có chút thất vọng về bản thân, "Tôi là một người không thú vị."

"Sao có thể, cậu rất thú vị mà." Lâm Nhiễm nói.

"Thật không?"

"Ừ, ít nhất hai lần gặp mặt này, tôi đều rất vui vẻ."

Phó Lâm Lăng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút: "Vậy là tốt rồi."

"Đi thôi, qua bên kia xem tiếp." Lâm Nhiễm kéo tay Phó Lâm Lăng chạy về phía trước, cô dừng lại trước một cửa hàng bán cá cảnh, cúi xuống ngắm nhìn những chú cá đủ màu sắc, liên tục thốt lên những tiếng kinh ngạc.

"Đẹp quá!"

Phó Lâm Lăng quay đầu nhìn sườn mặt cô, sau đó nói với người bán hàng: "Cho tôi cái này."

"Cô muốn mấy con?" Người bán hàng hỏi.

"Cậu có thể chọn giúp tôi không?" Phó Lâm Lăng hỏi Lâm Nhiễm.

"Con này đi, màu sắc rất đặc biệt, con này cũng đẹp, còn cả con này, con này nữa..." Lâm Nhiễm chỉ liên tiếp vài con, Phó Lâm Lăng đều mua hết.

"Cậu không mua à?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Tôi không nuôi sống được mấy con này đâu, nuôi một con chết một con, thôi không làm hại chúng nữa." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng xách hộp cá cùng Lâm Nhiễm đi dạo thêm một lúc nữa rồi mới chuẩn bị về nhà.

"Nhà cậu ở đâu?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Hoa hồng viên."

Phó Lâm Lăng tìm địa chỉ, thấy không xa lắm liền nói: "Tôi đưa cậu về."

"Phiền cậu quá."

"Cậu ở đây đợi tôi nhé, ở đây nhiều xe quá, tôi đi tìm xe một chút." Phó Lâm Lăng giao hộp cá cho cô, rồi xoay người đi về hướng khác.

Lâm Nhiễm đứng bên đường đợi, lấy điện thoại ra chơi một lúc, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, cô kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Tài xế quay đầu lại, nhìn cô: "Xin lỗi cô, hôm nay tôi không chở khách, tôi đang đợi vợ tôi. Cô như vậy tôi không giải thích được."

"?"

Lâm Nhiễm vội vàng xuống xe, xấu hổ hướng người đàn ông xin lỗi, quay đầu lại, liền thấy Phó Lâm Lăng đội mũ bảo hiểm, cưỡi một chiếc xe máy điện màu trắng, vững vàng dừng lại trước mặt cô.

Lâm Nhiễm vẻ mặt ngơ ngác: ??

"Lên xe đi." Phó Lâm Lăng đưa cho cô một cái mũ bảo hiểm khác.

Lâm Nhiễm: ???