Chương 13: "Có phải trước kia cậu thực chán ghét tôi hay không?"

Mẹ Phó lo chuyện trong tiệm, chỉ có thể ở một ngày liền phải trở về, một mình ba Phó cũng không tiện ở lại lâu, lại thêm không muốn làm bóng đèn cho đôi vợ vợ mới cưới nên sáng hôm sau ăn qua bữa sáng, hai vợ chồng liền đến nhà Lâm Nhiễm để chia tay.

"Có rảnh thì cùng Tròn Tròn cùng nhau trở về chơi." Mẹ Phó nắm tay Lâm Nhiễm nói.

"Vâng, con sẽ về!" Lâm Nhiễm cười tủm tỉm nói, lại nhịn không được tò mò, "Tròn tròn là tên gọi thân mật của Lâm Lăng ạ?"

"Đúng vậy, từ lúc mới sinh ra con bé đã tròn trĩnh."

Phó Lâm Lăng xấu hổ mà đẩy mắt kính.

"Thật sao? Tôi nhìn tiểu Phó hiện tại thực rất gầy." Trương Ngô ngạc nhiên đánh giá Phó Lâm Lăng.

"Đó là hiện tại, trước kia lúc còn đi học, con bé béo lắm. Béo đến nỗi tự ti, không dám kết bạn với ai cả." Mẹ Phó nói.

Nghe vậy, Lâm Nhiễm nhìn sang Phó Lâm Lăng, nhớ lại thời đi học, hai người cũng coi như không có quan hệ bạn bè. Cả một năm học, hầu như không nói chuyện với nhau.

Nhưng trời đất chứng giám, cô tuyệt đối không phải bởi vì Phó Lâm Lăng béo mới không để ý tới, mà là do khí chất không hợp, cô cảm thấy học bá sẽ không cùng những người có thành tích kém như mình làm bạn.

Lâm Nhiễm nhớ rõ có một lần, cô trốn học đi ra ngoài, ở cổng trường gặp phải Phó Lâm Lăng, còn chủ động chào hỏi, nhờ Phó Lâm Lăng đừng nói cho lão sư biết.

Lúc ấy, Phó Lâm Lăng chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng biết có đáp ứng hay không.

Kết quả buổi chiều chủ nhiệm lớp lại biết chuyện cô trốn học, phạt cô viết kiểm điểm 500 chữ!

"Tiểu Phó a, con làm như thế nào gầy được vậy? Chỉ cho mẹ?" Trương Ngô kinh ngạc nói.

Phó Lâm Lăng còn chưa có mở miệng nói, mẹ Phó liền thấm thía mà thở dài, nói: "Ai biết con bé đã khổ sở thế nào......"

Lâm Nhiễm nhớ tới trước đó không lâu cô cũng hỏi qua vấn đề này, lúc ấy Phó Lâm Lăng chỉ đơn giản nói là rèn luyện.

Nhưng từ trước đến nay giảm cân là chuyện rất vất vả, huống chi Phó Lâm Lăng từ khi sinh ra đã béo, phỏng chừng thật sự rất khó khăn.

Nghĩ vậy, cô liền vỗ vỗ cánh tay Phó Lâm Lăng, sau đó che miệng ở bên tai nói: "Cậu rất lợi hại, có thể làm nên chuyện lớn."

"Cái gì?" Phó Lâm Lăng có chút mờ mịt hơi hơi khom lưng, ý bảo Lâm Nhiễm nói rõ một chút.

"Cậu rất có nghị lực, muốn làm gì nhất định sẽ thành công." Lâm Nhiễm tán dương nói.

Phó Lâm Lăng nghiêng đầu, thật sâu mà nhìn cô một cái: "Ừ."

Lâm Nhiễm cùng Phó Lâm Lăng đưa ba mẹ Phó ra sân bay, trước khi rời đi, mẹ Phó thình lình nhắc: "Nhiễm Nhiễm, nếu con rảnh, hãy dọn đến nhà Lăng Lăng ở đi."

Tối hôm qua Phó Lâm Lăng đã cùng mẹ giải thích qua vì sao hai người chưa ở chung một chỗ, nhưng hiển nhiên mẹ Phó vẫn không yên tâm.

"Vâng, được ạ." Lâm Nhiễm gật gật đầu, "Hai ngày này con sẽ chuẩn bị dọn qua."

Đưa người xong, Phó Lâm Lăng nhận được điện thoại, sau khi ngắt máy có chút bất đắc dĩ nói với Lâm Nhiễm: "Hôm nay là sinh nhật chủ nhiệm, tôi phải đi qua đó một chuyến."

"Vậy cậu mau đi đi, tôi có thể tự mình thu dọn đồ đạc, tranh thủ kiểm tra luôn, một mình cũng thoải mái hơn." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng đưa Lâm Nhiễm về nhà rồi mới đi đến nhà chủ nhiệm.

Lâm Nhiễm ở nhà thu dọn một hồi, phát hiện đồ đạc thật sự là quá nhiều, vừa nghỉ ngơi một chút thì điện thoại vang lên.

Là điện thoại của Liên Phương, rủ cô cùng nhau đi ra ngoài chơi.

"Không đi, không có thời gian." Lâm Nhiễm nằm ở trên sô pha, mệt mỏi nói.

"Mẹ cậu không phải đã xuất viện rồi sao, sao cậu vẫn không có thời gian?" Liên Phương hỏi, trước đó cô từng đến bệnh viện thăm qua một lần.

"Mình đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà."

"Cậu chuyển đi đâu thế?" Liên Phương buồn bực.

"Thôi chết, không xong rồi." Từ khi Trương Ngô nằm viện Lâm Nhiễm liền không rảnh rỗi, lại phải lo chuyện cưới xin, bởi vì khách khứa đều là của Trương Ngô, hai bên cũng chưa kịp mời bạn bè, nên quên mất chuyện này.

"Liên Phương, mình đã kết hôn."

"Cậu, nói, cái, gì?!"

Nửa giờ sau, Liên Phương một mình xông vào nhà cô, cổ họng như muốn hét thủng trần nhà: "Lâm Nhiễm! Cậu kết hôn lúc nào thế?!"

"Uống Coca đi cho đỡ giật mình." Lâm Nhiễm đưa cho Liên Phương một lon Coca, uống nhiều một chút liền có thể đỡ kinh ngạc một chút.

"Cậu mau nói, như thế nào đột nhiên liền kết hôn? Là cùng ai kết hôn?" Liên Phương vừa hỏi vừa uống ừng ực mấy ngụm Coca.

"Phó Lâm Lăng."

Liên Phương sững sờ, suýt nữa thì phun Coca ra ngoài: "Cậu không đùa đấy chứ?"

Lâm Nhiễm trở lại phòng ngủ, đem giấy đăng ký kết hôn đưa cho Liên Phương xem.

"Không thể tin được!" Liên Phương trừng lớn mắt, nhìn kỹ từng chữ một trên giấy đăng ký kết hôn, rồi lại chăm chú nhìn vào tấm ảnh chụp chung màu đỏ, hít hà một hơi, "Hai người cũng thật dũng cảm, sao tự nhiên lại quyết định kết hôn?"

Lâm Nhiễm liền đem tình huống kết hôn nói cho Liên Phương nghe.

"Cho nên, cậu là vì để mẹ an tâm nên mới tính toán kết hôn?" Liên Phương hỏi.

"Một nửa là vì thế." Lâm Nhiễm ngồi xếp quần áo trên thảm, "Kết hôn đúng là có một nửa nguyên nhân là vì mẹ mình."

"Vậy nửa còn lại là gì?"

"Mình 30 tuổi rồi, đến tuổi lập gia đình. Công việc của mình quá bận rộn, hầu như không có thời gian tiếp xúc với người ngoài, cũng không còn thích giao tiếp như trước."

Lâm Nhiễm cất giấy đăng ký kết hôn vào túi, nói tiếp: "Hơn nữa, Phó Lâm Lăng là người tốt, tính cách cũng hợp, lại còn là bạn học cũ nên cũng có hiểu nhau, đỡ tốn nhiều thời gian làm quen. Quan trọng nhất là, cậu ấy rất xinh đẹp, hì hì."

"Chậc chậc chậc, cậu cũng thích nhan khống đi." Liên Phương ngồi ở trên sô pha, cười đẩy bả vai Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm thuận thế ngã vào trên sô pha, nở nụ cười: "Từ trong bụng mẹ đã có tật xấu này, không đổi được."

Liên Phương cũng trượt xuống dưới, cùng cô nằm ở trên thảm, cân nhắc nói: "Nghe cậu nói như vậy, cậu ấy đúng là điều kiện thích hợp để kết hôn."

"Đúng vậy, gia đình cậu ấy không tồi, mẹ là lương y, ba công tác ở cục lâm nghiệp, tính cách đều rất tốt, đối với mình cũng tốt."

"Thật hoàn hảo, không có gì để chê bai." Liên Phương lại ngồi dậy, quay đầu hỏi, "Các cậu nhanh như vậy liền kết hôn, dựa trên cơ sở cảm tình sao?"

"Cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng."

"Được rồi, dù sao kết hôn trên cơ sở có cảm tình, kết cục cũng chưa chắc đã tốt." Liên Phương nói.

"Ừm, cũng đúng." Lâm Nhiễm cười, "Đi thôi, đến cũng đã đến rồi, giúp mình thu dọn đồ đạc trong thư phòng."

Trên kệ sách có rất nhiều truyện tranh và tranh vẽ. Liên Phương nhét chúng vào mấy cái vali. Khi thấy hai cái vali cũ kỹ phủ đầy bụi ở góc phòng, cô lấy khăn giấy lau sạch rồi mở ra xem bên trong.

Là một chồng phác thảo và tranh vẽ, tất cả đều là tác phẩm luyện bút của Lâm Nhiễm hồi trung học, cùng với vài cuốn sách giáo khoa. Cuối cùng, ở phía dưới cùng, cô lấy ra một cuốn vở có bìa hoa lá rất bắt mắt. Vừa mở ra, cô lập tức chạy vào phòng ngủ tìm Lâm Nhiễm: "Xem mình tìm được bảo bối gì này!"

"Cái gì?"

"Sổ lưu niệm tốt nghiệp! Chính là quyển sổ mình đã chuẩn bị cho cậu!"

Chuẩn bị tốt nghiệp mọi người thường có sổ lưu niệm, Lâm Nhiễm quay về trường cũ để tham gia kỳ thi đại học, không có thời gian chuẩn bị.

Liên Phương liền mua một cuốn sổ lưu niệm, nhờ sáu người bạn cùng lớp Lâm Nhiễm viết những lời nhắn nhủ vào đó, sau đó gửi cho Lâm Nhiễm.

"Lúc đó mình cảm động muốn khóc mất thôi." Lâm Nhiễm cười nói, ngồi ở mép giường cùng Liên Phương lật giở từng trang sổ.

Chữ viết đều rất non nớt, nhắn lại tới tới lui lui đều là "Thi đại học thuận lợi" "Tương lai rộng mở" "Rất vui được làm bạn với cậu" linh tinh, nhưng thực chân thành.

Hai người cùng nhau xem, hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp năm đó.

"Ngay cả Vương Triết cũng viết cho cậu kìa." Liên Phương chỉ vào một trang nói.

Lâm Nhiễm nhìn thấy một đoạn văn dài, thể hiện rõ ý muốn làm hòa, cô không nhịn được cười: "Thật là trẻ con, thích và ghét đều biểu hiện rõ ràng như vậy."

"Cậu xem cậu được nhiều người yêu quý thế này này, có đến mấy người tỏ tình với cậu trong cuốn sổ này." Liên Phương nói.

Nhiều bạn nam thầm thích Lâm Nhiễm, vì ngại ngùng nên đã viết vào sổ lưu niệm để bày tỏ tình cảm. Dù có thành công hay không, họ cũng không cảm thấy xấu hổ vì sau này có thể sẽ không gặp lại nhau nữa.

Đóng quyển sổ lưu niệm lại, Lâm Nhiễm cảm thấy có gì đó không thích hợp, lại lật xem từ đầu: "Kỳ quái, như thế nào lại không có Phó Lâm Lăng? Cậu không đưa cậu ấy viết à?"

"Mình có đưa mà, cả lớp ai mình cũng đưa hết!" Liên Phương cường điệu nói, "Mình nhớ lúc ấy còn đặc biệt tìm riêng cậu ấy. Dù không thân lắm nhưng mình nghĩ là bạn cùng lớp thì viết cho nhau một chút, cậu ấy cũng đồng ý mà."

"Vậy tại sao lại không có?"

"Mình không biết! Mình lấy lại từ cậu ấy xong là vội vàng mang đến cho cậu ngay, muốn cậu nhận được trước khi thi đại học, nên chưa kịp kiểm tra xem cậu ấy có viết gì không... A, chẳng lẽ cậu ấy căn bản chưa viết cho cậu?"

Lâm Nhiễm cảm thấy hơi buồn.

Ngay cả Vương Triết không mấy thân thiết với cô còn viết, vậy tại sao Phó Lâm Lăng lại không? Chẳng lẽ cô đã vô tình chọc giận Phó Lâm Lăng? Chẳng lẽ tình cảm bạn bè một chút cũng không có sao?

Phó Lâm Lăng xã giao xong, lúc lại đây hỗ trợ thu dọn, liền thấy vẻ mặt Lâm Nhiễm không vui mà mở cửa, rất ít khi thấy cô như vậy.

"Sao thế? Có chuyện gì xảy ra sao?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Vì cái gì cậu không viết sổ lưu niệm cho tôi? Có phải trước kia cậu thực chán ghét tôi hay không?" Lâm Nhiễm ủy ủy khuất khuất hỏi.

Phó Lâm Lăng sửng sốt một chút: "Sổ lưu niệm?"

"Chính là cái này." Liên Phương từ phía sau tiến đến, giơ cuốn sổ lưu niệm lên, vẫy tay về phía Phó Lâm Lăng, "Nhiễm Nhiễm, cậu cứ để mình hỏi rõ ràng đã, thăng đường..."