3,
Hôm sau, khi tôi thức dậy đã thấy Giang Kiệt đã thay quần áo để chuẩn bị đi làm.
Trên chiếc bàn nhỏ có hai cái bánh bao.
Tôi không biết anh ấy đi mua khi nào.
“Có nước nóng rồi, đi tắm rửa đi rồi tôi đưa em đi làm.”
“Không cần, em tự đi.”
Giang Kiệt nhìn tôi nghiêm mặt: “Ở đây có nhiều nam công nhân, cô gái như em đi một mình không an toàn.”
Sau đó lại nói thêm: “Buổi tối tan làm gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến đón em.”
Sau khi rửa mặt, tôi nhìn thấy chiếc thẻ ngân hàng trên bàn.
Đó là chiếc thẻ mà tôi đưa cho Giang Kiệt lúc cầu hôn anh.
“Thẻ của em, cầm lấy đi.”
Giang Kiệt nhìn tôi: “Tôi còn chưa đến mức phải dùng tiền của phụ nữ.”
Nói dối.
Anh rõ ràng nghèo như vậy.
Giang Kiệt không cầm, tôi cũng không muốn tranh cãi nữa.
Tôi cầm lấy thẻ, tính toán có thể thay đổi phòng ở trước.
Nếu như anh ấy không đồng ý, ít nhất cũng phải thay cái giường.
Mặc dù cuộc sống không bằng “kim ốc” kiếp trước, nhưng ở bên cạnh Giang Kiệt, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tâm tình tôi rất tốt cho đến khi đi làm.
Vừa đến văn phòng, Lưu Anh thần thần bí bí đi tới: “Tiểu Hi, có tin vui cho cô đây.”
Sau đó hạ thấp giọng nói: “Anh họ của tôi thích cô.”
Tôi:????????
Cô ấy lại kéo tôi sang một bên: “Anh họ tôi không phải người bình thường. Anh ấy vừa đẹp trai, tính cách lại tốt. Anh ấy tốt nghiệp đại học Cambridge. Cha anh ấy là người giàu nhất thành phố này, rất nhiều thiên kim đều thích anh ấy nhưng anh ấy đều không vừa mắt, hôm qua anh ấy bảo với tôi anh ấy muốn tôi hẹn cô giúp anh ấy.”
Đôi mắt của Lưu Anh sáng lên: “Những ngày tốt đẹp của cô sắp tới rồi.”
Tốt nghiệp Cambridge.
Cha là người giàu nhất thành phố.
Một cái tên xuất hiện trong đầu tôi.
Sắc mặt tôi tái nhợt.
Tôi khống chế nét mặt của mình, cố gắng từ chối bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Có lẽ phải xin lỗi anh họ cô, tôi không có phúc khí này, tôi đã kết hôn.”
Lưu Anh không tin: “Chúng ta là đồng nghiệp một năm, đến đối tượng cô còn không có sao có thể đột nhiên kết hôn được?”
“Đây là sự thật, chúng tôi đã lĩnh chứng, chỉ là chưa tổ chức hôn lễ. Khi nào tổ chức tôi sẽ gửi thiệp mời.”
Tôi cười: “Sắp đến tiết của tôi rồi, tôi xin phép đi trước.”
Nói xong tôi nhanh chóng rời đi.
Mãi đến khi bước ra khỏi cửa, tôi dường như mất hết sức lực.
Hứa Triệt.
Đời trước anh ta không xuất hiện sớm như vậy.
Hơn nữa, làm sao anh ta biết được tôi cùng Lưu Anh dạy học ở đây.
Tay chân tôi lạnh buốt.
Tôi tự an ủi mình, đời này tôi đã kết hôn, tôi đã có Giang Kiệt.
Tôi tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.