Chương 11: Tôi cũng thực thích cậu.

Trong xe, mẹ Phó nhìn chằm chằm Lâm Nhiễm một lúc lâu, mới hỏi: "Nhiễm Nhiễm, các con quen nhau như thế nào?"

Để tránh nghi ngờ của mẹ Phó, Lâm Nhiễm một năm một mười nói: "Dì, con và cậu ấy là bạn học, trước kia cùng học lớp 12 Dục Bắc."

"Ồ, là bạn học à..." Mẹ Phó gật gật đầu, liếc mắt nhìn Phó Lâm Lăng một cái, lại hỏi, "Về sau hai đứa vẫn luôn duy trì liên hệ?"

"Không có, chỉ mới liên lạc lại gần đây, hàng xóm tầng trên của con mai mối, vừa thấy mặt liền phát hiện là bạn học cũ, cho nên mới liên hệ." Lâm Nhiễm nói.

"Nhưng hai đứa cũng mới gặp lại không bao lâu, đã nói chuyện yêu đương, thời gian có hơi ngắn, như thế nào đột nhiên liền quyết định kết hôn?"

"Mẹ." Phó Lâm Lăng lên tiếng ngăn lại, "Cậu ấy đang lái xe, đừng quấy rầy nữa. Hơn nữa, chuyện kết hôn là con đề nghị trước."

Lâm Nhiễm cảm kích nhìn Phó Lâm Lăng một cái.

"Con bé này." Mẹ Phó lắc đầu, ngồi thẳng lưng, không nói chuyện nữa.

Kết quả, ba Phó lại lên tiếng: "Nhiễm Nhiễm, con làm công việc gì?"

Mẹ Phó lại lắng tai nghe.

"Con vẽ tranh để kiếm tiền."

"Ồ, ra là họa sĩ lớn."

Lâm Nhiễm cười một tiếng, Phó Lâm Lăng lại nhớ tới lúc trước Lâm Nhiễm nhắc đến dì Vương, nói tới vẽ tranh liền nói là họa sĩ, cũng nhịn không được nở nụ cười.

Ba Phó không biết rốt cuộc mình đã nói gì khiến hai người bọn họ hết đợt này đến đợt khác bật cười.

Đến khách sạn, Trương Ngô đã đứng sẵn ở cửa để đón tiếp. Hai người phụ nữ chưa từng gặp mặt này bỗng chốc thân thiết như chị em, trò chuyện rất vui vẻ.

Chú Lưu dẫn mọi người vào chỗ ngồi.

Có tất cả năm bàn.

Lâm Nhiễm đưa Phó Lâm Lăng đi vào phòng thay đồ để thay quần áo, đeo cho Phó Lâm Lăng một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai, nhìn trái nhìn phải, lại giúp Phó Lâm Lăng búi tóc lên.

Lâm Nhiễm đứng ở phía sau, nhìn Phó Lâm Lăng trong gương: "Không tồi không tồi, thật là xinh đẹp."

Phó Lâm Lăng ngước mắt, nhìn đối phương: "Cậu còn xinh đẹp hơn."

"Hiện tại lại muốn giống thương trường khen ngợi lẫn nhau sao?"

Phó Lâm Lăng khóe miệng hơi cong lên: "Tôi nói chính là lời nói thật lòng."

"Chẳng lẽ lời tôi nói là giả?"

"Tôi luôn nói không lại cậu."

"Vậy cậu ngoan ngoãn nghe lời là được rồi." Lâm Nhiễm cười cầm lấy bông dặm phấn, "Đến đây, tôi trang điểm cho cậu."

Một lần nữa, lớp phấn được phủ lên, đôi mày được kẻ nhẹ, cuối cùng là son môi.

"Há miệng ra."

Phó Lâm Lăng hơi hơi hé miệng, Lâm Nhiễm nhéo cằm cô, tỉ mỉ tô son, biểu tình chuyên tâm rất đáng yêu.

"Nhấp nhẹ môi."

Phó Lâm Lăng ngoan ngoãn mà nhấp một chút.

"OK." Lâm Nhiễm thực vừa lòng, xoay người, nhìn vào gương lại tự mình tô một chút son môi, "Đi thôi."

"Nhiễm Nhiễm." Phó Lâm Lăng chỉ vào thỏi son trong tay Lâm Nhiễm, "Thỏi son này xinh quá, cho tôi được không?"

"Được, thích thì cầm đi, tôi có nhiều son lắm." Lâm Nhiễm hào phóng mà đưa cho cô.

"Cảm ơn." Phó Lâm Lăng cất thỏi son vào túi, cùng với sổ hộ khẩu.

Hôn lễ được tổ chức đơn giản, không có những nghi thức rườm rà, chỉ là một bữa cơm thân mật giữa họ hàng thân thích.

Cả hai cùng nâng ly rượu, lần lượt mời từng người, chủ yếu là họ hàng bên nhà Lâm Nhiễm.

Ban đầu, mọi người đến để uống rượu mừng của Trương Ngô, kết quả lại đổi thành Lâm Nhiễm, mọi người lại được một phen trêu ghẹo.

Sau khi kính rượu xong, hai người ngồi vào vị trí chính, ba mẹ hai bên đều ngồi về một phía.

Hai bà thông gia trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Mẹ Phó đứng dậy muốn đi WC, Phó Lâm Lăng liền qua đưa bà đi.

Trương Ngô quay đầu, nhỏ giọng nói với Lâm Nhiễm: "Gia đình tiểu Phó thật tốt, mẹ con bé cũng rất thích con. Sau này, con phải đối xử tốt với cả hai bên gia đình nhé."

"Con biết rồi." Lâm Nhiễm nói.

Đúng lúc đó, một gia đình ba người khác đến. Người đàn ông cười nói: "Nhiễm Nhiễm, sao kết hôn mà không báo cho ba một tiếng, chúng ta không đến trễ chứ?"

Trương Ngô liếc mắt nhìn một cái, nhịn không được trợn trắng mắt, cũng không biết ông ta là từ đâu nghe được, bất mãn nói: "Đã đến trễ một giờ, ông làm ba kiểu gì thế?"

"Đường tắc nên mới đến muộn thôi mà." Ba Lâm cùng vợ con ngồi xuống, quay đầu đưa cho Lâm Nhiễm một bao lì xì, "Đây là chút tâm ý của ba, nhận lấy nhận lấy."

"Cảm ơn ba", Lâm Nhiễm quay sang nói phục vụ chuẩn bị thêm bát đũa.

"Đối tượng của con gái tôi đâu? Sao không thấy đâu cả?" Ba Lâm nhìn xung quanh nói.

"Đi WC." Lâm Nhiễm nói.

"Được rồi, ba cũng muốn nhìn xem là ai mà có thể xứng đôi với con gái ba."

Trương Ngô xấu hổ nhìn ba Phó, ba Phó vẫn là vẻ mặt vui vẻ ăn cơm, bà cau mày nói: "Sao lại nói lung tung thế, Nhiễm Nhiễm chọn người, còn có thể kém sao?"

Ba Lâm hừ hừ hai tiếng, không lại cùng Trương Ngô nói chuyện, quay đầu tiếp đón vợ con ăn cơm: "Tùng Tùng, con nâng ly rượu chúc mừng chị gái đi."

Lâm Tùng là em trai cùng cha khác mẹ của Lâm Nhiễm, chỉ nhỏ hơn cô vài tuổi, hai người căn bản không có bất luận cảm tình gì, cũng chính vì lần này có tiệc cưới nên mới bất đắc dĩ tới.

Khi còn nhỏ tình cảm giữa cha mẹ Lâm Nhiễm chẳng mấy hòa hợp. Đến năm lớp 12, Trương Ngô mới phát hiện ra ba Lâm không chỉ có người bên ngoài mà còn có một đứa con trai hơn mười tuổi. Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm được nữa, mới hạ quyết tâm quyết định đem Lâm Nhiễm tạm thời đến nơi khác đi học, sau đó tự mình ở lại giải quyết mớ hỗn độn này.

"Chúc mừng chị." Lâm Tùng khóe miệng hạ xuống, trái lương tâm mà kính ly rượu.

Ba Lâm nghe nói thông gia chính là ba Phó, bưng lên chén rượu liền cùng ba Phó liên tục khen ngợi Lâm Nhiễm. Khen chưa được vài câu, không biết chủ đề như thế nào lại chuyển sang Lâm Tùng.

"Lão Phó, tôi đời này thực may mắn, sinh Nhiễm Nhiễm, xinh đẹp như tiên nữ. Lại sinh được Tùng Tùng, thông minh vô cùng, học hành giỏi giang, luôn đứng đầu lớp, chẳng phải lo lắng gì nhiều, ông xem tôi quê mùa thế này, căn bản không quá quản con học tập, thế nhưng thi đậu nghiên cứu sinh, hiện tại lại thực tập ở Tam Giáp......"

"Ông không quản, không phải tôi quản đến mệt sao?" Vợ ba Lâm chen vào nói.

Ba Lâm: "Đúng đúng, nhờ có bà, Tùng Tùng mới có thể cho tôi mặt mũi. Tùng Tùng, con nói cho mọi người nghe xem, thi vào nghiên cứu sinh khó khăn như thế nào."

Cả bàn ăn chỉ thấy ba Lâm không ngừng ca ngợi Lâm Tùng, dường như đã quên mất đây là lễ cưới của Lâm Nhiễm.

Trương Ngô tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nếu không phải vì còn nhiều thân thích ở đây, bà đã muốn quét sạch cả nhà họ Lâm rồi. Bà thấp giọng nói với Lâm Nhiễm: "Đã sớm biết ông ta không phải người tử tế, không nghĩ tới hôm nay trong tiệc cưới của con, ông ta còn làm như vậy, căn bản ông ta không xứng làm ba của con."

"Không sao, con đã quen rồi." Lâm Nhiễm trấn an vỗ vỗ mu bàn tay bà, nhỏ giọng nói, "Lì xì họ đưa nhiều lắm, cứ như vậy đi."

"Hiện tại thi lên thạc sĩ quá khó khăn, may mắn Tùng Tùng nhà chúng tôi thông minh, ở đơn vị thực tập cũng rất nỗ lực, nghe nói đang thích một nữ bác sĩ." Ba Lâm thỏa mãn nâng ly rượu lên uống một hơi, lại giục ba Phó cùng nhau uống rượu.

Ba Phó lại không uống rượu, quay đầu đi cùng lão Lưu bàn luận về tranh và chữ trên thiệp mời.

Lúc này, hai mẹ con Phó Lâm Lăng đi vệ sinh xong quay trở lại, mẹ Phó cười ngồi xuống: "Ồ, náo nhiệt quá nhỉ, mọi người đang nói chuyện gì thế?"

"Đây chính là?"

"Bác sĩ Phó?!"

Ba Lâm và Lâm Tùng đồng thanh hỏi, nhưng hiển nhiên mọi người đều bị giọng nói của Lâm Tùng thu hút hơn.

"Sao chị lại ở đây?" Lâm Tùng ngạc nhiên nhìn Phó Lâm Lăng, lần đầu tiên nhìn thấy cô ở ngoài bệnh viện, trang điểm xinh đẹp, có chút không nhận ra.

Phó Lâm Lăng liếc qua: "Cậu là?"

"Em là Lâm Tùng, hiện đang thực tập ở khoa chị."

Ba Phó: "Ồ, thì ra Lâm Lăng chính là nữ bác sĩ mà Tùng Tùng thích à? Lâm Lăng lại không nhận ra, thật là không lễ phép."

Ba Lâm: "......"

Mọi người đều có biểu cảm rất thú vị.

Lâm Nhiễm cúi đầu, khóe miệng mím chặt, thoáng nhìn Trương Ngô che miệng, bả vai run run.

"A, thật xin lỗi, không mặc áo blouse, nhất thời không nhận ra." Phó Lâm Lăng là thật sự không nhận ra, ngày thường mọi người đều mang khẩu trang và mũ, thực tập sinh lại nhiều, đến đến đi đi, trừ phi biểu hiện thực sự ưu tú, nếu không cô rất khó nhớ kỹ một người.

Lâm Tùng có chút xấu hổ, muốn bỏ qua đề tài này: "Bác sĩ Phó, Sao chị lại ở đây?"

"Đây là tiệc cưới của tôi." Phó Lâm Lăng nói.

"Chị......" Lâm Tùng kinh ngạc nhìn cô, lại nhìn Lâm Nhiễm, "Người kết hôn cùng Lâm Nhiễm là chị?!"

Nghe vậy, Phó Lâm Lăng có chút kiêu ngạo mà ngẩng đầu: "Đúng vậy."

Lâm Tùng thạch hóa, ba mẹ Lâm xấu hổ.

Phó Lâm Lăng cũng không rảnh đi quản bọn họ, mà cô còn có chuyện quan trọng hơn, cô chọc chọc Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm quay đầu, thấy Phó Lâm Lăng kéo mình, không khỏi có chút mặt đỏ tai hồng, trong lòng thầm nghĩ còn có nhiều người đang nhìn như vậy. Ngay sau đó, Phó Lâm Lăng đem một cái vòng tay rất to bằng vàng đưa vào tay Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm nghi hoặc nhìn cô.

"Đây là lễ gặp mặt mẹ tôi đưa cho cậu." Phó Lâm Lăng nhỏ giọng nói.

Lâm Nhiễm ước lượng trọng lượng, ước chừng ít nhất phải đến 600 lượng: "Này cũng quá quý trọng đi?"

"Không quý trọng, bà ấy thực thích cậu."

Phó Lâm Lăng ở trong lòng lại yên lặng nói thêm một câu: Tôi cũng thực thích cậu.