Chương 1

Milk vừa từ ngoài trở về công ty, trên tay cầm ly trà sữa yêu thích của mình, vừa bước đi vừa thưởng thức nó một cách vui vẻ. Bỗng một người đang chạy thật nhanh đâm sầm vào cô. Cú va chạm khá mạnh khiến nắp chiếc ly bung ra, toàn bộ trà sữa đổ ập lên người Milk, còn người kia thì theo quán tính mà đẩy cô ngã xuống và đang nằm đè lên người cô.

Milk nhìn người trước mặt đang mang chiếc kính khá dày, người kia luống cuống bò dậy miệng liên tục xin lỗi với cô, Milk cũng tự mình đứng dậy, lấy tay vuốt đi lớp bụi vô hình trên người mình, khi nhìn qua vết trà sữa trên chiếc áo vest mới mua thì không khỏi nhíu mày, giọng nói có chút khó chịu "Cô làm dơ áo của tôi rồi".

Người kia lập tức lấy khăn tay để lau vết dơ trên áo, miệng vẫn liên tục xin lỗi "Xin lỗi, tôi không cố ý" giọng nói có chút nức nở như muốn khóc, Milk tự nhiên lại cảm thấy có lỗi ấp úng, không biết làm sao dỗ người kia.

Milk lấy tay mình gạt tay người kia ra "Đừng lau nữa không sạch được đâu", người kia bối rối hai tay vò lấy chiếc khăn tay trên tay mình "À vậy..vậy tôi sẽ bồi thường cho chị nhưng giờ tôi đang có việc gấp", cô nhận ra người kia đang run rẩy cũng không muốn làm khó "Được rồi cô đi đi, áo tôi sẽ tự giặt".

Người kia khẽ ngước lên dùng đôi mắt long lanh sau lớp kính mà nhìn lấy Milk, khiến cô có chút ngại mà hơi nghiêng đầu đi hướng khác, người kia nhét một tấm card visit vào tay cô "Tôi sẽ bồi thường, chị giặt hết bao nhiêu thì báo với tôi. Xin lỗi ạ", nói xong thì cúi người chào cô rồi chạy đi mất.

Milk cầm tấm card visit lên xem "Love Pattranite Limpatiyakorn" sau đó nhìn theo bóng dáng hấp tấp kia, không khỏi lắc đầu "Sao vội vàng vậy không biết nữa", sau đó lại nhìn vết dơ trên áo thầm thở dài "Đi thay cái áo khác thôi".

Bước về hướng cổng công ty vẫn thấy Love đang ở đó, tay đang cầm điện thoại bộ dạng thúc giục, trạng thái vẫn vội vã như lúc nãy, Milk cũng tiến tới vỗ lấy vai em "Cô muốn đi đâu à? Vội lắm sao?". Love ngạc nhiên quay người nhìn cô "Ba của tôi nhập viện, tôi cần ra bến xe để về quê gấp".

Milk nhìn đồng hồ trên tay mình ngẫm "Giờ này là cao điểm, rất khó bắt xe", suy nghĩ vừa xẹt qua liền lập tức hành động, cô nắm lấy tay Love dắt em về phía bãi đỗ xe "Tôi đưa cô đi". Love cảm kích miệng liên tục cảm ơn với cô, ánh mắt lại long lanh ngấn nước, Milk có chút hoảng hốt "Cô đừng hở chút là chuẩn bị khóc được không, tôi rất sợ".

Love nghe vậy thì liền lập tức cố gắng kìm nén cảm xúc, cố bước nhanh hơn để theo kịp bước chân của Milk. Milk bước lên xe, cởi bỏ áo vest của mình, nhanh chóng khởi động xe rời đi. Love vừa lên xe đã ngồi không yên ổn, cứ nhích tới lui khiến Milk không khỏi thắc mắc "Sao vậy?", em ngượng ngùng cúi đầu "Tôi sợ làm dơ xe của cô, nó trông rất đắt tiền".

Milk khẽ cười một tay cầm vô lăng một tay đè giữ lấy vai của Love "Bị ngốc à, xe là để đi thôi, dơ thì rửa. Ngồi im đi, tôi phải tập trung lái xe", sau đó nhớ ra Love vẫn chưa cho mình địa chỉ "Mà bệnh viện đó là ở đâu?". Love nghe Milk hỏi địa chỉ bệnh viện thì vội vàng xua tay "Không cần đâu cô chở tôi ra bến xe là được rồi, không cần phiền đâu".

Milk lấy tay búng trán Love một cái, khiến em bị đau mà la lên một tiếng, tay nhanh chóng che đi trán của mình, Milk không khỏi lắc đầu với bộ dạng này của em, giọng cô nghiêm túc hơn "Địa chỉ nhanh lên, đừng nói nhiều".

Love nhanh chóng đọc tên địa chỉ bệnh viện cho Milk, em không khỏi rụt rè nhìn cô, Milk nhập địa chỉ vào trong bản đồ xe sau đó tăng tốc chạy khỏi đường thành phố tiến nhập vào cao tốc, hơn 1 tiếng đồng hồ thì đã đến nơi.

Love nhanh rút từ trong ví ra 500 Bath đặt vào hộc xe của Milk "Tiền xe ạ, cảm ơn cô" nói xong như sợ cô lại mắng mình ngốc liền mở cửa chạy đi, Milk cầm tiền trong tay mà ngơ ra "Vậy ra hôm nay mình lại thành tài xế taxi sao?"

Milk liếc nhìn qua chiếc ghế bên cạnh thấy chiếc ví của Love làm rớt ở đây, không khỏi thở dài "Hậu đậu thật chứ", cô nhanh chóng de xe vào bãi đỗ, rồi cầm lấy chiếc ví của em chạy nhanh vào bệnh viện. Milk nhìn quanh một lượt đang định lấy điện thoại gọi cho Love thì đã thấy em đang loay hoay tìm kiếm gì đó trước quầy thu ngân, không cần suy nghĩ cũng biết là em đang tìm nó rồi, cô nhìn chiếc ví trên tay mình.

Milk bước đến đưa chiếc ví tới trước mặt Love "Tìm nó à", Love vui sướиɠ nhận lấy nó, em cúi gập người, miệng liên tục cảm ơn "Cảm ơn, không biết rơi ở đâu", sau đó mới ngước lên nhìn người kia, em ngạc nhiên "Là cô sao?".

Milk gật đầu, ra hiệu cho Love "Đi thanh toán tiền viện phí đi", em mới sực nhớ ra rút hết tất cả tiền mặt với thẻ đưa cho thu ngân, thu ngân đếm số tiền mặt rồi lại dùng thẻ quẹt nhưng vẫn không đủ số tiền viện phí "Vẫn chưa đủ tiền rồi em".

Love vội lúng túng, em chỉ vừa mới đi làm, còn đang trong thời gian thử việc đây đã là tất cả những gì em có hiện nay, em xoay người gọi điện thoại người bạn thân và duy nhất của mình Pa, chưa đầy 3s bên kia đã nhấc máy, bên kia bận rộn tay gõ phím nghe điện thoại của em.

Pa: "Tao nghe nè Love"

Love cứ ngập ngừng tới lui: "À"

Pa đầu dây bên kia khó hiểu: "Sao mà ấp úng vậy, nói đi"

Love khó khăn nói ra: "Mày cho tao mượn tiền nha"

Pa ngừng tay, nghiêm túc nghe điện thoại của em: "Mày có việc gì ah"

Love: "Ba tao nhập viện nhưng tao không đủ tiền?"

Pa không trả lời tay nhanh chóng ấn lệnh chuyển tiền, Love bên kia nhận được tiền thì cô mới lên tiếng: "Tài khoản tao còn 100.000 Bath có đủ không?"

Love nhìn thông báo tin nhắn mắt lại có chút long lanh, dù còn thiếu một khoản nhưng em không dám nói ra, chỉ đành nói "Đủ rồi nè, cảm ơn mày nhiều lắm", Pa cực hiểu bạn mình dù có như thế nào cũng tự ôm vào mình "Mày chắc là đủ rồi không, không đủ thì nói đừng có tự lo"

Love vừa gật gật đầu như tỏ ý là sự thật như rằng Pa đang ở bên kia điện thoại có nhìn thấy miệng liên tục nói "Đủ rồi, đủ rồi" nhưng trên mặt là sự lo lắng không thôi. Milk khẽ nhíu mày, cô bước đến quầy thu ngân "Tiền viện phí hết bao nhiêu?"

Chị thu ngân nhìn số tiền trên màn hình "Tiền viện phí đã được bệnh viện hỗ trợ một phần rồi với ở phòng chung nên không đáng kể ạ, chỉ có chi phí phẫu thuật khá cao. Tổng là 485.000 Bath ạ", Milk khẽ gật đầu, tay chỉ về phía Love "Cô ấy còn thiếu bao nhiêu?".

Chị thu ngân tính lại số tiền mặt và trong thẻ của Love sau khi trừ đi "Vẫn còn thiếu gần 200.000 Bath ạ", Milk từ trong ví rút ra thẻ một chiếc thẻ đen "Chị nâng hạn phòng của bác ấy thành loại tốt nhất, thuốc và phẩu thuật cũng là tốt nhất cho tôi"

Chị thu ngân tính toán trên máy tính, có chút lo lắng "À nhưng chi phí sẽ rất cao đó ạ", Milk đẩy chiếc thẻ qua khe hở của quầy thu ngân "Tôi thanh toán toàn bộ, chị có thể gửi lại tôi toàn bộ tiền mặt và thẻ của cô ấy được không?"

Chị thu ngân vui vẻ quẹt thẻ qua máy sau khi in bill cùng biên lai viện phí, liền đưa tất cả cùng số tiền mặt và thẻ của Love lúc nãy "Cô ký vào hai chỗ này là xong rồi ạ", Milk lấy bút từ bên cạnh ký qua một lượt, cảm thấy ổn rồi thì gật đầu hài lòng nói cảm ơn với chị thu ngân rồi bước đến bên cạnh Love

Milk đưa thẻ cùng tiền mặt và biên lai viện phí đưa đến trước mặt Love "Nè, giờ đi xem ba cô như thế nào đi", Love ngơ ngác nhìn các thứ kia rồi lại nhìn cô "Đây là gì?". Milk nhíu mày "Bị ngốc à", Love ngớ ra khẳng định "Tôi không ngốc", khiến cô phì cười "Ok không ngốc, hơi ngáo"

Love lấy biên lai viện phí từ tay Milk, vừa đọc hàng số tiền em liền không khỏi giật mình "Gần 1.000.000 Bath, sao lại nhiều như vậy chứ? Không phải lúc nãy báo 485.000 Baht mà", nói xong tức giận đùng đùng bước đi cũng may đã bị Milk giữ lại "Đi đâu?"

Love bị Milk kéo áo lại, chân có chút hổng lên do chênh lệch chiều cao "Thả tôi xuống đi", Milk từ từ hạ xuống nhưng vẫn không buông cổ áo em ra "Tiền viện phí đúng rồi, tôi đã nâng hạn phòng lên rồi, đã thanh toán toàn bộ". Love khẽ nuốt nước miếng "1.000.000 Bath đó, cô nâng phòng thôi mà tiền viện phí lên gấp đôi, 485.000 Bath tôi còn chưa thanh toán được"

Milk như không quan tâm vẻ mặt vô cùng hờ hững, Love vội nhét trả toàn bộ tiền trong tay lại cho cô "Cái này tôi trả trước phần còn lại tôi sẽ trả góp hàng tháng, tôi sẽ làm nhiều việc hơn để nhanh chóng trả nó. Yên tâm" nói xong liền vớ cây bút gần đó viết giấy nợ cho Milk "Nè giấy nợ làm chứng".

Milk nhét ngược tiền vào lại tay Love "Tiền cô giữ lấy, phẫu thuật xong cũng cần tẩm bổ hơn nữa phòng khi cần còn có dùng. Mà bộ cô định nhịn đói để sống à", Milk chỉ giữ lại đúng tờ giấy nợ Love viết cho mình "Tiền từ từ trả cũng được, không cần vội tôi không muốn là nhận xác cô đâu".

Love bất dĩ nhận lại tiền, chủ nợ là trên hết con nợ thì phải nghe lời "Yên tâm, tôi sẽ trả hết cho cô sớm. Mà cô không sợ tôi giật à, nhiều tiền lắm á", em rụt rè chỉ tay về phía cô rồi phía mình "Tôi và cô chỉ mới biết nhau chưa tới 2 tiếng nữa, cô đâu biết gì về tôi"

Milk khẽ cười "Chỉ là 1.000.000 Bath thôi mà nó còn không bằng cái vòng tôi đeo trên tay nữa, mà ai bảo tôi không biết cô là ai", Milk đưa card visit của Love mà phe phẩy "Đối với tôi số tiền đó chẳng là gì cả, chỉ như việc tôi mua cốc trà sữa mà thôi, cô trả cũng được không trả thì tôi xem như là làm một việc thiện. Không quan trọng"

Dù biết Milk đi chiếc xe đắt đỏ kia, áo quần là đồ hiệu mắc tiền từ trên xuống dưới thì chắc chắn rất giàu có và không thiếu tiền nhưng đi so sánh 1.000.000 Bath với mua một ly trà sữa thì không thể tin nổi mà, điều đó thật sự khiến Love choáng váng số tiền đó dù em cố gắng tích góp bao nhiêu năm trời cũng không thể có được.