Chương 6

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Trùng hợp chính là, Từ Phương Tình cố ý cầm di động cho Trình Tử Bằng xem, cho nên trong lúc nhất thời hắn cũng không chú ý tới Lâm Thư Bùi đi rồi.

Từ Ảnh sâu kín nhìn nàng một cái, thấy nàng tình yêu đầy mắt nhìn chăm chú Trình Tử Bằng, liền biết nàng cố ý.

Chỉ là trong lòng hắn rõ ràng, dù không có Lâm Thư Bùi, Trình Tử Bằng cũng không chú ý đến Từ Phương Tình, vì thế moẻ miệng đánh gãy bọn họ: “Mèo con của cậu đi ra ngoài thật lâu, cậu không đi xem?”

Trình Tử Bằng thấy xung quanh không có bóng dáng Lâm Thư Bùi, lập tức buông ly rượu, đi ra ngoài.

Từ Phương Tình nhìn thoáng qua Từ Ảnh, sau đó tiếp tục nhìn di động.

Mà Lâm Thư Bùi rửa tay xong ra tới đã bị một tên chụp mông, nháy mắt y tạc mao, cũng mặc kệ người khác cao hay to con, duỗi nắm tay đánh hắn.

Bị đánh vài cái, nam nhân cảm thấy thú vị, ôm y trong lòng ngực trêu đùa.

“Buông ra! Có phải có bệnh không!”

Lâm Thư Bùi kinh ngạc, giãy giụa đá hắn, trên cổ có cảm giác ướŧ áŧ trơn trượt, rõ ràng là đối phương đang liếʍ y, vì thế buồn nôn không thôi.

Xung quanh đều là xem diễn, không ai sẽ giúp y, cái này thật là phiền toái, Lâm Thư Bùi hối hận không kéo theo Trình Tử Bằng, phỏng chừng tên kia còn ở nơi đó uống rượu.

Đột nhiên, giam cầm trên người không còn, nam nhân kia ngã xuống, kính vỡ đầy đất.

Mặt Trình Tử Bằng âm trầm, người xem kịch vui tan, người phục vụ cũng không dám nói thêm cái gì, Trình Tử Bằng không dễ chọc.

Lâm Thư Bùi nhẹ nhàng thở ra, phản ứng lại: “Anh đánh chết người?”

“Nhiều nhất hôn mê, tôi thật đúng là muốn đánh chết hắn.”

Nam nhân lạnh lùng nói, lôi kéo y đi WC, đuổi người bên trong ra hết.

“Sao anh biết tôi ở chỗ này?”

Lâm Thư Bùi gãi gãi đầu, trong lòng có chút biệt nữu.

Hắn kéo y đến bệ rửa tay, móc ra khăn tay, làm ướt sau đó lau cổ cho y.

“Tôi tự làm!”

Lâm Thư Bùi né tránh, duỗi tay đoạt lấy khăn tay.

Trình Tử Bằng đơn giản bế người lên, làm y ngồi, như vậy hắn có thể ôm y lau.

Lâm Thư Bùi càng thêm không được tự nhiên, bọn họ không tới loại tình trạng này đi!

Chỉ là nam nhân quá mức bá đạo, y vô pháp cự tuyệt.

“Ngoan một chút.”

Hiếm khi ngữ điệu hắn ôn nhu.

Lâm Thư Bùi cảm giác lỗ tai nóng lên, đối phương là ở bên tai y nhẹ giọng nói, nhiệt khí phun ở lỗ tai mẫn cảm, trong lòng cũng ngứa nhịn không được.

Có cảm giác không chỉ mình y, Trình Tử Bằng khó nhịn khẽ hôn vành tai, đối phương như chim sợ cành cong, lập tức lui ra phía sau.

“Hôn một chút cũng không được?”

Hắn hơi hơi nheo mắt, uống rượu tính tình lại nổi lên.

“Đương nhiên không được!”

Lâm Thư Bùi đương nhiên nói, luôn cảm thấy biểu tình đối phương có chút nguy hiểm, nhưng trốn không thoát.

Trình Tử Bằng hừ một tiếng: “Người khác hôn em là có thể?”

“Cái gì? Tôi như thế nào sẽ cho người khác hôn! Là hắn cưỡng bách tôi!”

Y cảm thấy có chút oan uổng, lại không phải mình tự nguyện, trách chỉ trách biếи ŧɦái quá nhiều.

Trình Tử Bằng nghe xong trong lòng hụt hẫng, yên lặng buông y ra, tuy hắn thích Lâm Thư Bùi, nhưng người ta không thích hắn, hơn nữa coi hắn như nam nhân vừa rồi.

Thấy hắn đột nhiên buông mình ra, Lâm Thư Bùi thở dài nhẹ nhõm một hơi nhảy xuống, vừa định cùng hắn nói gì đó, liền nghe hắn nói: “Về nhà đi.”

“Ân.”

Lâm Thư Bùi đáp nhẹ một tiếng, trong lòng nghĩ vừa rồi nói sai cái gì?

Tên kia cũng không phải cái người keo kiệt, nói trở mặt như thế nào liền trở mặt.

Hai người trở về sau trận ồn ào này, một câu cũng chưa nói.

Thấy Trình Tử Bằng lạnh nhạt, y cắn môi một chút, trở về phòng tắm rửa.

Ngâm mình ở bồn tắm, cả ngày mỏi mệt che trời lấp đất đánh úp lại, Lâm Thư Bùi thoải mái dựa vào, không cẩn thận đã ngủ.

Trình Tử Bằng hút một cây lại một cây thuốc lá, mắng mình quá mềm lòng, sủng y vô pháp không thiên, còn muốn cho hắn sắc mặt như vậy.

“Hừ!”

Hắn ném thuốc lá đến gạt tàn thuốc, đứng dậy mở ra qua ban công.

Trong phòng một mảnh sáng ngời, chỉ là bên trong không ai.

Trình Tử Bằng nhìn thời gian, đã một giờ, tên kia không có khả năng tắm rửa lâu như vậy, vì thế mạnh mẽ mở cửa phòng tắm đi vào.

Chỉ thấy Lâm Thư Bùi đã ngủ say, nước đã lạnh, may mắn là mùa hè, nếu không đã cảm mạo.

Nam nhân tay chân nhẹ nhàng bế người lên, rốt cuộc thấy thân thể đối phương, mũi có chút ngứa, vì thế phóng tới trên sô pha, xoay người lấy khăn lông tới.

Động tác hắn làm y tỉnh, Lâm Thư Bùi xoa mắt hậu tri hậu giác dùng gối đầu che mình lại.

“Cẩn thận cảm mạo.”

Trình Tử Bằng ném khăn lông qua, nhàn nhạt nói, sau đó mở cửa rời đi.

Qua thật lâu y mới hồi phục tinh thần lại, lau khô nước trên người, thấy cửa ban công mở ra, đoán được đối phương vào bằng cách nào.

“Thật là…”

Rõ ràng rất ôn nhu, lại luôn giả hung ba ba tới khi dễ mình.

Lâm Thư Bùi đối hắn hơi đổi mới, cân nhắc thật lâu cũng đại khái đoán được vì cái gì Trình Tử Bằng không cao hứng.

Mặc tốt quần áo, Lâm Thư Bùi nằm ở trên giường phát ngốc, giờ phút này y càng để ý chính là Từ Phương Tình.

Nàng cũng đối Trình Tử Bằng có ý tứ, hơn nữa hai người trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, có lẽ hắn bạn bè đều không hiểu hắn vì cái gì phải cùng nam nhân kết hôn đi.

Y lăn qua lộn lại cũng không ngủ, ngày hôm sau ôm hai quầng thâm mắt đi làm.

Quản gia ngăn lại, đưa chìa khoá xe mới cho y nói: “Thiếu gia chuẩn bị cho ngài chiếc xe, ngài có thể lái đi làm.”

Lâm Thư Bùi đi đến bãi đỗ xe vừa thấy, hai mắt sáng ngời, nhịn không được há hốc vì kinh ngạc, đi sờ sờ, đây chính là xe thể thao giống nhau như đúc với xe hắn.

Vì thế gấp không chờ nổi lái xe ra ngoài, tối qua y thử qua xe hắn một lần, không nghĩ tới hôm nay hoàn toàn có được.

Nghĩ đến đây, y có một tí xíu cảm động, nam nhân rõ ràng tức giận lại mua xe dỗ mình.

Trình Tử Bằng còn ngủ không lý do được phát thẻ người tốt, trong mộng còn các loại khi dễ Lâm Thư Bùi đâu.