Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kết Hôn Sớm Y Y

» Tác Giả: Kim Huyên
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 4 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 1 Bình chọn
Thể loại: Hiện đại, ngôn tình
Độ dài: 10 chương
Editor: bichthao167 (blue_herb167) và bé Anh

“Em muốn thế nào cứ nói ra, việc gì anh cũng có thể làm được”

“Thật vậy chăng? Vậy em muốn ở riêng”

Cự tuyệt đề nghị ly hôn, lại bị lời yêu cầu của ái thê làm cho chính mình suýt nữa bị nội thương,

Xa Chinh Huân kết hôn đã mười mấy năm, rốt cục hiểu được lão công tốt thực sự khác với một lão công chỉ có thể cung cấp cho vợ mình nhà cao cửa rộng.

Chỉ trách chính mình đã vắng vẻ lão bà lâu rồi, mới làm cho lão bà tức giận đòi ở riêng và phát triển sự nghiệp riêng của mình.

Cho nên anh miễn cưỡng đáp ứng, cũng ngấm ngầm không ngừng ra chiêu muốn đem vợ trở lại ──

Thừa dịp cô đến công ty đưa hóa đơn liền tuyên bố với mọi người thân phận của vợ mình.

Anh còn cùng con trai hợp tác, muốn để cô quay về nhà là rất khó, đành phải cùng con chiếm cứ căn phòng nhỏ 10m2 của vợ.

Thuận tiện nhập cư trái phép liền đặt trong tủ quần áo của vợ một chiếc váy ngủ mỏng khiêu gợi, chuẩn bị cùng cô ôn lại một chút “ củi khô lửa bốc”.

Anh từ một người cuồng công tác nay đã biến thành tiểu lão công yêu thương vợ, mà lão bà cũng nhìn ra sự thay đổi của anh.

Cuối cùng cô cũng cam tâm tình nguyện về nhà đoàn viên, nhưng có điều kiện ── cô muốn tái sinh đứa con thứ hai,

Đứa thứ hai? Còn sinh đứa thứ hai?! Chẳng lẽ cô không nhớ năm đó khi sinh con…

Anh lúc đó ở cách vách bên ngoài phòng sinh nhìn thấy chuyện phát sinh ngoài ý muốn còn chưa đủ kí©h thí©ɧ sao?

Không, anh mới không cần, cùng với việc làm cho cô mạo hiểm sinh con, anh tình nguyện ở riêng……

Truyện ngoài lề

Con gái thứ ba từ việc chưa kết hôn lại không có bạn trai mà nay đã có bạn trai rồi kết hôn, con gái thứ hai Nhĩ Nhĩ tưởng không kết hôn nay cũng cải tà quy chính cùng bạn trai là tổng giám đốc kết hôn suôn sẽ, mẹ Trử rốt cuộc có thể buông lỏng tảng đá đang đè nặng trong lòng, khí huyết lưu thông, miễn cho bà bị áp lực trong lòng cùng buồn rầu mà nghẹn tử.

Có lẽ là bà rất có lòng tham, bà thật sự hảo hy vọng chuyện tốt có thể liên tiếp xảy ra.

Nhưng lại cố tình không như mong muốn.

Tiểu nữ Tự Tự vẫn làm bà buồn rầu, tiếp tục ầm ỹ nói muốn kết hôn, làm cho bà già này phát hỏa nói phải đem nó giam lại cấm tỏa, nó mới hơi chút ngoan ngoãn.

Về phần đứa chị cả Y Y, sau khi bà mẹ này khuyên bảo tận tình, tuy rằng không nhắc lại chuyện muốn ly hôn nữa, nhưng lại không nói một tiếng liền đột nhiên cùng lão công ở riêng……

Ai ai ai, thật sự là ba tiếng bất đắc dĩ.

Hiện tại người trẻ tuổi rốt cuộc suy nghĩ cái gì nha? Bà thật là càng nghĩ càng không hiểu, càng nghĩ càng đau đầu, càng nghĩ càng sầu lo, nhưng ông trời lại không thể làm cho chính mình không thèm nghĩ nữa, dù sao đó cũng là chuyện của con gái mình, bà làm sao có thể không nghĩ, không phiền não đâu?

Mẫu thân thật vĩ đại.

Những lời này thật đúng là từ trước đến nay đều đúng a, không phải là sao?

Bởi vì nữ nhi mà phiền não cả đời, vĩnh viễn không thể nhàn nha.
Chương 1
Lết bộ dáng mỏi mệt đi lên lầu ba, sau đó cầm chìa khóa mở cửa, đóng cửa, lại thẳng tắp đi đến chiếc sofa duy nhất trong phòng mà ngã xuống.

Sở dĩ không chọn chiếc giường ở bên cạnh, chỉ có một lý do — bởi vì đi ra ngoài đã một ngày, cảm giác bẩn thỉu, nếu không gội đầu tắm rửa thay quần áo sạch sẽ trước cô tuyệt sẽ không chạm vào giường.

Đây là nơi nằm duy nhất của Trử Y Y, cũng may mắn là trong phòng này có sẵn chiếc sofa để nằm, nếu không cô hiện tại có khả năng sẽ ngồi phịch trên sàn nhà. Thật sự là bất hạnh a.

Nhưng là thật sự mệt mỏi quá nha!

Cô cho tới bây giờ cũng không biết đi tìm việc sẽ mệt nhọc như vậy, càng không biết vấn đề tuổi tác lại là bất lợi như vậy, cô còn tưởng rằng việc không có kinh nghiệm làm việc mới là bất lợi, không nghĩ tới nó lại thua vấn đề tuổi tác một bậc a.

Nữ nhân ba mươi hai tuổi thật sự khó tìm việc như vậy sao?

Ở độ tuổi này cũng không phải là tay chân già cả mất linh hoạt, hoặc đầu óc thoái hóa đến độ không thể làm việc, vì sao những người phỏng vấn vừa nhìn thấy tuổi của cô đều nhíu mày, làm cho cô nguyên bản hi vọng có thể thuyết phục người ta về vấn đề kinh nghiệm thì nay đều gặp phải câu trả lời “chờ trả lời sau

Hôm kia, ngày hôm qua hơn nữa hôm nay, cô đều đã đi không dưới mười lăm công ty dự thi, kết quả trừ bỏ thất vọng cùng với việc hai chân gần như gãy rời, cô phải làm gì đây?

Nữ nhân ba mươi hai tuổi đã kết hôn thật sự có như vậy khó chứa cho xã hội sao? Cái này gọi là vì gia đình mà trả giá mười năm, nuôi nấng đứa nhỏ lớn lên, cô nguyên tưởng rằng một lần nữa có thể bước vào xã hội làm việc giống như thời con gái?

Thật là không nghĩ đến nha, càng nghĩ càng tức càng bất đắc dĩ nha!

Ngồi phịch ở trên sô pha Trử Y Y ngăn không được thở dài thật sâu một hơi,「 ai……」

Cốc , cốc.

Theo sau tiếng thở dài của cô cửa ngoài liền vang lên hai tiếng đập, làm cô sợ tới mức ngồi cả người đang ngồi phịch trên sofa liền bật đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc biểu tình.

Làm sao có thể có người đến gõ cửa nhà cô đây?

Cô chuyển đến nơi này bất quá mới hai tuần lễ mà thôi, hàng xóm hai bên còn không có quen biết hết, sẽ là ai tới gõ cửa nhà cô đây? Cô không rõ có nên làm bộ không ở nhà hay không?

Đột nhiên trong lúc đó, cô có chút hối hận cậy mạnh mà tự mình thuê gian phòng nhỏ này, đáng lẽ nên nhờ lão công an bài cho cô chỗ ở.

Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên, làm cô sợ tới mức cứng cả người lại, không tự chủ được đem một tay đặt trước ngực chống đỡ, sau đó dường như là nghĩ đến điều gì, chạy nhanh lấy ra bao đựng điện thoại di động, chuẩn bị sẵn sang, nếu có gì vạn nhất có thể gọi điện thoại cầu cứu.

Vì việc phỏng vấn mà cô đã tắt điện thoại, bây giờ xem có ba cuộc gọi nhỡ, cô ấn nút hiển thị, trong đó hiện lên một số lạ, mặt khác lại có hai cuộc gọi làm cô sửng sốt một chút, người gọi đến là “lão công”

Xa Chinh Huân tìm cô làm chi?

Bởi vì nghi hoặc, càng bởi vì muốn tìm anh tới hỗ trợ, cô không chút do dự lập tức ấn nút gọi.

Điện thoại mới vang một tiếng đã bị tiếp.

“ uy” cô mới mở miệng, liền nghe thấy anh nói –

“ mở cửa.”

Cô ngẩn người. “Gì?”

“Anh ở ngoài cửa.”

Cô lại ngây người một cái chớp mắt. “Ở ngoài cửa nào?”

“Ngoài cửa nhà em.”

Tựa như vì chứng thật sự tồn tại của anh, trên cửa lại vang lên hai tiếng – cốc, cốc.

Trử Y Y dở khóc dở cười nhíu hạ mày, ngắt điện thoại, đi thẳng đến trước cửa, mở ra lưỡng đạo khóa cửa, đem cửa mở ra một cái khe hở, xác định bên ngoài thật sự là anh, lúc này mới đem chốt khóa cửa cuối cùng mở ra, mở cửa cho anh tiến vào.

“Anh sao đột nhiên lại tới đây? Có chuyện gì sao?” Cô hỏi anh, thuận tay đem cửa đóng lại.

Xa Chinh Huân không có lập tức trả lời vấn đề, mà là nhìn quanh phòng một cách cẩn thân, sau đó nhìn đến đâu thì mặt nhăn đến đó

“Chiếc sofa kia có chuyện gì vậy, vì sao không vứt nó đi đổi cái khác mới hơn?” Anh nói. Tuy rằng đồ đạc trước mắt tất cả nhìn đều không thuận mắt, nhưng đồ khiến anh thấy chướng mắt nhất chính là chiếc sofa vừa bẩn vừa rách kia.

“Anh tới có chuyện gì” Trử Y Y làm như không có nghe đến hỏi lại anh một lần.

“Tiếc tiền không dám mua sao, anh mua cho em. Ngày mai nếu em không rảnh có ở nhà, đưa chìa khóa dự bị cho anh, anh sẽ giúp em xử lý chuyện này.” Anh cũng làm như không có nghe đến lời của cô, nói xong liền nhìn đồ đạc xung quanh, tính toán một hồi xem nên mua cái gì, đổi cái nào.

“Xa Chinh Huân, anh không phải đã quên một sự kiện sao?” Trử Y Y bất đắc dĩ thở dài một hơi, hỏi anh.

Anh rốt cục thong thả xoay người nhìn về phía cô.

“Chúng ta hiện tại đang ở riêng.”

“Cho nên đâu?” Anh nhìn không chuyển mắt hỏi ngược lại.

“Vợ chồng ở riêng có phải là không nên quản chuyện của đối phương không?” Cô nói.

“Có quy định này sao? Tại sao trước đây anh chưa từng nghe qua.” Anh mặt không đổi sắc nhìn cô trả lời.

Trử Y Y không nói gì, cảm giác bất đắc dĩ hiện lên trong lòng.

Nếu anh thật sự như vậy để ý cô, quan tâm lời của cô, vậy vì sao khi bọn họ cùng ở chung dưới một mái nhà, anh không tốt tốt biểu hiện ra ngoài, không nên đợi cho đến khi hai người ở riêng sau, lúc này mới quản đông quản tây nói với cô nàng, anh kỳ thật là quan tâm đến cô đâu?

Mọi người đều thực hâm mộ cô, nói cô thực hạnh phúc, nói cô tốt mệnh, nói cô có thể gả cho một nam nhân tốt giống Xa Chinh Huân như vậy, là cô tam sinh hữu hạnh.

Nhưng việc này nếu có thể để cho người khác định đoạt thì thật tốt? Bởi vì cô thực cỡ nào hy vọng cảm nhận được hạnh phúc giống như lời người ta, mà không phải tràn đầy hư không.

Ở trong mắt người khác cô ở nhà lớn, có một lão công vừa anh tuấn lại kiếm được nhiều tiền, cha mẹ chồng đã mất không cần phải phụng dưỡng, con lại thông minh nhu thuận, quả thực chính là đốt đèn l*иg tìm khắp nơi cũng không tìm thấy đâu.

Cho nên cô rốt cuộc vì sao muốn ly hôn đâu?

Chẳng lẽ là lão công có người khác?

Không có.

Đó là vì sao? Mọi người đều đang hỏi.

Là nha, rốt cuộc là vì sao? Ngay cả chính cô có khi cũng nhịn không được muốn hỏi chính mình rốt cuộc vì sao?

Kỳ thật tựa như người uống nước, ấm lạnh tự biết giống nhau.

Ở trong mắt người khác, cô có lẽ có được hết thảy ước mơ mà nữ nhân khác tha thiết, ở nhà lớn, không phải đi làm, còn có lão công anh tuấn nhiều tiền, còn có con trai thông minh nhu thuận. Nhưng đây rốt cuộc có phải hạnh phúc cô muốn hay không? Không ai thay cô nghĩ tới.

Mỗi người thỏa mãn điểm cũng không giống nhau, cô chưa bao giờ cầu đại phú đại quý, không cầu nhà cao cửa rộng, làm quý bà được nuông chiều cơm bưng nước rót, mỗi ngày đều đi dạo phố tiêu tiền, hàng ngày uống trà đàm luận kiểu phu nhân.

Nếu cô là người như vậy, năm đó cũng sẽ không gả cho Xa Chinh Huân lúc đó đang hai bàn tay trắng.

Cô muốn có một cuộc sống chỉ có bốn chữ, “vợ chồng đồng tâm”.

Tiền không đủ dùng cũng không sao, cô không ngại ra ngoài làm việc, vợ chồng lưỡng cùng nhau mà sống. Đây là lời hứa hẹn khi năm đó cô gả cho anh.

Nhà rất nhỏ thực cũ không sao hết, chỉ cần có thể che gió đυ.t mưa, sẽ không ăn đói mặc rách thì tốt rồi. Đây là năm đó khi cô gả cho anh, là lời anh đã nói với cô.

Khốn cùng không quan hệ, chỉ cần vợ chồng đồng tâm, mục tiêu nhất trí, kỳ thật cũng có thể có được hạnh phúc bình thường. Đây là ý tưởng mà cô luôn tâm niệm khi gả cho anh.

Nhưng là chẳng bao lâu sau, sự nghiệp của anh càng làm càng lớn, tiền càng kiếm càng nhiều, mà cô lại cũng quên đi việc ra ngoài làm việc, cùng anh sống chung ý tưởng dần dần thay đổi, chỉ ngoan ngoãn dựa vào anh, làm một nữ nhân nói dễ nghe là người vợ đảm đang ở nhà săn sóc chồng, mà nói khó nghe chính là một nô bộc trung thành.

Vì gia đình bọn họ, cô đã buông tha cho mình trả giá hết thảy. Cô không thể phủ nhận đây là cô cam tâm tình nguyện, anh cũng không có bắt buộc cô, bởi vì ngay lúc đó anh cùng cả nhà bọn họ, xác thực rất cần cô.

Nhưng là hiện tại đâu?

Anh đã công thành danh toại, mẹ chồng bệnh nặng năm trước cũng đã đi về cõi tiên, ngay cả con trai đều bất tri bất giác lớn lên cũng đã có được chính mình bằng hữu cùng cuộc sống, không hề cần đến cô.

Như vậy, cô rốt cuộc vì ai mà tồn tại cho cái gia đình kia đâu? Cô luôn luôn nghĩ về vấn đề này, không ngừng mà nghĩ.

Kỳ thật, từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ tới cùng với anh ly hôn, dù sao cô vẫn yêu anh, mà anh cũng thủy chung không có làm ra chuyện gì thực xin lỗi với cô — ít nhất anh chưa bao giờ làm cho cô hoài nghi hoặc phát hiện gì.

Nhưng là khi cảm xúc của cô trong vài tuần vừa qua liên tục thay đổi, anh lại thủy chung nhìn như không thấy hoặc chẳng quan tâm, ngay cả khi cô rời nhà trốn đi, chạy đến nhà San San ở một đoạn thời gian, cha con bọn họ cũng giống như không đến nơi đến chốn, làm cho cô thực thương tâm nha

Anh rốt cuộc còn yêu cô không? Trong lòng đến tột cùng còn có sự tồn tại của cô không? Trong mắt anh, sự tồn tại của cô có lẽ đã cùng vật dụng trong nhà giống nhau đi? Cô thật sự thực hoài nghi.

Lòng than buồn, buồn đến không biết theo ai, buồn đến muốn chạy trốn trước mắt hết thảy, buồn đến bất tri bất giác liền mở miệng nói ra với anh rằng cô muốn ly hôn.

Anh không đáp ứng.

A di đà phật. Bởi vì cô cũng không biết chính mình lúc ấy rốt cuộc là cái dạng gì điên điên, thế nhưng lại nói ra yêu cầu ly hôn, may mắn là anh không có đáp ứng, nếu không cô nhất định sẽ tan nát cõi lòng.

Nhưng trừ bỏ việc không có đáp ứng ra anh đã làm cái gì?

Không có.

Không có truy hỏi cô vì sao muốn ly hôn, không có thay đổi thói quen về nhà sau mười hai giờ đêm, cũng không có thay đổi thái độ coi cô như đồ vật trong nhà, cái gì đều không có.

Cho nên, cô mới bắt đầu thật sự lo lắng muốn ly hôn, bởi vì cô thật sự không nghĩ lại bị anh coi như đồ vật trong nhà.

Về phần con, gần đây con luôn đối với cô mắt trợn trắng, lộ ra một bộ không kiên nhẫn bộ dáng, cô còn tưởng, sự tồn tại của cô đối với con mà nói, cũng đã không hề như vậy trọng yếu, không phải sao?

Cô không phải là đang giận lẫy, chính là đột nhiên muốn bỏ đi, nghĩ thông suốt.

Đã qua mười năm, cô là vì lão công, vì bà nội, vì con mà sống, nay bọn họ đã không hề cần cô như trước, vậy cô vì sao không thể vì chính mình mà sống, cứng rắn buộc chính mình phải gắn chặt với nơi không còn cần cô nữa đâu?

Cho nên, lần thứ hai khi đưa ra yêu cầu ly hôn, trong giọng nói của cô còn thật sự……

Đã là rạng sáng 1 giờ, anh sau mười hai giờ hơn về đến nhà, nhanh chóng tắm rửa một cái, sau lại tiến vào trong thư phòng làm việc, thẳng một lèo đến hừng đông, làm cho cô quyết định không bằng trực tiếp đến thư phòng đi tìm anh nói chuyện.

Đứng ở cửa thư phòng, Trử Y Y nhìn anh nói điện thoại, nghe anh nói tiếng Anh lưu loát với một giọng trầm thấp rất gợi cảm, ngữ điệu vô cùng dễ nghe nhẹ nhàng nói chuyện với đối phương, cô liền cảm thấy chính mình so với cái người đang ở ngàn dặm xa xôi kia còn không bằng, bởi vì anh chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng biểu cảm như vậy, ít nhất vài năm gần đây không hề có.

Vợ chồng ở chung với nhau còn xa lạ như vậy, cô còn muốn tiếp tục sao? Cô thật sự thực hoài nghi.

“ Có việc sao?” Anh nói xong điện thoại, nhìn về phía cô hỏi.

“Không có việc gì sẽ không thể tới sao?” Cô nói.

Xa Chinh Huân nhíu mày, không có lên tiếng trả lời, sau đó cầm lấy bút, cúi đầu lại lần nữa đầu tập trung làm việc.

“Em đã nghĩ thật lâu, chúng ta vẫn là ly hôn đi.” Cô trầm mặc nhìn hắn trong chốc lát, gọn gàng dứt khoát mở miệng nói.

Anh nhiều việc như vậy, hẳn là không hy vọng cô sẽ làm lãng phí thời gian của anh đi? Cho nên tốc chiến tốc thắng là tốt nhất.

Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, mày nhanh túc nhìn cô trong chốc lát, lúc này mới trầm giọng mở miệng hỏi cô, “vì sao lại nhắc tới chuyện này?”

“Em biết anh bề bộn nhiều việc, nhưng là chỉ cần bỏ ra một giờ thời gian cùng em đi làm thủ tục là xong. Em sẽ đi trước xếp hàng, khi gần tới lượt chúng tae m sẽ gọi điện thoại cho anh, lúc đó anh đến là được”. Cô nói.

“Anh là hỏi em vì sao lại nhắc tới chuyện này?”

“Anh xác định hiện tại muốn cùng với em thảo luận chuyện này sao? Anh không phải còn muốn làm việc sao”. Cô nhìn anh chăm chăm.

Công tác cái rắm! Xa Chinh Huân rất muốn chửi ầm lên như vậy, nhưng vẫn là nhẫn nại xuống, nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô hỏi lại một lần.

“ vì sao?”

Cô rốt cuộc vì sao muốn cùng anh ly hôn? Lần đầu tiên anh có thể cho rằng cô nói giỡn với anh, nhưng thêm một lần thì hơi quá đáng!

“Bởi vì đã qua mười năm, em vẫn đều là một người vợ tốt, con dâu hiền, hảo mẫu thân, chưa bao giờ từng vì chính mình làm cái gì. Hiện tại mẹ mất, Tiểu Kiệt cũng đã lớn có thể tự chăm sóc chính mình, không hề cần đến em phải cả ngày quan tâm chăm sóc cho nó nữa, cho nên em nghĩ muốn đi làm chút chuyện mình muốn làm.”

“Em vẫn có thể làm chuyện mình muốn, anh đâu có quản thúc cấm đoán, không phải sao? Vì sao muốn ly hôn?” Anh như cũ nhìn chằm chằm vào cô, muốn nghe lời nói thật.

Cô trầm mặc không nói nhìn lại anh.

“vì sao muốn ly hôn?” anh lại hỏi: “Em ……có người khác sao?” tâm như là bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

Trử Y Y nháy mắt mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

“Bởi vì em muốn ly hôn, anh liền cho rằng em có người khác sao?” Cô cảm thấy rất khổ sở, tâm tính thiện lương đau.

Phản ứng của cô làm cho anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại vẫn bất động thanh sắc nhìn cô.

Ở thương trường thượng lăn lộn đã lâu, Xa Chinh Huân sớm luyện thành vẻ mặt hỉ giận không hiện ra với người khác.

Anh không phải cố ý muốn dùng chiêu này đối phó lão bà, chính là phản ứng tự nhiên, lại không biết phản ứng như vậy, sớm chút bất tri bất giác làm thương tâm lão bà.

“Trừ bỏ muốn cùng nam nhân khác ra, anh thật nghĩ không ra còn có chuyện gì, là em phải muốn sau khi ly hôn cùng anh mới có thể làm.” Anh nhìn cô, bình tĩnh nói.

“Em không có người khác, cả đời này cũng chỉ có yêu một nam nhân mà thôi.” Tâm lại đau xót, cô muốn cùng anh nói rõ ràng, không muốn đeo cái ô danh kia.

“Một khi đã như vậy, vì sao em lại kiên trì muốn ly hôn cùng anh? Anh cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với em, có lỗi với cuộc hôn nhân của chúng ta, anh muốn biết lý do ly hôn là gì?”

Cô nhìn anh, nghe anh cứ như là đang bàn luận công việc vậy, không mang theo chút cảm xúc nào, tâm cơ hồ muốn thở không nổi.

“Anh thật sự không biết sao?”

“Nếu biết, anh sẽ không hỏi em.” Anh nhìn cô nói.

“Anh còn yêu em không?” Cô hỏi anh.

Xa Chinh Huân sợ run một chút, mày nháy mắt nhíu lại. “Em cho rằng anh không thương em, cho nên mới muốn ly hôn sao?”

Anh không có trả lời vấn đề của cô, Trử Y Y chú ý tới, nhưng cô cũng không phải chấp nhất thế nào cũng phải nghe được câu trả lời của anh.

Yêu cùng không thương cũng không phải bọn họ trong lúc đó vấn đề, vấn đề ở chỗ bọn họ vợ chồng mặc dù cùng ở dưới một mái hiên, lại cơ hồ không có cùng cuộc sống, so với bạn cùng phòng còn không bằng, hơn nữa thái độ của anh đối với cô……

Cô là lão bà của anh, không phải cấp dưới, anh chẳng lẽ không thể xuất ra một chút độ ấm, biểu tình thanh âm cùng cô nói chuyện sao?

Bọn họ như vậy coi như là một đôi vợ chồng không?

Như vậy hôn nhân còn có ý nghĩa tồn tại sao?

Cô thật sự thực buồn bực cũng thực bất đắc dĩ, cũng không muốn cùng anh cãi nhau, làm cho anh sau một ngày bận rộn trở về, lại càng thêm thể xác và tinh thần mệt mỏi.

“Em muốn tìm việc làm.” Cô nói với anh, trực tiếp nói sang chuyện khác.

“ Công việc cùng quan hệ hôn nhân của chúng ta không có gì khúc mắc, không phải sao?” Anh vẫn như cũ nhìn cô không chuyển mắt hỏi

“Là không khúc mắc gì, tuy nhiên em đang ở nhà to như vậy, cùng với một người đi làm lương chỉ có hai ba vạn đồng cuộc sống, không phải rất quái lạ sao?”

“Đây không thể coi là lý do. Em ở nhà thế nào, nếu không nói sẽ không ai biết. Còn về phần xe, anh có thể mua cho em một chiếc xe rẻ hơn để đi.” Anh không chút do dự nói.

“Anh căn bản là không biết em muốn gì.” Cô trầm mặc nhìn anh trong chốc lát, sau đó thong thả nhẹ giọng mở miệng nói.

Xa Chinh Huân đột nhiên cả người cứng đờ, có cảm giác bị người ta một đao chém tới.

Anh không biết cô muốn là cái gì, thật vậy chăng?

Anh còn thật sự nghĩ, dùng sức nghĩ, cố gắng nghĩ, thật đáng buồn là anh trong óc thủy chung là trống rỗng. Chẳng bao lâu sau, anh thế nhưng ngay cả cô nghĩ muốn cái gì cũng không biết ?

Đột nhiên trong lúc đó, anh tựa hồ có điểm hiểu được cô vì sao muốn cùng anh ly hôn.

“Trừ việc ly hôn, mặc kệ em muốn cái gì, anh đều có thể đáp ứng.”. Anh dừng ở đó, sau đó kiên định nói với cô: “Anh không muốn ly hôn với em.”

Không biết nên cao hứng hay là khổ sở? Nghe thấy anh nói những lời này, Trử Y Y chua sót nghĩ.

“Em muốn cái gì? Chỉ cần nói ra, anh nhất định sẽ làm được.” Anh nhìn cô, lời thề sắt son, trong mắt hạ quyết tâm nhất định sẽ làm.

Anh không nghĩ mất cô, không thể mất cô. Anh vẫn như cũ yêu cô, từ đầu đến cuối, cảm tình này đều không có thay đổi, chỉ có trở nên càng ngày càng sâu đậm mà thôi.

Chỉ là bọn họ kết hôn đều đã mười năm, lão phu lão thê, ai còn cả ngày đem tiếng yêu nói ra lời? Đều là đặt ở trong lòng, hiểu lòng không nói ra là tốt rồi, không phải sao?

Nhưng cô sao lại muốn cùng anh ly hôn?

Bọn họ trong lúc đó rốt cuộc có vấn đề gì?

“Thật sự có thể làm sao?” Cô hỏi anh.

Anh lập tức gật đầu. Chẳng sợ cô muốn là sao trên trời, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp làm một cái cho cô.

“Nếu như vậy hãy để cho em ra ngoài ở, chúng ta ở riêng đi.”

Xa Chinh Huân toàn bộ cứng đờ.

Bởi vì là cô muốn, cho nên bọn họ ở riêng.

Bởi vì là cô muốn, cho nên anh để cho chính cô làm chủ tự lựa chọn muốn ở nơi nào, hơn nữa không thể can thiệp.

Bởi vì là cô muốn, cho nên ở sau nửa tháng cô chuyển nhà, anh không có tham gia vào cuộc sống của cô, chỉ vì cô nói cô muốn học thói quen sống một mình

“Nếu là con nhớ em, muốn tìm em thì sao?” Lúc ấy anh từng hỏi cô như vậy, kết quả câu trả lời của cô lại là—

“Con rất có hiểu biết, một hai tháng còn có khả năng, nửa tháng nó chỉ biết vui đến quên cả trời đất rồi. Lần trước em đến nhà San San ở lâu như vậy, cha con anh cũng không có phản ứng gì, đây không phải đã chứng minh sao.”

Như là gậy ông đập lưng ông, Xa Chinh Huân thật sự là hối hận không kịp, chính là nguyên nhân này làm cho bọn họ vợ chồng ở riêng. Anh thật không có phản ứng gì nổi.

Anh dùng lực hồi tưởng lại lúc ấy chính mình vì sao không có phản ứng? Bởi vì công việc nhiều, bởi vì tin tưởng cô, bởi vì cảm thấy cô ngẫu nhiên có thể cùng chị em gặp nhau tốt lắm, không nên quấy rầy cô, cho nên anh mới có thể để cô đi. Sao biết, kết quả nhưng lại biến thành như bây giờ?

“Anh sẽ nhớ em.” Anh nói với cô.

Đây là lời nói thật, nhưng cô nghe xong lại chính là nhấp mím môi cánh hoa, như là không tin những lời này của anh.

Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã nhận lời mặc kệ cô nghĩ muốn cái gì, anh đều có thể cho cô, anh cũng chỉ có thể đồng ý để cô ở riêng, để cô có dược cuộc sống của chính mình.

Nhưng là, ở đây không có thang máy, căn nhà trọ cũ nát, hơn nữa những vật dụng trong nhà lại cũ nát. Cô muốn ra khỏi nhà là để hưởng thụ hay là tự ngược đãi chính mình đây?

Xa Chinh Huân buồn bực nhìn bốn phía, quyết tâm mặc kệ cô có thể nói anh nuốt lời hoặc già mồm át lẽ phải, dù sao đề cập đến sức khỏe cùng sự an toàn của cô hai việc này, anh thật sự sẽ không có thể không quản.

Mà cuộc sống hoàn cảnh kém, nhất định sẽ ảnh hưởng đến thân thể khỏe mạnh, về phần an toàn, còn cần anh nhiều lời sao? Khu nhà trọ tồi tàn này một nữ nhân một mình sống căn bản là không được.Không, căn bản chính là phụ phân, cho nên–

“Đổi chỗ ở được không? Anh cảm thấy nơi này thực không an toàn.” Anh nhíu mày, giọng điệu thương lượng cùng lão bà nói.

“Em không thấy vậy.”

“Y Y ”

“Thời gian không còn sớm, anh cần phải trở về, không thể đem con một người tại trong nhà.” Cô đánh gãy lời anh nói.

“Con nói nó nhớ em.”

“Điện thoại của em vẫn đều mở, nó cũng không có gọi điện thoại cho em.” ý tứ chính là “Anh đừng có nói dối.”

“Em nói trong nửa tháng không được quấy rầy em”

“Như vậy anh vì sao lại ở chỗ này? Ngày mai mới là ngày thứ 15.”

“Như vậy em nên biết anh là rất nhớ em.” Anh hít thật sâu nói.

Lời anh nói là tâm cô động.

Đã lâu không có loại cảm giác này, nhưng Trử Y Y không thể để chính mình mềm lòng cứ như vậy cùng anh về nhà, bởi vì trở về sẽ chỉ làm hết thảy lại khôi phục nguyên trạng mà thôi, cô muốn thay đổi.

“Mới hai tuần lễ không gặp, anh đã học người ta nói lời ngon tiếng ngọt ? Em nên 『 sĩ cách ba ngày, nhìn với cặp mắt khác xưa 』 sao?” Cô tựa tiếu phi tiếu, thoải mái tự nhiên nói.

Xa Chinh Huân cau mày, không biết nên nói với cô như thế nào cho phải.

Cô sao lại có loại này phản ứng? Cô đáng lẽ sau khi nghe anh nói như vậy, cần phải cảm thấy cảm động, sau đó liền lo lắng mà quên đi việc ở riêng cùng anh về nhà sao? Như thế nào lại lãnh đạm như

“Lão bà, theo anh về nhà được không?” Anh sửa ôn nhu cầu đạo.

Cô mỉm cười lắc đầu, nói: “Anh nói trừ bỏ ly hôn ra, mặc kệ em muốn cái gì, anh đều có thể cho em. Em nghĩ muốn ở nơi này.”

Xa Xa Chinh Huân sắc mặt khẽ biến, lại có cảm giác gậy ông đập lưng ông.

Xem trên mặt cô mang theo mỉm cười, ánh mắt lại cố định bộ dáng, anh ở trong lòng không tiếng động thở dài, lại lần nữa thỏa hiệp. Anh hiện tại chỉ có một vấn đề muốn hỏi cô.

“ vĩnh viễn sao?”

“ tạm thời.”

Anh nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng tạm thời là tạm đến khi nào?

Tâm không tự chủ được lại đứng lên.

Tích tụ.

🎲 Có Thể Bạn Thích?