Lâm Nhiễm buồn bực ngồi trên ghế sô pha, một cánh tay chống cằm, nhìn về nơi khác.
Liên Phương ngồi ở bên cạnh, tràn ngập tò mò, đôi mắt nhỏ dịch chuyển, vẻ mặt chuẩn bị xem kịch hay.
Thấy tư thế này của hai người, Phó Lâm Lăng tự giác ngồi xuống cái ghế nhỏ ở đối diện, đối mặt với thẩm phán.
Thấy Lâm Nhiễm vẫn giữ im lặng, Liên Phương liền đưa cuốn sổ lưu niệm cho Phó Lâm Lăng: "Cái này là sổ lưu niệm, đều là các bạn học viết cho Nhiễm Nhiễm, tôi hẳn là đã đưa cho cậu, để cậu viết vài dòng, tôi nhớ không lầm chứ?"
Phó Lâm Lăng cúi đầu lật xem sổ lưu niệm, gật gật đầu: "Ừ."
"Cậu lúc ấy giống như cũng đã đáp ứng là sẽ viết, vì cái gì trong này lại không có dòng chữ nào của cậu?" Liên Phương hiếu kỳ nói.
Lâm Nhiễm lặng lẽ liếc nhìn Phó Lâm Lăng một cái, Phó Lâm Lăng vẫn đang cúi đầu xem sổ lưu niệm.
Một lúc lâu sau, Phó Lâm Lăng mới ngẩng đầu lên, Lâm Nhiễm lại vội vàng nhìn về phía khác.
"Tôi đã viết, sau đó...... liền xé." Phó Lâm Lăng nói.
"Sao lại xé?" Liên Phương hỏi.
"Viết không hay, xấu hổ không muốn cho cậu xem." Phó Lâm Lăng nhìn về phía Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm chậm rãi quay đầu lại: "Có cái gì xấu hổ?"
"...... Tự xấu hổ."
"......" Lâm Nhiễm nhẫn nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, vẫn là bật cười, "Là bởi vì chữ xấu? Vậy cậu còn nhớ rõ mình viết cái gì sao?"
Phó Lâm Lăng lắc đầu, chuyện đã qua đi thật lâu, cô không nhớ được lúc ấy rốt cuộc mình đã viết cái gì, chỉ mơ hồ nhớ rõ là viết không hay, cho nên mới xé trang giấy kia, nhét vào cặp sách trộm mang về.
"Không nhớ được cũng không sao, nhưng tôi còn một vấn đề khác, cậu trước kia thật sự chán ghét tôi?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Không thể nào, tôi như thế nào lại chán ghét cậu?" Phó Lâm Lăng nói.
Lâm Nhiễm bán tín bán nghi nhìn Phó Lâm Lăng, từ sô pha dịch đến trên thảm, nhìn thẳng khuôn mặt Phó Lâm Lăng: "Vậy lúc ấy vì cái gì cậu lại muốn cùng lão sư cáo trạng, nói tôi trốn học?"
"Tôi không có, không phải tôi." Phó Lâm Lăng lập tức nói.
Lâm Nhiễm ngẩn ra: "Cậu biết tôi đang nói chuyện gì sao?"
Phó Lâm Lăng gật đầu, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn như cũ nhớ rõ ngày đó, Lâm Nhiễm chủ động cùng cô nói chuyện.
Phó Lâm Lăng từng tưởng tượng mình và Lâm Nhiễm sẽ chơi thân với nhau, sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi WC, cuối tuần đi dạo phố, nhưng cô vẫn luôn sợ hãi.
Một sáng sớm kia, thời tiết trong xanh mát mẻ, mặt trời vừa ló dạng, không khí se lạnh, chân trời điểm xuyết vài áng mây.
"Phó Lâm Lăng, cậu có một mình sao, chúng ta cùng đến phòng học đi." Lâm Nhiễm trên mặt nở nụ cười, kéo quai cặp sách, cùng hướng phòng học đi tới.
Phó Lâm Lăng khẩn trương đến không biết làm sao.
"Hôm nay coi như cậu không nhìn thấy tôi, biết không?" Trước khi vào lớp học, Lâm Nhiễm từ trong túi lôi ra một túi khoai lát, không kịp phản ứng, nhét trong lòng Phó Lâm Lăng, thấp giọng lặng lẽ dặn dò, đảo mắt một cái đã bị Liên Phương kéo đi mua kem.
"Thật không phải cậu cáo trạng?" Lâm Nhiễm truy vấn nói.
"Không phải."
Ngày đó đi học, Phó Lâm Lăng nghe thấy chủ nhiệm lớp phê bình Lâm Nhiễm trốn học, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bên kia, nhưng Lâm Nhiễm vẫn không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể thấy biểu tình phủ nhận của cô.
Sau khi tan học, cô đi về phía bên kia chậm rãi tới gần, lần đầu tiên chủ động nói chuyện cùng Lâm Nhiễm: "Tôi......"
Lâm Nhiễm liếc nhìn cô một cái, quay đầu phát vở cho những bạn học xung quanh: "Mau mau mau, đến giúp mình chép bài, 500 từ đơn, trời ơi là trời!!"
"Đến đây, đến đây, để mình giúp cậu chép."
"Mình cũng có thể!"
Bốn phương tám hướng bạn học đều theo tiếng mà đến, thực mau liền đem Phó Lâm Lăng xô ra ngoài đám người.
"Đó là ai cáo trạng?" Lâm Nhiễm nói thầm.
Liên Phương: "Tuy rằng mình không biết các cậu đang nói cái gì, nhưng vừa nghe thấy từ cáo trạng, mình chỉ có thể nghĩ đến người cáo trạng chúng ta là tiểu công chúa, nằm vùng ghê tởm, thật là phiền phức!"
"Vương triết!" Lâm Nhiễm cắn răng nói.
"Thật là người phiền phức, cả ngày cùng lão sư cáo trạng." Liên Phương cùng chung kẻ địch nói.
Lâm Nhiễm lắc đầu, không còn lời nào để nói, chợt nhìn về phía Phó Lâm Lăng: "Thật xin lỗi, trước kia tôi hiểu lầm cậu, tội đáng chết vạn lần, cậu đánh chết tôi đi!"
Liên Phương: "Đáng cho một ghế lên đầu."
"Đại nhân, không cần đâu đại nhân! Thảo dân không dám nữa!" Lâm Nhiễm vội vàng níu lấy quần áo của Phó Lâm Lăng.
Bỗng nhiên, một tiếng phốc vang lên.
Áo sơ mi của Phó Lâm Lăng bị tuột hai cúc, cổ áo bị kéo, lộ ra bộ ngực trắng nõn, một chút cảnh xuân phơi phới.
Lâm Nhiễm ngây người, Phó Lâm Lăng trợn tròn mắt.
"Trời ơi, Phó Lâm Lăng, dáng người của cậu đẹp làm sao." Liên Phương ở phía sau nói.
"Cậu câm miệng." Lâm Nhiễm quay đầu đi che đôi mắt của Liên Phương, "Không được nhìn."
"Dựa vào cái gì mà mình không thể nhìn." Liên Phương bắt đầu nói bậy, Lâm Nhiễm theo sau vỗ vỗ tay Phó Lâm Lăng, nhỏ giọng nói, "Về phòng thay quần áo."
Lâm Nhiễm quay lại, thấy người không còn ở đó mới thở phào nhẹ nhõm, hướng về một góc.
"Cậu vừa mới nhìn còn rõ hơn mình, trong lòng có phải đang nghĩ đủ thứ hay không?" Liên Phương cười bên tai cô, nhỏ giọng hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhiễm đỏ lên: "Hì hì hì hì hì hì hi......"
Một lát sau, Phó Lâm Lăng mới ló đầu ra: "Cậu...... Có quần áo không?"
"Có, để tôi đi lấy cho cậu." Lâm Nhiễm từ tủ quần áo lấy ra một bộ oversize ngắn tay.
"Cảm ơn, nhà cậu có kim chỉ không?"
"Không có, sao thế?"
"Khâu lại một cái cúc." Phó Lâm Lăng vừa nói vừa đeo kính, quay trở lại vị trí cũ, ngồi xổm xuống tìm cúc áo.
"Cậu thật sự muốn tìm cúc áo à?" Lâm Nhiễm hỏi, giọng ngạc nhiên.
"Ừ, khâu một cái là có thể mặc được."
Liên Phương chậm rãi giơ ngón tay cái lên: "Lâm Nhiễm, cậu gả cho cậu ấy, là có phúc rồi đấy."
Phó Lâm Lăng sững sờ, ngẩng đầu nhìn Liên Phương. Liên Phương cũng ngạc nhiên hỏi lại: "Sao vậy?"
"Không có việc gì, chừng nào thì cậu có thời gian, tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm."
"Thật không?" Liên Phương vui vẻ nói.
"Ừ, cậu là người bạn đầu tiên biết chúng tôi kết hôn, nên tôi muốn mời cậu một bữa cơm." Phó Lâm Lăng nói.
"Được, tôi có thể ăn!"
"Không vấn đề gì." Phó Lâm Lăng cười cười.
Lâm Nhiễm tìm được cúc áo, đưa cho Phó Lâm Lăng, ba người lại tiếp tục thu dọn, sắp xếp quần áo đồ đạc, nhưng chỉ mới làm được một phần nhỏ.
Vài ngày sau, Phó Lâm Lăng phải tham gia một hội thảo chuyên môn, cần đi công tác hai ngày. Cô đưa mật mã nhà cho Lâm Nhiễm, để Lâm Nhiễm có thể tự do sắp xếp đồ đạc bất cứ lúc nào.
Kỳ thật cũng không nhất định phải dọn dẹp hết mọi thứ một lần, chắc chắn sẽ phải quay lại nhà cũ ít nhất một chuyến, Lâm Nhiễm đóng gói cẩn thận tất cả những vật dụng cần thiết, nhờ công ty chuyển nhà giao đến tận cửa.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô tới nhà Phó Lâm Lăng, ba phòng ngủ một phòng khách, còn có một ban công rộng rãi, trên giá có nhiều cây xanh tươi tốt.
Phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, kệ sách cũng không hề có bụi, chứng tỏ chủ nhân thường xuyên lau dọn.
Phòng ngủ tuy sạch sẽ nhưng lại có vẻ trống trải, nguyên nhân là do thiếu đồ đạc.
Lâm Nhiễm đặt hành lý vào phòng khách, căn phòng trở nên chật chội. Cô không biết phải dọn dẹp đến bao giờ.
Đúng lúc này, có người gõ cửa. Cô mở cửa thấy một nhân viên giao hàng.
"Xin hỏi có phải Phó Lâm Lăng không?" Anh chàng giao hàng hỏi.
"Không phải, cô ấy không có nhà, anh giao cho tôi đi."
"Nhưng theo quy định phải có người nhận ký mới được. Để tôi gọi điện cho cô ấy xác nhận lại." Nói xong liền gọi điện thoại cho Phó Lâm Lăng.
Sau khi gọi điện xong, anh chàng giao hàng đưa bút cho Lâm Nhiễm: "Không thành vấn đề, cô ký nhận một chút đi, Phó phu nhân."
Lâm Nhiễm ngẩn ra, sau khi ký nhận xong, đem bút đưa cây bút cho anh ta, cô hỏi: "Phó phu nhân là cậu ấy nói với anh?"
"Đúng vậy, cô ấy nói hai người đã kết hôn, là quan hệ hợp pháp, có thể đại diện cô ấy ký nhận."
Lâm Nhiễm đem chuyển phát nhanh đặt ở tủ giày bên cạnh, cân nhắc xưng hô Phó phu nhân này, cảm thấy có ý tứ, vì thế gọi điện thoại cho Phó Lâm Lăng.
"Khi nào thì trở về, Lâm phu nhân?" Lâm Nhiễm cố ý hỏi.
Nghe ra giọng điệu trêu chọc của cô, Phó Lâm Lăng nhợt nhạt cười: "Nóng lòng muốn về nhà."