Âu Vũ Thanh định lái ô tô rời đi, trước khi khởi động xe, anh đưa mắt nhìn về lầu bốn lần cuối, ngày trước anh không thích tới đây, nhưng giờ này anh lại hận không thể đi gõ cánh cửa kia.
Khi thu hồi tầm mắt vừa hướng lên lầu, anh thoáng nhìn thấy người đàn ông vừa gặp ở hàng lang vẫn đứng nguyên tại chỗ, có vẻ anh ta không định bấm chuông, mà chỉ đứng nhìn quanh quất sang bên này, cách hai, ba mươi thước, trời tối đen thành ra tầm nhìn có hạn, anh không trông rõ lắm mặt người kia, chỉ thoáng thấy mờ mờ một bóng người, vóc dáng cao lớn nhưng không cường tráng.
Anh khởi động ô tô.
Người đó chính là Diệp Phong, Âu Vũ Thanh không biết anh, song Diệp Phong lại biết rõ mặt anh ta từ lâu.
Đó là vào ngày Hạ Tiểu Tinh kết hôn, khi đó anh còn đang sốt cao, bình truyền dịch mới truyền được một nửa, anh trốn khỏi bệnh viện chạy đến địa điểm tổ chức hôn lễ.
Hôn lễ không đến mức linh đình nhưng rất trọng thể, dường như chủ nhân không có ý phải khiêm tốn, cái chính là, tham dự hôn lễ đều là những nhân vật có máu mặt, anh ẩn mình ở phố đối diện, nhìn đôi trai gái trước cửa khách sạn, Hạ Tiểu Tinh khoác trên mình chiếc áo cưới trắng muốt, đẹp đến đau lòng, cô ngẩng đầu nhìn chú rể, mà chú rể, từ đầu đến cuối đều mải đón tiếp khách khứa theo đúng lễ nghi.
Hôm đó là lần đầu tiên anh thấy Âu Vũ Thanh ở khoảng cách gần, anh ta đi lướt qua người anh, cách không đến một thước.
Khoảnh khắc Âu Vũ Thanh đi ngang qua anh, ngay cả anh cũng cảm thấy được khí chất của anh ta. Anh không thể không thừa nhận, có một số người đàn ông, trời sinh họ đã là mộng tưởng và khát khao của phụ nữ, có lẽ do bị đeo bám quá nhiều mà họ coi khinh việc cùng phụ nữ nói chuyện, nhưng những người đó thuộc kiểu đàn ông thiên bẩm, trời sinh họ đã thu hút ánh mắt phụ nữ.
Âu Vũ Thanh chính là người đàn ông như vậy.
Anh ta sẽ không bị người ta coi là cậu nhóc mới lớn, mà chỉ cần nhìn vẻ ngoài đã biết ngay là người đàn ông thực thụ. Chứ chẳng như anh, trải qua mười năm mới được nghe người ta nói, Diệp Phong, anh cuối cùng cũng trở thành đàn ông.
Anh đứng yên, tầm mắt vẫn nhìn Âu Vũ Thanh cho đến tận khi anh ta rời đi.
Một hồi lâu sau, anh mới ấn chuông cửa lầu bốn.
Hạ Tiểu Tinh vừa mới cơm nước xong, đem hộp đựng thức ăn bỏ vào thùng rác, nghe thấy tiếng chuông hành lang vang lên, bèn ra khỏi phòng bếp.
Trong giây lát, cô nghĩ liệu có phải Âu Vũ Thanh quay lại không, trong lòng không nén được dâng lên chút chờ mong, cô tự khinh bỉ chính mình, Hạ Tiểu Tinh quả là kẻ không có tiền đồ, dù đuổi Âu Vũ Thanh đi nhưng trong thâm tâm vẫn muốn gặp anh.
Nhưng hóa ra là Diệp Phong, anh nói: “Tiểu Tinh, là anh.” Dường như anh biết cô đang đoán là người khác.
Cô lặng đi một thoáng, sau đó liền hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Diệp Phong khẽ cười hai tiếng: “Anh tới kiểm chứng xem có thật là em dọn về đây không.” Cô ngẩn ra hai giây: “Anh sợ em không trả tiền anh sao? Định dò hành tung em à!”
Diệp Phong cười cười: “Đúng rồi.”
Cô tức giận: “Thế giờ đã hài lòng chưa? Anh đi được rồi đấy!” Nói xong cô định cúp luôn điện thoại, Diệp Phong cứ như nhìn thấy động tác của cô, vội vàng gọi :”Tiểu Tinh!”
“Gì nữa?” Cô không kiên nhẫn đáp một tiếng.
“Em xuống dưới đi, đi loanh quanh hóng mát với anh, ba năm rồi anh không đi tản bộ trên phố sá nơi này.”
“Không muốn!” Cô to tiếng.
“Thế thì anh đành tiếp tục nhấn chuông cửa.”
“Diệp Phong, anh…” Cô vừa định há mồm rủa mắng người, lại nghe thấy tiếng gậy của mẹ: “Tiểu Tinh, ai vậy?”
Cô cúp luôn điện thoại, quay đầu khẽ cười với mẹ: “Một bạn học ở đại học A. Mẹ, con ra ngoài một lát, đợi con về nhé.”
Cô đi xuống dưới lầu, Diệp Phong ở bên ngoài cửa chống trộm, cách lớp song sắt nhìn cô cười cười. Cô vừa ra khỏi cửa, lập tức giơ chân đá anh một cái, Diệp Phong không tránh, liền lãnh ngay một cước của cô, nụ cười trên mặt trái lại càng rộng.
Hạ Tiểu Tinh liếc mắt nhìn lướt qua anh một cái, bước thẳng ra phía ngoài, Diệp Phong đuổi theo sau lưng cô, nhưng không cùng cô đi song song mà cách hơn hai thước, hai người một trước một sau tiến ra cổng bên của tiểu khu.
Bên ngoài là phố sá huyên náo. Tám giờ tối, cả thành phố đều đã lên đèn, từng gian cửa hiệu nhỏ bày đầy hàng hóa, trên đường cái, đèn xe xuôi ngược như nước chảy, không có nơi nào không náo nhiệt.
Diệp Phong tiến lên hai bước, cuối cùng đã đi song song với cô, Hạ Tiểu Tinh quay đầu lườm anh, anh lại lùi một bước nhưng vẫn nhìn nhìn cô cười cười.
Hai người ngăn cách nhau bởi khoảng giữa vỉa hè, cùng sải bước về phía trước, thỉnh thoảng có người qua đường đi xen giữa bọn họ, Hạ Tiểu Tinh lười nói chuyện, mà Diệp Phong, hình như thực sự chỉ muốn cùng cô tản bộ, cũng không hé miệng nói lời nào.
Người ngoài nhìn vào chắc sẽ thấy bọn họ có phần kỳ quái, hai người chầm chậm bước đi, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, nhưng lại sánh vai cùng bước, nên tuyệt đối không phải người xa lạ.
Lát sau đã đi hết một con phố, Hạ Tiểu Tinh mệt mỏi cả ngày, rốt cuộc chân mỏi nhừ không chịu nổi, thấy bồn hoa trước cửa một siêu thị nhỏ, đường vành đai vòng tròn, dài và hẹp như một chiếc ghế gỗ, cô bèn qua đó ngồi xuống, Diệp Phong cũng tiến đến đó, im lặng ngồi bên cô.
Hai người đưa lưng về phía đường cái, nhìn tốp năm tốp ba người ra vào siêu thị.
Ngồi một lúc, Hạ Tiểu Tinh nghĩ đã đến lúc về nhà, Diệp Phong rốt cuộc bắt đầu nói chuyện: “Anh vừa thấy Âu Vũ Thanh, ở dưới lầu nhà em.” Hạ Tiểu Tinh làm như không nghe thấy.
Thấy Hạ Tiểu Tinh không phản ứng, anh ngừng một lát, rồi nói: “Anh ta hình như rất bực tức, ngồi trong xe ném cả điện thoại, có phải hai người cãi nhau không?”
Hồi lâu sau, Hạ Tiểu Tinh mới trả lời: “Anh ấy biết em tìm người khác vay một trăm vạn nên rất tức giận.”
Diệp Phong cũng trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Tiểu Tinh, có phải vì anh ta không thích em, do đó em mới không muốn cầm tiền của anh ta?”
Hạ Tiểu Tinh mím môi, hai mắt nhìn về phía trước, lại là hồi lâu sau mới mở miệng.
“Lý do không hoàn toàn như thế, em đâu phải cho tới giờ mới biết anh ấy không thích em. Chẳng qua là, dù anh ấy không thích em thì em cũng đã là vợ của anh ấy.” Cô quay đầu nhìn Diệp Phong: “Nếu là anh, giả sử anh không thích vợ mình, nhưng cô ấy dù sao vẫn là vợ anh, anh sẽ vì không còn nhà ở mà để mặc cô ấy về nhà mẹ đẻ sao?”
Không đợi Diệp Phong trả lời, cô đã tự đưa ra đáp án.
“Nếu em là đàn ông, em sẽ không đời nào làm thế. Cho dù em không thích vợ mình, em cũng sẽ không vì hiện tại không còn nhà mà để vợ một thân một mình trở về nhà mẹ đẻ, hai người dù sao cũng là vợ chồng, đầu gối tay ấp bên nhau đâu phải ngày một ngày hai, sao có thể vì không có nhà mà nhất định phải mỗi người một nơi? Thuê một căn phòng là có thể sống cùng nhau, anh nói xem có phải không? Huống hồ, anh ấy đâu phải không có nhà, anh ấy có, nhưng từ khi em dọn về nhà mẹ, một câu phản đối cũng chẳng thấy.” Cô nói rất nhẹ, còn vô cùng chậm.
“Đến lúc đó, em mới thực sự thừa nhận Âu Vũ Thanh không hề thích em dù chỉ một chút, trước kia, em còn một mực không chịu từ bỏ, nhưng khi đó, em đã hoàn toàn hết hy vọng.”
Diệp Phong lắng nghe lời cô nói : “Cuối cùng em đã nghĩ thông suốt, em dự định ly hôn sao?
Hạ Tiểu Tinh quay đầu liếc anh một cái: “Đó là chuyện giữa em với anh ấy, không can hệ gì đến anh.”
Diệp Phong cười, chuyển trọng tâm câu chuyện: “Vì lẽ đó nên em mới không muốn vay tiền anh ta?”
“Phải, em thà làm công cho người ta, chứ không muốn động đến một đồng của anh ấy.” Cô dừng một lát, rồi nói tiếp: “Em đã tìm được một công việc bán thời gian, chạy nghiệp vụ cho một công ty quảng cáo, nếu kiếm được tiền lợi nhuận, em sẽ trả Hứa Thanh Lan trước, sau đó đến anh, được không?”
Diệp Phong nhìn cô cười, ánh mắt rất đỗi dịu dàng: “Tùy em.”
Hạ Tiểu Tinh thấy chuyện đã nói xong, bèn cất lời: “Về thôi.” Rồi đứng lên.
Diệp Phong vừa định đứng lên theo cô, bỗng nhiên một cô bé gần tám, chín tuổi đứng gần đó tiến về phía anh, trong tay cầm một đóa hoa hồng nâng lên ngăn anh lại.
“Anh trai, mua hoa tặng chị ấy đi!” Hóa ra là một cô bé hay quấn lấy mời mọc những cặp tình nhân trên phố mua hoa, rất nhiều nơi tại đô thị phồn hoa này đều bắt gặp không ít những cô bé như vậy.
Cô bé đã ở cách đó không xa quan sát họ một hồi lâu, đến trước mặt Diệp Phong, giơ một đóa hoa hồng về phía anh.
Hạ Tiểu Tinh lập tức chọc chọc cánh tay Diệp Phong: “Đi nhanh lên!” Thấy Diệp Phong vẫn do dự, cô kéo ống tay áo của anh, lôi anh đứng dậy.
Đi được bảy, tám thước, cô bé kia còn ở phía sau gọi với theo: “Anh trai, mua hoa tặng chị ấy đi chứ!” Hạ Tiểu Tinh miệng vẫn giục: “Đi mau lên nào.” Diệp Phong lại đột nhiên quay đầu đi về phía cô bé kia, Hạ Tiểu Tinh chậm tay một bước, không kịp giữ anh lại.
Cô chỉ còn biết bất đắc dĩ đứng đó nhìn Diệp Phong cùng cô bé kia mua hoa, sau đó quay trở lại bên cô.
Diệp Phong đi đến trước mặt cô, nâng đóa hoa đưa về phía cô.
Giấy bóng kính bao lấy một đóa hồng, nụ hoa còn chưa nở, bao kín nhụy hoa, dưới ánh đèn đường màu cam, đóa hoa hiện lên sắc tím, tựa như một bức họa.
Cô không tiếp nhận, nhìn Diệp Phong: “Em còn là vợ người khác, anh đã quên hay là không nhớ rõ? Em đồng ý đi tản bộ với anh, có lẽ là sai lầm.” Dứt lời cô lập tức bước đi.
Diệp Phong vội giữ chặt tay cô: “Tiểu Tinh, anh mua hết một trăm tệ đấy.”
Hạ Tiểu Tinh quay phắt đầu lại: “Cái gì?! Thứ này cùng lắm chỉ năm đồng!” Cô đưa mắt nhìn về phía sau Diệp Phong, cô bé kia đã sớm mất hút, cô la lên: “Anh là heo à, không biết mặc cả sao?”
Diệp Phong cong khóe miệng, cười cười: “Hoa hồng là biểu tượng của tình yêu, mà tình yêu thì không thể mặc cả, cho nên cô bé ấy nói bao nhiêu, anh sẽ đưa bấy nhiêu.”
Hạ Tiểu Tinh nhìn anh, đột nhiên giật lấy bông hoa ném lên người anh: “Diệp Phong, anh là kẻ điên, em không điên với anh.” Rồi lập tức xoay người rời đi.
Diệp Phong đuổi theo ngăn cô lại: “Tiểu Tinh, Âu Vũ Thanh chưa từng tặng hoa cho em sao?” Cô vội né tránh: “Dù thế em cũng không cần hoa của anh!”
Diệp Phong giữ chặt tay cô: “Em từng nhận rồi, em đã quên thời gian chân em bị bỏng, trong bệnh viện của đại học A, em đã nhận hoa anh tặng.”
Hạ Tiểu Tinh gạt tay anh ra: “Lúc đó em thấy anh cực khổ đến tận chân núi hái hoa dại chẳng dễ dàng gì, nếu là khi khác, em sao có thể nhận hoa của anh?”
Diệp Phong vẫn ngăn cô lại: “Tiểu Tinh, thứ này anh mua tận một trăm tệ đấy…”
Hạ Tiểu Tinh thấy anh lại chắn trước mặt mình, rốt cuộc cũng phát bực, dừng lại, nói: “Anh tránh ra!” Diệp Phong vẫn bất động, cô nói tiếp: “Anh có tránh hay không?” Chân bèn dậm dậm.
Diệp Phong vẫn đứng yên như trước, cô rốt cuộc đành vung chân đá tới.
“Diệp Phong, anh có thôi đi không?”
Chỉ thấy chân trái Diệp Phong đột nhiên co lại, trên mặt hiện ra biểu tình đau đớn không kìm được.
Hạ Tiểu Tinh dường như có chút hoảng hốt, vội nói: “Anh là heo à! Chẳng lẽ đến né đi cũng không biết sao?” Trước khi cô đá đã ám chỉ cho anh rõ ràng như vậy, nhưng Diệp Phong thực sự không nhúc nhích tý nào, lĩnh trọn một cước của cô.
Cú đá này, cô đá vô cùng mạnh.
Sắc mặt Diệp Phong đã khôi phục như bình thường, nhìn cô, khẽ nói: “Tiểu Tinh, lần sau, em có đá thì đá vào chân phải, đừng đá chân trái của anh được không?
Thấy cô vẫn chưa rõ, anh khẽ mỉm cười, sắc mặt dường như hơi trắng bệnh: “Do là, lần anh gặp tai nạn, nửa thân trái tổn thương rất nghiêm trọng, cho nên chân trái của anh không được tốt cho lắm. Lần sau, em đá vào vào chân phải đi.”
Hạ Tiểu Tinh ngơ ngẩn nhìn anh, hồi lâu sau mới nói: “Diệp Phong, em còn chưa ly hôn với Âu Vũ Thanh, xem như mới chỉ ly thân, cũng không thể ngày mai lập tức chia tay, anh cứ tiếp cận em như vậy, anh cảm thấy thế là phải đạo sao?”
Diệp Phong nhìn cô chằm chằm: “Anh biết, anh có chút quá phận.”
Hạ Tiểu Tinh tăng âm lượng, xung quanh đã có người hiếu kì nhìn bọn họ: “Vậy sao anh còn làm như thế? Ít nhất, chờ đến lúc em không còn là vợ người ta, anh mới có tư cách làm vậy, không phải sao?”
Diệp Phong không nói lời nào, chỉ ngây ngẩn nhìn cô.
Cô thấy loại ánh mắt đó, tự dưng cảm giác không thoải mái: “Sau này, anh đừng tùy tiện tới tìm em.” Dứt lời, lập tức vòng qua anh đi về phía trước.
Đi được vài bước, cô dỏng tai nghe, sợ anh lại đuổi theo.
Trên phố rất ồn ào, tiếng ô tô, tiếng người, còn có tiếng nhạc vẳng ra từ cửa hàng, cô không nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Phong, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lúc hoảng hốt, bỗng nghe thấy lẫn trong tiếng nhạc có người khẽ ngâm một câu: “Anh sợ một ngày nào đó đột nhiên ngủ vùi…” Có phần giống với tiếng Diệp Phong, lại phảng phất như tiếng hát, cô không nghe được rõ ràng.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, vài gốc cây ngô đồng, ánh đèn đường ẩn hiện, lấp ló sau những tán lá, có chút ánh sáng sặc sỡ màu cam xuyên qua đám lá cây rọi xuống, cô bước đi giữa những tia sáng rực rỡ đó, từng đám lá như đang khiêu vũ trên người cô, cô chỉ cảm thấy trong lòng mơ hồ vô cùng, người cô yêu thì không yêu cô, người cô không yêu lại yêu cô đến thế, trước mắt như có lớp sương mù chợt dâng lên, hết thảy đều trở nên mông lung.