Trong phòng kế hoạch của công ty quảng cáo, Hạ Tiểu Tinh trên tay cầm một phần giới thiệu sơ lược về công ty Âu Long, hai, ba trang giấy mỏng, khái quát tình hình chung công ty, quá trình xây dựng, những loại hình kinh doanh chủ yếu và chuyên biệt.
Tên đầy đủ của nó là công ty trách nhiệm hữu hạn phần mềm máy tính Âu Long, là một công ty hợp doanh được thành lập gần ba năm, nghiệp vụ chủ yếu phân làm hai phần, một phần là thực thể, nghiên cứu, phát triển, sản xuất phần mềm máy tính cùng tiêu thụ, một phần khác là nhuyễn thể, tham gia vào ngành công nghiệp truyền thông, bảo trì hệ thống ứng dụng, xây dựng và tư vấn.
Nói một cách đơn giản là phát triển, sản xuất phần mềm máy tính, tiếp đó tiêu thụ phần mềm máy tính, cuối cùng thông qua phần mềm máy tính bán ứng dụng và bảo trì để liên tục thu được lợi nhuận. Trong ba năm ngắn ngủi, phạm vi kinh doanh của công ty Âu Long đã bao trùm cả các cơ quan chính phủ cùng ngân hàng, nhà xuất bản, xí nghiệp sản xuất, y tế cho đến các đơn vị hành chính sự nghiệp.
Hạ Tiểu Tinh nhìn phần văn bản này, trong đầu có chút mờ mịt, cuối cùng cô tự mình lý giải, có khi hệ thống xử lý công việc trong máy tính cô dùng ở trường đảng cũng chính do công ty này nghiên cứu phát triển.
Một chàng trai mặt đầy mun trứng cá giới thiệu với cô để cô nắm bắt nghiệp vụ.
“Nếu cô giành được quảng cáo này, công ty trong vòng nửa năm không nhận nghiệp vụ nào nữa cũng chẳng sao.” Chàng trai nhìn vào mắt cô đầy thiện chí, Hạ Tiểu Tinh dưới ánh mắt của anh ta lại có phần sững sờ.
Nghiệp vụ này nặng kí đến thế sao! Chẳng lẽ bà Đặng nói quá về cô?
“Nếu không giành được thì sẽ thế nào?” Cô lập tức hỏi.
Mắt chàng trai rất nhanh nháy hai cái, sau đó vẻ mặt thành thật nhìn cô chăm chú: “Hình như Đồng tổng đối với quảng cáo này nhất định phải có, giao cho cô phụ trách, cô nhất định chỉ có đường chết.”
Hạ Tiểu Tinh lại sửng sốt, sau đó thành thật trả lời: “Tôi chết chắc rồi, mười phút trước tôi mới nghe nói đến công ty này.”
Lần này đến lượt đồng nghiệp kia ngây ngẩn cả người.
Hạ Tiểu Tinh có phần xấu hổ, không hiểu sao nhìn bộ dạng của cậu ta, trong lòng cô lại như nảy sinh cảm giác áy náy.
“Đó là loại quảng cáo thế nào? Anh nói cho tôi một chút.” Cô hơi cong môi, cố gắng dùng biểu tình mỉm cười đánh vỡ cục diễn bế tắc ngắn ngủi này.
Đã nhận rồi, cô cũng không thể trở lại văn phòng vừa nãy, nói với người quyết định thuê cô: “Đồng tổng, có thể đổi nghiệp vụ khác cho tôi phụ trách được không?”
Chắc học trò của bà Đặng thấy bà ấy đề cao cô nên mới quyết định đem nghiệp vụ quan trọng như vậy giao cho cô, cô làm sao có thể vừa lâm trận đã lùi nước.
Cô chỉ có thể nói với chính mình: “Mình nhất định sẽ nỗ lực!”
Hạ Tiểu Tinh đã không còn đường lui, cô nhất định phải cố hết sức!
Nhưng sự tình không hề dễ dàng như đã nghĩ, cố gắng là một loại quyết tâm, nhưng quyết tâm không thể giải quyết mọi thứ, còn cần dựa vào thực lực để thực hiện.
Nghiệp vụ lần này công ty quảng cáo muốn tiếp nhận, là phần mềm bảo mật máy tính do công ty Âu Long mới phát triển trên phạm vi cả nước. Cái gọi là phần mềm bảo mật máy tính, nói trắng ra là phần mềm diệt virus, công ty Âu Long lần này chi ra nguồn vốn đáng kể, muốn trong thời gian ngắn đạt được số định mức lớn nhất thị trường quốc nội, cho nên quảng cáo bao trùm từ internet, TV đến đường phố…
Tin tức vừa truyền ra, các công ty quảng cáo lớn nghe tin lập tức hành động, đều muốn tranh đoạt miếng thịt béo này.
Công ty quảng cáo Đồng thị đã lên kế hoạch hơn nửa tháng, từ nội dung tổng quát cho đến biểu thị bằng phim hoạt hình 3D không dưới bốn, năm đề án, hiện tại chỉ còn thiếu một cước trực tiếp đẩy tới cửa mang đi tiêu thụ.
Hạ Tiểu Tinh ngồi trước máy tính, nhìn hình ảnh 3D biến động xoay đi xoay lại, trong mắt một mảng mờ mịt. Cô không biết Photoshop, cũng không biết MAYA, 3DMAX cũng không luôn, thậm chí còn mù tịt cả Flash, mà chàng trai kia lại nói, cô tốt nhất nên biết một chút, như vậy khi chào hàng, cô có thể căn cứ theo yêu cầu của khách hàng, tùy thời biến báo tạm.
“Cô phải mang laptop đi đàm phán nghiệp vụ, trực tiếp giảng giải cho khách hàng kế hoạch mà chúng ta xây dựng.” Chàng trai kiên nhẫn giải thích cho cô, tay nắm lấy chuột, lần lượt biểu diễn biến động hình ảnh cho cô xem.
Hạ Tiểu Tinh nhìn không chớp mắt, biểu cảm càng lúc càng nghiêm túc.
Không biết từ lúc nào đã có hai người đứng sau cô.
Phát hiện sau lưng có ánh mắt đang nhìn, Hạ Tiểu Tinh quay đầu lại.
Đồng Nhan mỉm cười với cô: “Không cần phải gấp, thời gian chúng ta hẹn đàm phán với công ty Âu Long là một tuần sau, cô có dư thời gian chuẩn bị.”
Cô nhìn ông chủ mới của mình, lần này không dám nói: “Tôi nhất định sẽ nỗ lực.”
Từ công ty quảng cáo đi ra, Hạ Tiểu Tinh ôm trong tay vài cuốn sách, đây là sách chàng trai mặt trứng cá kia cho cô mượn, đều là sách về thiết kế quảng cáo.
Thời gian chờ thanh máy, cô thử lật mấy cuốn sách trên tay, Flash cartoon, Photoshop, 3DMAX, ba quyển, không có quyển nào cô xem mà hiểu.
Ra khỏi cao ốc, đi trên đường, mặt trời mười hai nhờ nhô cao trên đỉnh đầu, ánh nắng rạng rỡ chiếu trước mắt một khoảng sáng trong, tâm tình cô lại u ám khó tả.
Cô không biết mình từ lúc nào đã thoát ly khỏi thời đại này, bắt đầu từ khi cô lựa chọn công việc có thể dưỡng lão kia, hay là từ ngày cô lấy Âu Vũ Thanh?
Cô chẳng khác gì con kén, đem mình bọc lại, sống trong thế giới riêng của Hạ Tiểu Tinh, không biết trên đời này còn có hai chữ “trắng tay”, toàn bộ tinh lực của cô chỉ để làm một việc, đó là chờ một người đàn ông về nhà!
Thu hẹp bản thân như vậy, đến nay rốt cuộc trở tay không kịp.
Cô còn kịp học tập sao? Nghiệp vụ này, cô có thể thực hiện được không?
Trong cao ốc phía sau cô, hai người đàn ông từ tầng mười tám nhìn cô qua cửa kính thủy tinh, một người trong đó nói: “Anh Đồng, thời gian đàm phán với công ty Âu Long, hay là phái người đi cùng cô ấy?”
Tầm mắt Đồng Nhan dõi theo thân hình nhỏ nhắn đang di chuyển dưới ánh mặt trời: “Không cần, để cô ấy đi một mình.”
Tiểu Trâu quay đầu nhìn về phía anh: “Nếu xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ? Cô ấy không giải quyết được.”
Đồng Nhan bình thản cười: “Chúng ta chọn đúng vào vợ của Âu Vũ Thanh, cậu cho rằng, Âu Vũ Thanh thấy vợ mình đến chào hàng, anh ta còn có tâm tình đi quan tâm đến nội dung quảng cáo sao?” Anh nhếch môi, nụ cười càng rộng “Bản thân tôi thật sự muốn nhìn thấy phản ứng của Âu Vũ Thanh lúc đó, đáng tiếc, tôi không thấy được, nghĩ mà xem, nhất định là đặc sắc lắm.”
Cùng một ngày, năm giờ chiều, thành phố công nghiệp phía bắc, tại cửa một khách sạn 5 sao, Âu Vũ Thanh đưa hai người khách đến cửa chiếc xe đang chờ.
Thấy xe rời đi, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rặng mây đỏ đầy trời, tựa như lò đốt than, không khí khô hanh bụi bặm.
Không hiểu sao trong lòng anh cứ như là có chuyện, mơ hồ không thể yên ổn.
Dường như anh không nên đến nơi này, có chuyện gì đó khiến cho anh không an tâm.
Phía sau có người gọi anh: “Vũ Thanh”. Anh quay đầu lại, cau mày người vừa đến: “Cậu đi đâu thế?” Người vừa đến cả thân bộ dạng cậu ấm cà lơ phất phơ: “Mình đến phòng tắm hơi, phòng tắm hơi nơi này có điểm khác với thánh phố C, dù đều là phòng lớn.”
Âu Vũ Thanh không nói gì nhìn bạn thân của mình: “Cậu quên là chúng ta tới ký hợp đồng à?” Long Huy cười: “Có cậu là được rồi, mình chỉ theo chân cậu tới chơi bời một chuyến.” Nói xong, tay liền xoa xoa bụng: “Đi ăn đi, đói rồi.”
Long Huy, ông chủ thứ hai của công ty Âu Long, lời đồn ông chủ vô trách nhiệm quả là không sai. Anh ta và Âu Vũ Thanh là bạn từ nhỏ, cha mẹ đều là quan chức bậc trung trong cơ quan chính phủ thành phố C, sau đó, hai người lại cùng nhau ra nước ngoài du học.
Ba năm trước, Âu Vũ Thanh lấy được học vị tiến sĩ, muốn về nước gây dựng sự nghiệp nhưng lại không chịu cầm một phân tiền trong nhà. Long Huy không nói hai lời, bán căn nhà ông nội để lại cho anh ta, đưa một trăm vạn cho Âu Vũ Thanh làm vốn khởi nghiệp cùng nhau. Sau khi anh ta mang tiền cho Âu Vũ Thanh, bản thân mình vẫn ở nước ngoài du học, thẳng đến mấy tháng trước về nước mới biết được Âu Vũ Thanh dùng một trăm vạn năm đó mình đưa cho gây dựng nên sự nghiệp lớn như vậy, chính anh cũng mờ mịt thành đại cổ đông thứ hai của công ty.
Hiện tại, anh mỗi ngày đều ở công ty nhởn nhơ, trông coi một ít việc vặt, chủ yếu vẫn chơi bời lêu lổng.
Hai người đi thẳng đến nhà hàng Trung Quốc của khách sạn.
Sau khi đồ ăn đưa lên, Long Huy đánh chén như gió bão, Âu Vũ Thanh lại chỉ chọc mấy đũa rồi ngừng lại. Long Huy ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải cậu nói hợp đồng đã định rồi sao? Chẳng lẽ còn vấn đề gì?” Lần này kí hợp đồng với một hệ thống chuyên về ERP (hoạch định nguồn lực doanh nghiệp), sau khi phát triển, trong vòng một – hai năm có thể bao trùm hơn chục thành thị trung tâm.
Âu Vũ Thanh tâm tình không tốt, trả lời qua loa: “Không thành vấn đề, ngày mai chỉ còn việc kí tên đóng dấu.” Long Huy nhìn chăm chú mặt anh: “Cậu làm sao vậy? Cứ như mất hứng ấy.”
Anh rút ra một điếu thuốc, nhưng nhìn quanh nhà hàng hình như không ai hút, vì thế lại đút thuốc vào vỏ: “Việc mình nhờ cậu giúp mình tìm nhà thế nào rồi?”
Long Huy thấy anh đột nhiên đổi sang đề tài này liền đặt đũa xuống: “Yêu cầu của cậu rất cao, cần ở khu phố trung tâm, lại phải yên tĩnh, còn muốn có diện tích cây xanh lớn, không cần thang máy, trong thời gian ngắn làm sao tìm nổi? Chỉ có tiểu khu nơi vợ cậu ở mới phù hợp điều kiện này.”
Âu Vũ Thanh cúi đầu, lông mày nhíu lại.
Long Huy nhìn anh một lúc mới nói: “Vũ Thanh, cho tới giờ mình vẫn chưa từng gặp được vợ cậu, cậu không định để tớ làm quen với cô ấy à?” Âu Vũ Thanh ngẩng đầu, mày vẫn chưa giãn ra: “Cô ấy không phải tiểu thư khuê các gì, thích đá cắn người, mình sợ cậu thấy sẽ chịu không nổi.”
Long Huy mở to hai mắt, đột nhiên giơ tay vòng qua chiếc bàn hẹp dài lật cổ áo anh: “Cậu làm sao mà bị cắn? Cho mình xem nào!” Âu Vũ Thanh nghiêng người né tránh, vung tay lên, gạt tay Long Huy lại: “Biến đi! Đừng có vớ vẩn!”
Long Huy nhìn anh chằm chằm: “Bản thân mình muốn sớm gặp được người có thể bức được cậu phải cưới làm vợ. Mấy hôm trước lớp trung học tụ họp, cậu lại không đến. Ngô quyên sau khi uống vài hớp rượu đã khóc với mình, nói cô ấy còn phải đợi cậu hai năm, hơn nữa cậu xuất ngoại năm năm, cô ấy phải đợi cậu suốt mười năm.”
Âu Vũ Thanh im lặng nửa ngày không nói gì, hồi lâu sau mới mở miệng: “Lần sau cô ấy khóc, cậu bảo với cô ấy rằng đừng đợi nữa, bảo là mình nhắn.” Long Huy nhíu mày, tiếng nói có phần lớn hơn: “Mình không muốn truyền lời giúp cậu, muốn nói thì tự đi mà nói, hai người ở cùng một thành phố chứ đâu phải cậu đang phải đang ở tận nước Mỹ xa xôi.”
Âu Vũ Thanh nhất thời không nói lời nào, Long Huy nhìn vào mắt anh, lắc đầu, cầm đũa cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Anh lặng im nhìn Long Huy ăn, chốc lát sau đột nhiên đứng lên, Long Huy ngẩng đầu nhìn, anh nói: “Mình đi toalet.” Rồi rời khỏi bàn ăn.
Vào toalet, thấy không có ai, anh móc điện thoại ra.
Anh loáng thoáng cảm thấy không yên lòng, loáng thoáng cảm thấy có việc gì đó, vừa rồi anh mới tìm được nguyên do, đó là bởi Hạ Tiểu Tinh một thân một mình chuyển nhà.
Anh chỉ mang quần áo của mình đi, còn lại có vẻ đều là của Hạ Tiểu Tinh, nhưng thật ra, mỗi đồ mỗi vật nơi đó, đều là cô và anh dùng chung.
Chăn, ga giường, gối đầu. Anh ôm cô ngủ.
Hiện tại, Hạ Tiểu Tinh một thân một mình dọn dẹp những thứ đó.
Không hiểu sao, trước mắt anh lại hiện lên hình ảnh cô dọn những thứ kia, đi tới đi lui, bận rộn, nhưng anh không nhìn thấy mặt cô, cô hoặc là cúi đầu, hoặc là đưa lưng về phía anh, cô không muốn ngẩng đầu nhìn anh, chẳng rõ bắt đầu từ lúc nào, cô đã không còn cười với anh nữa.
Điện thoại reo, lúc lâu sau mới có người bắt máy, anh gọi một tiếng: “Hạ tiểu Tinh.”
Không ai trả lời, thậm chí còn không thấy tiếng động nào.
Bỗng dưng anh ngừng thở, giữa sự tĩnh lặng hoàn toàn, anh cảm thấy, cô đang khóc.
Hạ Tiểu Tinh chẳng bao giờ im lặng không nói lời nào, khi muốn lấy lòng anh, sẽ giả ngốc líu ra líu ríu, khi không lấy lòng anh, cô sẽ nói thẳng không nhẫn nại. Khi không nói lời nào thế này, chỉ có thể là vì cô nói không nên lời.
Anh lại gọi một tiếng: “Hạ Tiểu Tinh.” Giọng điệu so với vừa rồi nhẹ nhàng hơn.
Anh nghe thấy giọng nói của cô, không nghẹn ngào, chỉ mang theo một chút âm mũi: “Âu Vũ Thanh, em muốn ly hôn với anh!”