Hạ Tiểu Tinh quả thật đang khóc.
Không có lý do gì, chỉ là bỗng dưng nước mắt trào ra.
Rời khỏi công ty quảng cáo, cô liền trở về nhà, khi mở cửa, cô đã nói với chính mình, đây là lần cuối cùng cô dùng chìa khóa mở cánh cửa này ra.
Sau đó cô bắt đầu thu dọn. Đồ đạc phải chuyển đi không nhiều lắm, đồ nội thất đều liền với nhà, có thể mang đi chỉ có bộ sofa cùng tủ quần áo, nhưng căn bản ở nhà mẹ chẳng thiếu thứ gì, cũng không có chỗ rộng rãi để chứa đồ, cho nên ngay cả bộ sofa cô cũng để lại, chỉ mang theo tủ lạnh, lò vi sóng, vật dụng phòng bếp cùng quần áo của mình, kèm theo đồ dùng trên giường.
Cô định xếp hết chăn gối vào túi nhựa lớn, còn những thứ khác, lúc vào cửa hàng cô mua được mấy cái thùng giấy to, mất hai, ba giờ, đem tất cả những gì có thể mang đi xếp hết vào đó.
Kỳ thật, cô không phải chuyển nhà, đúng ra là cô mất nhà.
Mất đi ngôi nhà để Âu Vũ Thanh có thể trở về. Từ khi biết căn nhà này ngày nào đó phải giao nộp lên trên, cô liền biết, cô mất đi cuộc hôn nhân của mình, cũng mất đi nhà.
Tuy rằng cô chưa bao giờ chân chính có được người đàn ông này, nhưng nếu ngôi nhà vẫn còn, ít nhất cô còn có được thể xác anh, anh sẽ về nhà vào ngày cố định, sẽ ngủ bên người cô, khi muốn anh ôm, cô chỉ cần cấu anh cắn anh là được.
Đến giờ thì cuối cùng cũng đã kết thúc, giấc mộng Hạ Tiểu Tinh đơn phương tình nguyện đã bị đánh thức sớm hai năm.
Xe của công ty dọn nhà đến, ba công nhân chỉ chuyển hai chuyến đã dọn xong đồ đạc, cô đứng ở đầu giường phòng ngủ nhìn bức ảnh cưới, trên mặt cô, đôi mắt chan chứa tình yêu, cười tươi như hoa, còn Âu Vũ Thanh, biểu cảm lạnh nhạt, khóe mắt đuôi mày cất giấu sự bất mãn mà chỉ cô mới hiểu được.
Ngày đó sau khi chụp ảnh xong, vừa ra cửa anh lập tức sải bước đi thẳng, còn cô vẫn đứng ở đầu đường, nhìn theo bóng lưng anh, nói một câu chỉ mình cô nghe thấy: “Âu Vũ Thanh, một ngày nào đó, anh sẽ yêu tôi.”
Trong khoảnh khắc xoay người, cô nhìn thấy trong lớp kính thủy tinh hình ảnh đẹp đẽ cùng nụ cười ngốc nghếch của chính mình.
Một nhân viên chuyển nhà bước vào phòng ngủ tìm cô, nhìn theo tầm mắt cô: “Cái này cũng mang đi phải không?” Nói xong, tiến đến tháo tấm ảnh cưới xuống.
Khung ảnh 36 tấc (~1m), rất lớn, người công nhân ôm lấy đi qua người cô, cô nghiêng người tránh đường, đi theo công nhân chuyển nhà ra khỏi phòng ngủ.
Cô rời khỏi nhà sau cùng, kéo tay một cái, cánh cửa sắt kia liền khép lại, một tiếng “xoảng xoảng” vang lên, đập vào màng tai cô, vang vọng thật lâu trong hành lang. Cô xoay người nhìn cánh cửa sắt sẽ không bao giờ mở ra trước mắt cô nữa, dường như nó rung lên mấy lần, cô cảm giác như vừa tỉnh mộng, bởi vì thứ run rẩy rõ ràng là lòng cô chứ không phải cánh cửa.
Cô không nghĩ tới dưới lầu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Công nhân đã đem hết những đồ vật khác lên xe từ trước, tiện tay đặt tấm ảnh cưới bên cạnh cái thùng, nhưng khi một công nhân khác đi qua, bị thứ gì đó cản tầm mắt, chân không cẩn thận khẽ đυ.ng vào, tấm ảnh cưới đổ xuống ven đường.
Lớp kính thủy tinh đổ vỡ tan tành cạnh làn ranh phần đường dành cho người đi bộ, Hạ Tiểu Tinh nghe thấy một tiếng vỡ “choang choảng”, công nhân vội vàng nâng khung ảnh lên, mấy miếng thủy tinh “loảng xoảng” rơi trên nền gạch tại phần đường cho người đi bộ.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Thấy màn hình lóe lên ba chữ “Âu Vũ Thanh”, nước mắt của cô bất chợt liền tràn ra khỏi hốc mắt. Ba công nhân chuyển nhà biết mình đã gây họa, thấy cô rơi nước mắt đều đứng im, nhất thời không dám hé miệng.
Tiếng chuông vang lên hồi lâu cô mới bắt máy.
Nghe thấy Âu Vũ Thanh gọi cô hai lần “Hạ Tiểu Tinh”, cô mới đưa tay khẽ lau đôi mắt ẩm ướt, nói: “Âu Vũ Thanh, em muốn ly hôn với anh!”
Tấm ảnh cưới vẫn được mang lên xe, người của công ty dọn nhà giải thích với cô, tỏ ý có thể đền cho cô một lớp kính khác, cô từ chối, nói: “Không cần, dù sao cũng sẽ không treo nữa.” Mấy người công nhân chuyển nhà kia nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, cô mặc bọn họ nhìn, không muốn để ý.
Toàn bộ đồ đạc cô đưa đến đều chất đống trong thư phòng của cha, căn phòng này từ khi cha bị song qui gần như đã bị bỏ không, hiện giờ lại thành phòng chứa đồ.
Sau khi công nhân chuyển nhà rời đi, cô mở thùng đem máy tính xách tay cùng quần áo của mình xếp vào phòng ngủ, căn phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ như khi cô chưa lấy chồng, sau ba năm, cô lại trở về nơi này.
Thu dọn qua loa một lát, ngoài cửa sổ trời đã tối om, cô bất chấp cái bụng đang réo, vội vàng đến bệnh viện.
Mẹ nhất định đang đợi cô.
Từ Thục Vân đã ăn tối, đúng là đang ngồi trên giường bệnh chờ cô. Vừa thấy cô, bà đã đòi ra viện, muốn ở nhà tĩnh dưỡng.
Hạ Tiểu Tinh xem chân mẹ, hình như ở bệnh viện hay ở nhà cũng không khác biệt lắm, nên đồng ý ngày mai báo với bác sĩ chủ trị rồi đón bà về nhà. Khi hai người nói chuyện, Từ Thục Vân thấy con gái sắc mặt mệt mỏi, vội vã hỏi cô chưa ăn cơm phải không, Hạ Tiểu Tinh gật đầu thừa nhận, nói cho bà biết cô vừa chuyển nhà xong.
“Con dọn về nhà ở, Âu Vũ Thanh không nói gì sao?” Từ Thục Vân không biết tình trạng thực cuộc sống sau khi kết hôn của cô, bà chỉ nghĩ, con gái dọn về để đi làm cho tiện, chỉ ở từ thứ hai đến thứ sáu.
Bà biết, con rể làm việc ở khu vực khác, cũng có nhà riêng.
Hạ Tiểu Tinh thuận miệng trả lời: “Anh ấy có gì để nói?” Thấy mắt mẹ toát ra vẻ lo lắng, cô liền nói thêm một câu: “Chỗ kia cách xa như vậy, con chỉ còn cách về nhà mình.”
Từ Thục Vân thở dài một tiếng, giục con gái mau đi ăn cơm.
Hạ Tiểu Tinh rời khỏi phòng bệnh,
Vừa rồi bị mẹ hỏi như thế, tâm tình của cô lại càng sa sút bất thường.
Ngoài bệnh viện có vài quán ăn nhỏ tại gia, đều bán cơm theo hộp, vì thường có người bệnh đặt cơm nên phần ăn cũng phân ra cập bậc từ cao xuống thấp, chủng loại đa dạng phong phú. Cô vào một quán, thấy một loạt dãy đồ ăn, cuối cùng chọn một phần cơm chay năm tệ, một ít đậu hũ cùng khoai tây xào ớt chuông.
Trước kia cô làm gì có chuyện tiết kiệm như vậy, nhất định sẽ thích gì mua đó, nhưng giờ thì đâu được, cô hiện tại, đang nợ một trăm vạn.
Lúc ăn cơm, cô nhớ tới việc Diệp Phong đã chuyển chín mươi vạn vào tài khoản của cô, mà cô vẫn chưa đưa cho anh giấy vay tiền như đã hứa.
Hạ Tiểu Tinh không thể u mê mông muội như trước kia. Cô đã lợi dụng tình cảm của Diệp Phong, vì vậy theo thủ tục, cô nhất định phải khiến anh hiểu rằng, dù Diệp Phong có bảo cô đạo đưc giả, cô cũng phải cho anh biết, vay là vay, cô nhất định sẽ trả, mười năm hay thậm chí hai mươi năm, cô nhất định sẽ hoàn trả số tiền kia.
Ra khỏi quán ăn nhỏ, cô trở lại bãi đỗ xe bệnh viện, ngồi trong xe, cô gọi cho Diệp phong.
Điện thoại vừa thông, cô chỉ mới gọi một tiếng “Diệp Phong” đã thấy anh nói: “Tiểu Tinh, anh chờ em ở bờ hồ cửa sau đại học A.” Hình như chỉ cần cô gọi điện cho anh, anh lập tức đợi gặp mặt cô.
Cô ngẩn ra một giây rồi đáp ứng.
Cô cũng muốn gặp anh, hơn nữa với Diệp Phong, dường như cô không nghĩ ra địa điểm hẹn nào khác.
Đêm thu, trời se lạnh, ánh trăng nhàn nhạt, càng khiến người ta cảm thấy tĩnh lặng.
Cô thấy Diệp Phong ngồi ở chỗ cũ, vẫn như trước, ngồi trên bậc thềm đá bên hồ, khuôn mặt hướng về phía hồ nước, đèn đường màu trắng cách đó không xa phả lên người anh, anh chìm giữa luồng ánh sáng trắng, bóng dáng như một mảnh cắt hình.
Không có mấy người tản bộ, gió rất nhẹ, nước hồ gợn sóng, làn gió khẽ lướt qua, một luồng khí hồ thanh trong lan vào mũi.
Hạ Tiểu Tinh đi thẳng tới, lại ngồi trên chiếc khăn tay đã được trải cẩn thận.
Diệp Phong quay đầu nhìn cô, cô đưa cho anh tờ giấy vừa cầm theo xuống xe, Diệp Phong tiếp nhận, mở ra nhìn thoáng qua, dưới ánh đèn mông lung, ba chữ đầu đề “Giấy vay nợ” đậm nét thật bắt mắt.
Khóe miệng anh khẽ cười, giấy tờ giấy làm hai, nhét vào túi quần sau.
Hạ Tiểu Tinh nhìn hồ nước đang dập dờn nhè nhẹ: “Em không viết ngày hoàn trả, vì không biết khi nào mới trả được hết.” Diệp Phong không nói gì.
Trong lòng cô có chút cảm kích. Anh bình thản tiếp nhận giấy vay nợ của cô cùng lời giải thích, mà không bảo cô đã làm điều không cần thiết. Anh làm thế, chẳng qua chỉ để cô có thể mượn một cách thanh thản.
Diệp Phong đã trưởng thành, không còn là thiếu niên trẻ con ngây ngô trong mắt cô khi trước, anh chu đáo ân cần, cũng rất hiểu tâm tư của cô.
Cô quay đầu nhìn anh: “Diệp Phong, số tiền này đều là anh kiếm được sao?” Diệp Phong cười, gật đầu một cái.
“Anh kiếm thế nào?”
“Làm phiên dịch, làm cố vấn Trung Quốc cho công ty của Pháp, ngoài ra còn dịch một số chương trình giới thiệu văn hóa phương Đông cho đài truyền hình.” Diệp Phong giọng điệu thản nhiên không đổi, nhưng Hạ Tiểu Tinh nhìn trong mắt anh lại chỉ thấy vài phần thành thật.
“Mấy năm nay, anh ở Pháp nhất định đã rất cố gắng.” Cô quay mặt nhìn ra phía hồ, trong lời nói có phần thành kính.
Diệp Phong không khỏi nhìn về phía cô, cô nói tiếp: “Chỉ có em, sống không mục đích, mỗi ngày chôn mình bên máy tính, trừ ngày Âu Vũ Thanh về nhà, thời gian khác, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không để ý, chỉ mải miết với đống mã tự, sống trong thế giới riêng của mình.”
“Mã tự?… Em viết gì vậy?”
“Em viết tiểu thuyết.” Cô đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Phong “Anh có muốn nghe thử truyện em viết không?” Diệp Phong sửng sốt, trả lời: “Được.”
Hạ Tiểu Tinh khóe miệng khẽ cong lên, bắt đầu nói: “Truyện em viết đều là tiểu thuyết ngôn tình.”
“Có một truyện, kể về một cô gái kết hôn với người đàn ông không yêu cô, cô gắng sức yêu thương, dùng hết toàn bộ khí lực nhưng vẫn không thể khiến người đàn ông kia yêu cô. Sau đó có một ngày, cô nói với người đàn ông kia rằng, em gả cho anh đã nhiều năm như vậy, anh có thể giả vờ cùng em yêu đương một tuần không? Chỉ cần một tuần thôi.”
“Người đàn ông kia có phần mềm lòng. Nhưng anh ta còn nói, anh phải đi công tác ba tháng, đợi anh trở về sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em, được không? Cô gái kia cầu xin anh, nói anh đi muộn một tuần không được sao? Người đàn ông kia nói không được, vì lộ trình đã sớm định trước chu đáo. Sau đó, anh ta rời đi. Ba tháng sau, khi anh ta trở về, cô gái kia đã chết. Thực ra cô ấy đã sớm bị bệnh nan y.”
Dứt lời, cô quay đầu nhìn Diệp Phong, chỉ thấy mắt anh mở thật to, nhìn cô chằm chằm.
Hạ Tiểu Tinh liền nở nụ cười: “Cô gái kia không phải là em, em rất khỏe mạnh, không chết được đâu.”
“Tiểu Tinh…” Thanh âm của Diệp Phong rất trầm thấp.
Cô nói tiếp: “Còn một câu chuyện khác, kể về một đôi vợ chồng sau khi kết hôn, người chồng luôn không thể quên được người bạn gái mối tình đầu, thường xuyên sau lưng vợ hẹn hò cùng cô ta. Nhưng người vợ rất bao dung, còn thông cảm cho anh. Nhiều năm sau, người vợ mang thai, người đàn ông ấy cảm thấy áy náy, muốn gặp người bạn gái mối tình đầu một lần cuối cùng, từ nay về sau không nɠɵạı ŧìиɧ nữa…”
“Anh ta lừa vợ, nói rằng anh ta có cuộc họp quan trọng, ngày hôm sau mới về. Người vợ mỉm cười tiễn anh ta ra cửa. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, anh ta liền vội vàng trở về, nhưng không thể nào tìm thấy vợ mình. Lúc này, anh ta mới nhớ ra điện thoại di động của mình vẫn luôn tắt.”
“Vì thế anh ta nhanh chóng khởi động máy, lại lập tức nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, là từ đồn công an gọi tới, báo rằng vợ anh tối qua đã gặp tai nạn giao thông, địa điểm cách nhà người bạn gái mối tình đầu của anh không xa. Anh ta đến cục cảnh sát nhận thi thể, vừa lúc người lái xe gây chuyện đang ở đó. Người lái xe không ngừng nói với anh ta rằng, không phải tôi đâm cô ấy, mà chính cô ấy xông tới, chính cô ấy xông tới.”
“Người đàn ông kia liền đứng lặng ở đó rơi nước mắt.”
Nói xong, cô nhìn Diệp Phong: “Anh cảm thấy em viết được không?”
Diệp Phong ngẩn ngơ nhìn cô, trong mắt bất chợt như có nước, Hạ Tiểu Tinh cùng anh nhìn nhau một lát, đột nhiên cô quay đầu sang phía khác, ngừng lại, rồi mới nói: “Em đã ly thân với Âu Vũ Thanh, sau này, em sẽ gắng hết sức kiếm tiền, trả cho anh, còn cả Hứa Thanh Lan.”
Nói xong, cô liền đứng lên, đi về phía xe mình.
Vài giây sau, từ sau lưng cô truyền đến tiếng gọi lớn: “Hạ Tiểu Tinh! Anh yêu em!”
Cô làm như không nghe thấy, vẫn bước về phía trước.
Giọng nói kia lại la lớn: “ Hãy để cho anh yêu em! Nếu không anh đời này có chết cũng không nhắm mắt!”
Cô đã tới trước xe.
Trong làn gió nhè nhẹ, tiếp tục truyền đến tiếng anh: “Hạ Tiểu Tinh! Em có thể giả vờ cũng anh yêu đương một tuần không? Anh không cần ôm em, cũng không cần hôn em, anh chỉ muốn được ở bên em, như thế cũng không thể được ư?”
Nước mắt bỗng nhiên tràn ra từ trong mắt cô.
Giật mở cửa xe, cô ngồi vào, vặn khóa, xe tức khắc khởi động. Cách một con đường, Diệp Phong đã bị để lại ở phía sau.
Cô không yêu Diệp Phong, ghét sự trẻ con của anh, vẫn luôn cảm thấy anh chỉ là một thiếu niên trưởng thành mà vẫn không hiểu chuyện, chẳng khác gì cô. Cô yêu Âu Vũ Thanh, bởi vì anh khiến cô khao khát, khiến cô ngưỡng mộ. Nhưng giờ khắc này, cô đột nhiên rơi nước mắt, lại vì Diệp Phong cố chấp yêu vô điều kiện, anh và cô đều cố chấp như nhau, cố chấp hết thuốc chữa.
Cố chấp yêu một người như vậy, cũng có thể khiến người ta rơi lệ, nhưng, vì cái gì mà cô không thể lay động được Âu Vũ Thanh? Trái tim người đàn ông ấy thật sự là sắt đá sao?
Anh rốt cuộc đã làm cho cô phải buông tay, nhưng cô vẫn thấy thật khó chịu đựng nổi.
Khi cô nói ra câu “Âu Vũ Thanh, em muốn ly hôn với anh” cũng chỉ tại thân bất do kỷ, một khắc kia, vụn vỡ, không phải lớp thủy tinh của bức ảnh cưới, mà là giấc mộng Hạ Tiểu Tinh khao khát, giấc mộng cô đã thêu dệt nhiều năm như vậy, từ lần đầu tiên gặp Âu Vũ Thanh, đã bắt đầu từng tia từng tia bện mộng.
Trên con đường dài, đã rơi xuống đất vỡ tan.