Chương 2: Chuyện này làm sao cậu ấy lại có thể biết được?

Thì ra cậu ấy vẫn còn nhớ.

"Cậu vẫn còn nhớ rõ?" Phó Lâm Lăng có chút giật mình.

Hai người chỉ là bạn cùng lớp một năm, thời gian tiếp xúc không nhiều, lại không cùng nhóm bạn, nhiều năm như vậy không có liên hệ, không nhận ra là chuyện hết sức bình thường, cho nên Phó Lâm Lăng sớm đã chuẩn bị tâm lý.

"Đại khái cũng có chút ấn tượng. Tên cậu khá đặc biệt, lúc đó bạn cùng bàn của tôi còn khen tên của cậu rất dễ nghe." Lâm Nhiễm trả lời.

Phó Lâm Lăng rũ mắt, che đậy ý cười trong ánh mắt.

"Hơn nữa, tôi còn nhớ rõ lúc trước cậu là học sinh có thành tích tốt nhất lớp, là nữ sinh đứng đầu..."

"Lại còn béo nhất nữa chứ" Phó Lâm Lăng bổ sung.

Lâm Nhiễm nở nụ cười: "Nhưng hiện tại cậu gầy đi nhiều quá, trông khác hẳn so với trước đây, lúc đầu tôi không dám nhận, còn tưởng là người cùng tên thôi."

Thì ra ngay từ đầu cậu ấy đã đoán ra mình rồi.

Phó Lâm Lăng theo thói quen nuốt nước miếng.

Nếu đã nhận ra bạn học cũ thì không thể không nhắc đến những người bạn khác, Lâm Nhiễm hỏi: "Cậu có còn nhớ Liên Phương không?"

"Ừ, bạn cùng bàn với cậu."

"Cậu ấy cũng làm việc ở đây, con đã hai tuổi rồi. Trước kia chúng tôi thường xuyên cùng nhau đi ăn, nhưng sau khi kết hôn thì ít gặp nhau hơn. Lần sau gặp nhau tôi sẽ gọi cậu nhé." Lâm Nhiễm nói.

"Được."

"Hiện tại cậu còn liên lạc với bạn học cũ không?" Lâm Nhiễm lại hỏi.

"Không." Phó Lâm Lăng lắc đầu, lại uống nước.

Lâm Nhiễm nhớ tới trước kia Phó Lâm Lăng là một người trầm mặc ít nói, lúc nào cũng một mình, có vẻ có chút quái gở.

Chỉ là đêm nay biểu hiện của Phó Lâm Lăng khác hẳn với trước kia, không hề tránh né câu hỏi. Vẫn là có chút thay đổi.

"Sau khi tốt nghiệp, đã mất liên lạc với nhiều người. Nhưng thật ra tôi vẫn thích lúc học ở cao trung Dục Bắc. Không được cùng mọi người tốt nghiệp, ảnh tốt nghiệp cũng không kịp chụp chung, thật tiếc nuối." Lâm Nhiễm nói.

Lâm Nhiễm chuyển đến cao trung Dục Bắc vào năm lớp 12.

Trong một năm đó, biến cố gia đình ập đến, cha mẹ ly hôn, cuộc sống đảo lộn. Trương Ngô lại phát hiện ra vì chuyện này mà ảnh hưởng đến chuyện học tập của Lâm Nhiễm. Bà quyết định tạm thời đưa cô đến nhà dì để ổn định tinh thần tập trung học tập.

Dù vậy, hồ sơ của cô vẫn còn ở đây nên Lâm Nhiễm lại quay về trường cũ để tham gia kỳ thi đại học.

"Cậu làm việc ở đây đã bao lâu rồi?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Từ hồi đại học tôi đã ở đây, vẫn luôn ở thành phố này." Phó Lâm Lăng trả lời.

Lâm Nhiễm gật đầu nói: "Chúng ta thêm WeChat nhé, nói không chừng về sau còn có thể gặp mặt."

"Được."

Bữa cơm này từ đi xem mắt đã chuyển thành buổi gặp gỡ bạn học cũ.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Nhiễm nhìn thời gian, nói: "Cũng muộn rồi, tôi phải quay trở về làm việc. Hôm khác chúng ta lại hẹn nhau nhé."

"Được, để tôi đưa cậu về."

"Không cần đâu, tôi tự bắt xe về được, rất nhanh liền về tới." Nhà hàng này cách nhà cũng không xa nên cô làm biếng lái xe tới.

Phó Lâm Lăng không giỏi thuyết phục người khác, đành phải đi theo cô ra ngoài cửa lớn, cùng nhau chờ xe.

Một cơn gió thổi qua, tà váy Lâm Nhiễm bay bay. Phó Lâm Lăng đưa tay giữ lại phần váy sau cho cô, không cẩn thận vô tình nhìn thấy một góc nội y lộ ra ngoài, trên đó in dòng chữ "Mẹ đâu."

Phó Lâm Lăng: "......"

Lâm Nhiễm quay đầu lại định chỉnh váy thì cơn gió đã ngừng. Đúng lúc đó, xe đến, cô vẫy tay chào: "Tạm biệt nhé, gặp lại sau!"

Phó Lâm Lăng gật đầu, ánh mắt dõi theo cô lên xe: "Gặp lại sau."

Về đến nhà, Lâm Nhiễm nhanh chóng tắm rửa, thay bộ đồ ngủ thoải mái, tinh thần sảng khoái, tiếp tục vẽ tranh.

Mấy ngày miệt mài, cuối cùng bức tranh cũng hoàn thành.

Hôm nay nhân lúc nhàn rỗi, cô liền gọi điện cho Liên Phương: "Trong nhà có ai không?"

"Ở bên ngoài rồi."

"Vậy bây giờ mình qua nhé?"

"Come on!"

Không muốn lái xe, Lâm Nhiễm quyết định bắt taxi, mang theo một đống đồ cho trẻ con gõ cửa.

"Vừa nói tới liền tới, còn mang nhiều thứ như vậy." Liên Phương mở cửa, vui vẻ cầm đồ cho cô, "Nhiều đồ mà không có gì cho mình."

"Buổi tối ra ngoài ăn cơm nhé, mình mời."

"Nô tỳ tuân lệnh!" Liên Phương cười ha hả, đưa cô vào phòng khách. Phòng khách rộng rãi được ngăn cách bởi một hàng rào nhỏ, tạo thành một không gian chơi riêng cho trẻ em.

"Bảo bối, mau xem, dì Lâm đến thăm con." Liên Phương nói.

Lâm Nhiễm ngồi bên ngoài hàng rào, nhìn bộ dạng của Liên Phương. Dù vẫn tươi cười như mọi khi, nhưng Lâm Nhiễm nhận ra có chút mệt mỏi, gương mặt cũng không rạng rỡ như trước. Có lẽ vì bận rộn chăm sóc con nhỏ, Liên Phương không còn nhiều thời gian để chăm sóc bản thân.

Không hiểu sao, Lâm Nhiễm bỗng nhiên nghĩ đến Phó Lâm Lăng.

Không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy, Phó Lâm Lăng lại là người xuất hiện trong tâm trí cô tuổi 30.

"Cậu còn giữ ảnh lúc tốt nghiệp cao trung không?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Còn, cậu hỏi cái này làm gì?"

"Mình muốn nhìn một chút."

"Cậu cũng không có trong đó, nhìn cái gì?" Liên Phương nói, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm. Một lúc sau, cô cầm một quyển album cũ kỹ ra.

Bên trong album là những bức ảnh kỷ yếu của cả lớp.

Liên Phương và Lâm Nhiễm cùng nhau xem từng bức ảnh, nhớ lại những kỷ niệm với các bạn học cũ.

"Cậu còn nhớ bạn trai này không? Ngày đó cậu ấy nổi bật nhất lớp. Sau khi tốt nghiệp đại học, bắt đầu rụng tóc, béo phì. Trước kia mình còn yêu thầm cậu ấy."

Lâm Nhiễm cười, chỉ vào một cô gái trong ảnh: "Cậu ấy chạy rất nhanh. Mỗi lần đi ăn đều là cậu ấy giành chỗ ngồi cho chúng ta."

“Cũng chẳng phải là cậu ấy thích tám chuyện nhất, trong lớp ai yêu đương với ai, cậu ấy đều biết rõ như lòng bàn tay!”

Nghe vậy, Lâm Nhiễm chậm rãi chỉ tay vào cô gái cao lớn đứng cuối cùng, mặt tròn như bánh bao, nét mặt không rõ lắm, tò mò hỏi: "Cậu ấy thì sao? Trước kia đã từng thích ai chưa?"

"Đây là ai nhỉ?" Liên Phương cúi đầu nhìn tên phía dưới, vẫn còn hơi mơ hồ, "Phó Lâm Lăng?"

"Ừ."

"Để mình nhớ lại đã...." Liên Phương suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu, "Hình như mình chưa từng nghe thấy tin đồn gì về cậu ấy, mình nhớ cậu ấy chẳng bao giờ chơi với các bạn cùng lớp."

"Cậu ấy không chơi với các bạn cùng lớp sao?" Lâm Nhiễm hỏi lại.

"Không phải sao?"

"Không phải, rõ ràng là bọn Vương Triết cười cậu ấy mập quá mà." Lâm Nhiễm nói.

"Thật à? Sao cậu còn nhớ rõ những chuyện này? Mình thì chẳng có chút ấn tượng nào cả." Liên Phương buồn bực nói.

"Vì mình lúc ấy cũng có ở đó."

"Ừ, đúng là hồi đó chẳng mấy người muốn chơi với Phó Lâm Lăng, cứ kỳ kỳ quái quái. Hỏi mười câu, trả lời một câu. Lại còn là học bá nữa, nói chung là khó gần." Liên Phương đang nói thì đứa trẻ bỗng nhiên khóc lên, cô liền chạy đi dỗ đứa nhỏ.

Lâm Nhiễm nhìn gương mặt mờ mờ trên ảnh, so với lần gặp mới đây thì khác xa nhau. Trong trí nhớ cũng chỉ hồi tưởng lại đại khái bộ dáng lúc ấy.

Chiều tối, Liên Phương thay quần áo rồi mang con cùng Lâm Nhiễm đi ra ngoài ăn cơm.

Vì có trẻ nhỏ, không tiện đi quá xa, hai người ở dưới lầu, tìm một cửa hàng, xếp hàng chờ đợi.

Lâm Nhiễm chợt nhớ đến lần trước có nói khi nào gặp mặt ăn cơm sẽ gọi cho Phó Lâm Lăng. Cô liền nói với Liên Phương: "Mấy hôm trước mình tình cờ gặp lại một người bạn học cũ."

"Ai cơ?"

"Phó Lâm Lăng."

"Phó Lâm Lăng? Là người mà chiều nay chúng mình nói tới hả?!"

"Đúng rồi, cậu ấy cũng làm việc ở đây, hiện tại là nha sĩ."

"Có duyên quá nhỉ, thế nào mà cậu lại gặp được cậu ấy?"

Lâm Nhiễm không thể nói là gặp mặt mai mối, cô không muốn Liên Phương hiếu kỳ lại dò hỏi tới cùng, huống chi việc này không nhất định sẽ thành, từ khi biết là bạn học cũ, cô không còn hướng tới phương diện kia suy nghĩ. Vì vậy cô nói: "Hàng xóm dưới lầu nhà mình đi khám răng, chính là chỗ cậu ấy làm."

"Thật là có duyên!"

"Muốn hay không mình gọi cậu ấy tới cùng nhau ăn một bữa cơm?"

"Không thành vấn đề, khó có thể ở thành phố này gặp lại bạn học cũ." Liên Phương là người thích giao lưu, kết hôn xong thì vòng tròn xã giao thu hẹp lại rất nhiều. Bởi vậy, gặp lại bạn học cũ quả là điều rất vui vẻ.

Lâm Nhiễm liền gọi điện thoại cho Phó Lâm Lăng: "Bác sĩ Phó, tôi và Liên Phương đang cùng nhau ăn cơm, cậu có muốn qua đây cùng ăn tối không?"

"Tôi mới vừa tan tầm, hiện tại không biết có trễ hay không?"

"Chúng tôi còn đang xếp hàng, nếu cậu có thời gian thì liền tới đây, nếu không cũng không cần cố đến."

"Có thời gian, cậu nhắn cho tôi địa chỉ."

"Được."

Treo điện thoại, Lâm Nhiễm gửi địa chỉ đến WeChat của Phó Lâm Lăng. WeChat của Phó Lâm Lăng chủ yếu là tin tức trong ngành hoặc một vài trường hợp giới thiệu bệnh nhân, thông tin sinh hoạt cá nhân hầu như không có.

"Chúng ta với cậu ấy cũng không quá thân, lát nữa có thể hay không sẽ hơi xấu hổ?" Liên Phương hỏi.

"Hẳn là sẽ không." Lần trước gặp mặt thấy vẫn ổn, không có cảm giác xấu hổ gì. Lâm Nhiễm nói, "Hiện tại cậu ấy không còn nói ít như trước nữa."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Liên Phương thở phào nhẹ nhõm, không biết nghĩ gì, đột nhiên quay sang nhìn cô, "Không phải cậu nói lúc trước Vương Triết trêu chọc cậu ấy, cậu cũng có mặt ở đó sao? Cậu không cùng bọn họ cười nhạo cậu ấy chứ?"

"Không có."

"Vậy thì tốt." Liên Phương yên tâm.

Đến lượt dãy số của mình, các cô liền đi vào ngồi xuống trước, Lâm Nhiễm chụp thực đơn gửi cho Phó Lâm Lăng, để xem Phó Lâm Lăng có món nào muốn ăn không, nhưng không thấy trả lời.

"Đoán chừng là đang lái xe, chúng ta gọi hai món trước, chờ cậu ấy đến rồi mình lại gọi thêm." Liên Phương nói.

"Được."

Hai người trò chuyện một lúc lâu thì nhận được tin nhắn Phó Lâm Lăng gửi đến: "Tôi tới cửa rồi."

Lâm Nhiễm nói số bàn cho Phó Lâm Lăng, rồi nói: "Cậu ấy đến rồi."

"Đâu?" Liên Phương quay đầu nhìn xung quanh, vẫn không thấy ai, cho đến khi một bóng người dừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn lướt qua, rồi lại quay đầu nhìn về phía sau, "Ở đâu vậy? Sao vẫn chưa đến?"

Lâm Nhiễm cười nhẹ: "Đến rồi."

"A?" Liên Phương nghi ngờ nhìn Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm chỉ về phía cô gái đang đứng bên cạnh.

Liên Phương giật mình nhìn cô gái cao ráo xinh đẹp ngay trước mặt: "Cậu đang đùa mình đúng không?!"

Nhìn thấy Liên Phương kinh ngạc như vậy, Lâm Nhiễm lập tức cảm thấy vui vẻ. Có lẽ biểu hiện của mình không tệ lắm, lúc ấy biểu hiện cũng không có quá khoa trương như vậy, nếu không thì thật là xấu hổ.

"Ngồi đi." Lâm Nhiễm vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Phó Lâm Lăng ngồi xuống, đối diện với đứa trẻ ngồi trên ghế nhỏ. Nghiêng sang bên cạnh là Liên Phương, cô gật đầu: "Chào cậu… Đã lâu không gặp."

"Cậu thật là Phó Lâm Lăng?!" Liên Phương kinh ngạc che miệng lại, rồi lại duỗi cái thân dài lên quan sát kỹ mặt cô, hạ giọng hỏi, "Cậu phẫu thuật thẩm mỹ à?"

"Không có." Phó Lâm Lăng lắc đầu.

"Cậu… Thay đổi cũng quá lớn." Liên Phương khó tin nhìn cô, "Kết hôn chưa?"

Phó Lâm Lăng liếc mắt nhìn Lâm Nhiễm một cái, cũng đoán trước Lâm Nhiễm sẽ không nói về chuyện mai mối, lúc này mới trả lời: "Không có."

"Độc thân?"

"Ừ."

"Ôi chao, độc thân thật sướиɠ! Nhưng mà tôi vẫn không tin được vào mắt mình, trời ơi, cậu bây giờ thay đổi nhiều quá!"

Trong khi Liên Phương còn đang kinh ngạc, hào hứng nói chuyện thì đồ ăn dần được dọn lên bàn. Lâm Nhiễm ở một bên vừa nghe các cô nói chuyện, vừa nghe nhạc.

Liên Phương đúng là người miệng lưỡi trơn tru, vừa hết ngạc nhiên đã bắt đầu hỏi han về tình hình hiện tại, công việc và nơi ở của người kia, còn nói đùa rằng sau này răng có vấn đề sẽ tới tìm Phó Lâm Lăng.

"Các cậu muốn uống gì?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Mình muốn uống nước chanh." Liên Phương nói.

Lâm Nhiễm lại nhìn về phía Phó Lâm Lăng, Phó Lâm Lăng từ trong túi lấy ra một cái bình giữ nhiệt: "Tôi có cái này."

Liên Phương hoảng hốt nói: "À, tôi chợt nhớ ra, trước kia lúc đi học cả ngày cậu ôm cái bình giữ nhiệt này."

"Ừ."

Lâm Nhiễm buồn cười nói: "Việc này mà cậu cũng nhớ rõ sao?"

"Nhớ chứ, hồi đó mình còn suýt đánh nhau với mấy đứa cùng lớp. Lúc ấy, không phải cậu đang tới tháng à? Mình liền đi lấy nước ấm giúp cậu, thế mà lớp bên cạnh lại gây sự, hai đứa mình liền cãi nhau ầm lên. Phó Lâm Lăng không nói gì lẳng lặng đi đến bên cạnh, rót đầy nước ấm vào bình giữ nhiệt cho hai đứa mình." Liên Phương hồi tưởng lại, "Nói thật, lúc đó mình cảm thấy cậu ấy rất có ý tứ."

Lâm Nhiễm ngạc nhiên: "Có chuyện này à?"

"Tôi không nhớ rõ." Phó Lâm Lăng nói.

"Cũng đúng thôi, ký ức mỗi người không giống nhau. Liên Phương chỉ nhớ rõ chuyện cãi nhau với người khác thôi." Lâm Nhiễm nói.

Liên Phương cười ha ha, đứa bé lại bắt đầu khóc, cô vội vàng đi cho con ăn.

Lâm Nhiễm cầm điện thoại đặt đồ uống, vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện Phó Lâm Lăng đang nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Làm sao vậy?"

"Bây giờ tới tháng, cậu còn đau bụng không?"

"Hả? Vẫn đau, nhưng không giống như trước kia, đau lợi hại như vậy."

"Vẫn là đau, đợi lát nữa tôi cho cậu phương thuốc, thử xem xem có hiệu quả hay không?"

"Được, cảm ơn."

Lâm Nhiễm ngơ ngác gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, "Chuyện này làm sao cậu ấy lại có thể biết được?"