Lúc rời đi, trời lại bắt đầu có tuyết rơi. Ôn Lam quấn chặt áo khoác, đứng tại chỗ nhảy một lát, do dự có nên quay lại chờ tuyết ngừng rơi hay không.
Một chiếc Maybach màu đen dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, Ôn Lam thấy được khuôn mặt cao quý và lạnh lùng của Giang Cảnh Hành.
“Đi tới Quốc Mậu sao? Tiện đường, để tôi đưa cô đi một đoạn đường.”
Một khắc kia Ôn Lam có chút chần chờ. Tuy rằng người này nhìn qua rất đàng hoàng tử tế, không giống với những người như Tiển Văn Hạo, có nhiều mối quan hệ nam nữ lộn xộn. Nhưng loại người như bọn họ, về bản chất là căn bản không coi phụ nữ ra gì.
Gọi là đến, chơi đủ rồi thì bỏ đi.
Dù sao thì cô và anh cũng không tính là thân quen? Lời mời bất thình lình như vậy, tình huống có chút mập mờ không rõ.
Thế nhưng, nói cho cùng cô cũng không dám trực tiếp từ chối anh, liền lên ghế sau.
Loại công tử cậu ấm như bọn họ, có mấy người là tính tình thật sự tốt?
Người này mặc dù không cao ngạo như Phó Kinh Nam, nhưng cũng không dễ tiếp cận. Cũng đúng, giống như công tử cậu ấm trong giới bọn họ, có người nào thật sự giản dị dễ gần? Có điều là kiêu ngạo ở trong xương cốt, chỉ là ẩn sâu bên trong mà thôi. Hiển nhiên, người đàn ông này chính là người như vậy.
"Cảm ơn."
Hàng ghế sau rất rộng rãi, chỉ là bởi vì cách hàng trước một tấm kính trong suốt, Ôn Lam vẫn có chút khẩn trương.
Trước kia khi cô và Phó Kinh Nam ở cùng một chỗ, cũng từng ngồi loại xe này.
Vách xe đá cẩm thạch, không gian phía sau rất lớn, còn có tủ lạnh nhỏ bên trong, ghế trước ghế sau đều có tấm kính ngăn trong suốt lên xuống, tính riêng tư rất tốt. Thế nhưng, bởi vì tấm kính ngăn bị kéo xuống, bên trong xe lại cách âm quá tốt, thật giống như hai người đang ở trong một không gian nhỏ hẹp riêng tư, khó tránh khỏi làm cho trong lòng người ta khẩn trương.
Trong xe quá yên tĩnh, Ôn Lam theo bản năng nhìn sang bên cạnh.
Giang Cảnh Hành tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, thân hình cao lớn tựa vào lưng ghế, mười ngón tay đan vào nhau, đặt trên đầu gối, bên cạnh là một cuốn sổ tay.
Ôn Lam đánh giá khuôn mặt anh tuấn của anh, luôn cảm giác lúc anh không cười lạnh lùng đến có chút xa lạ, giống như không có một chút biểu cảm nào.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, làm cho người ta không hiểu tại sao cảm thấy bất an.
Tựa như nhận ra ánh mắt chăm chú của cô, anh quay đầu lại nở nụ cười với cô: "Sao lại nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có gì sao?”
Ôn Lam không nghĩ tới anh sẽ chủ động nói chuyện với cô, cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể nhún nhún vai: "Chỉ là cảm thấy, ông chủ lớn của tập đoàn Trung Thần có chút khác so với trong tưởng tượng của tôi."
Anh tựa hồ bị gợi lên vài phần hứng thú, đôi chân dài bị quần tây bao bọc bên trong thay đổi tư thế, hơi hơi hướng về phía cô: "Vậy trong tưởng tượng của cô tôi là bộ dáng gì?"
Cô vốn là thuận miệng, không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, không khỏi ngẩn ra.
Cũng may cô nhanh chóng thu dọn lại cảm xúc, nói: "Còn tưởng rằng loại người như các anh, đều tương đối lạnh lùng.”
Bất quá, trên người này quả thật có loại cảm giác xa cách nhàn nhạt, cho dù là đang mỉm cười, cũng có loại cảm giác như gần như xa, làm cho người ta nhìn mà sợ.
Anh dường như cảm thấy cách nói của cô rất thú vị, nhếch khóe môi: "Cô rất thú vị.”
Ôn Lam co quắp nở nụ cười.
Không biết vì cái gì, trong lòng có chút bối rối, nhưng cô không đoán được ngọn nguồn của loại bất an này.
Rõ ràng nhất cử nhất động của anh nho nhã lễ độ, cô chính là cảm giác được sự kỳ dị không được tự nhiên, trên mặt chỉ có thể duy trì nụ cười không chê vào đâu được.
Cũng may sau đó không có gì để nói nữa.
Chỉ là lúc đưa cô đến nơi, anh đột nhiên hỏi: "Vấn đề bàn bạc vừa rồi của cô rất tốt. Là tự mình nghĩ ra sao?”
Ôn Lam cười gượng: "Tôi chỉ thuận miệng nói bừa thôi.”
“Không cần quá khiêm tốn, cô rất có ý tưởng. Sau khi tốt nghiệp làm việc ở Đỉnh Hoa sao?”
Ôn Lam không nghĩ tới anh sẽ hỏi cái này, nhìn về phía anh. Giang Cảnh Hành cười nói: "Cuộc họp thường kỳ ngày đó, không phải tôi nhìn thấy cô sao?”
Ôn Lam lại nghĩ tới chuyện xấu hổ ngày đó đem Từ Khánh Đông nhận lầm là anh, hai má đỏ ửng hồng, không biết phải trả lời như thế nào.
Cũng may anh tới nơi là dừng, không nói gì nữa.
Ôn Lam xuống xe, cầm túi nhìn cửa sổ xe kéo lên, xe chạy vào bóng đêm vô tận.
Điện thoại di động lúc này rung lên, hóa ra là bạn tốt Hứa Y Y gửi tới: [Thành thật khai báo, có phải cậu bám vào người giàu có nào không?]
Hứa Y Y: [Tôi vừa rồi cùng Doãn Hàm đường qua Ngân Tọa bên kia, nhìn thấy cậu đi ra mua nước, sau đó nhìn thấy cậu lên một chiếc Maybach biển số xe kia, thật sự là sáng mù mắt chó của tôi a, cái biển số này có tiền cũng không mua được?]
Ôn Lam: [Anh họ của bạn, tiện đường đưa tôi một đoạn, đừng nghĩ nhiều.]
Hứa Y Y: [Thật sao?]
Thấy cô ấy không tin, Ôn Lam cũng mừng rỡ nói đùa với cô ấy: [Đúng vậy, bám vào một người giàu có siêu cấp, không những có tiền lại còn đặc biệt đẹp trai, khuôn mặt kia làm cho người ta nhìn thấy liền không khép chân lại được.]
Hứa Y Y: [Tôi ủng hộ cậu! Gửi hai tấm hình cho tôi, lát nữa giúp cậu đánh nát mặt tên cặn bã Lăng Húc kia!]
Ôn Lam yên lặng liếc mắt: [Đừng làm bậy, có điều ngày mai quả thật phải đi xem mắt.]
Hứa Y Y: [A thật sao. Thế nào, nghĩ thông suốt rồi? Quyết định tìm một người đàn ông mới?]
Ôn Lam: [Thái hậu an bài, không thể không đi.]
Ngày hôm sau, Ôn Lam rời giường sớm trang điểm nhẹ, nhìn vào gương vén tóc lên, chỉ để lại một lọn cong cong bên cạnh.
Trên người mặc một chiếc váy dệt kim màu xanh nhạt, loại vải rất sát người, vạt áo là đường cong tùy thân, phác họa dáng người rất đẹp của cô. Lại bởi vì chất liệu mềm mại, làm cho cô nhìn qua mềm mại tràn ngập hơi thở nghệ thuật.
Đi xuống dưới lầu, tài xế của Chu gia phái tới đã chờ ở dưới. Ôn Lam liếc mắt một cái liền nhìn thấy biển số xe mở đầu Bắc Kinh A8, xe mặc dù không bắt mắt nhưng biển số xe thật sự rất bắt mắt.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen đứng chờ bên cửa xe, nhìn thấy cô liền cười đi tới: "Tiểu thư.”
“Chú Lý." Ôn Lam đi qua, lễ phép chào hỏi.
“Mau lên xe đi, thủ trưởng và phu nhân đều đang chờ." Lý Túc vội vàng mở cửa sau cho cô.
Ôn Lam lúc này mới biết, địa điểm xem mắt cư nhiên là định ở Chu gia, nhất thời không được tự nhiên.
Bất quá, xem ra mẹ cô quả thật rất coi trọng lần xem mắt này, còn nhờ chú Chu phái người đến hộ tống cô. Cho dù đối phương chướng mắt cô, ít nhiều cũng sẽ nể mặt Chu Sùng Lĩnh.
Lý Túc sớm đã ra khỏi xe, xe dừng ở hội trường.
“Tiểu thư, bên này." Ông dẫn đường ở phía trước, thái độ cung kính.
Ôn Lam cũng không dám làm bộ làm tịch, cúi đầu thuận mắt đáp, theo ông bước nhanh vào sân.
Còn chưa hoàn toàn bước vào, cô đã nghe thấy thanh âm của anh hai Chu Khiêm: "Trở về lúc nào, cũng không chào hỏi tôi người bạn cũ này?"
“Vừa mới đến, trong công ty có một đống việc đang chờ xử lý, vốn định vài ngày sẽ tìm cậu, cha tôi gọi tôi tới đây.”
Một thanh âm trầm thấp từ tính, cực kỳ động lòng người.
Cái loại ngữ điệu thong dong lãnh đạm thờ ơ này, nhưng trong âm cuối lại hơi hơi mang theo chút nâng lên, tựa như đem móng vuốt mèo cào nhẹ lên trái tim một cái.
Ôn Lam theo bản năng nhìn lại.
Là một người đàn ông có bờ vai rộng, nghiêng về phía cô, đôi chân dài xếp chồng lên nhau một cách ung dung. Cho dù ngồi, cũng có thể nhìn ra vóc dáng rất cao, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, đường nét sắc lạnh, mang một cặp kính gọng nhỏ màu vàng. Sau ống kính là một đôi con ngươi hết sức thâm thúy. Giọng điệu này, mười phần gia thế cậu ấm công tử, nhưng không có quần áo lụa là cùng phù phiếm trên người của những kiểu người đó.
Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của cô, anh nhìn sang bên này.
Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy được một gương mặt quen thuộc. Da trắng lạnh, sống mũi cao, rõ ràng là loại tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, bởi vì cốt cách và tướng mạo nổi trội mà tự mang vài phần lãnh cảm nói không nên lời.
Nhưng anh hết lần này tới lần khác lại tao nhã lịch sự, không lộ ra chút biểu cảm gì, thấy cô nhìn thẳng anh, cũng không chút để ý đối với cô cười yếu ớt.
[] Thái độ tự nhiên mà hào phóng.
Lúc ấy cô ngây ngẩn cả người, thật sự không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Giang Cảnh Hành ở chỗ này.
Lúc ấy phản ứng đầu tiên là: Anh như vậy, cũng cần ra ngoài xem mắt sao?
“Đây chẳng phải là Lam Lam sao?" Một đạo thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe vang lên, tiếp theo là một đôi tay ấm áp, thân thiện kéo tay cô.
Ôn Lam quay đầu lại, đập vào mắt là một vị phu nhân mặc áo khoác màu lam khổng tước.
Tóc mai được xử lý vô cùng tao nhã, bên trong áo khoác là một chiếc áo lụa màu vàng nhạt, tôn lên khăn lụa, trên cổ và vành tai đều đeo một viên trân châu lớn sáng ngời. Trừ lần đó ra, trên người bà không có trang sức gì khác, ưu nhã mà hào phóng, nụ cười cũng không làm ra vẻ chút nào, làm cho người ta rất hảo cảm.
So với Trình Nhất Mạn loại người này vừa nhìn cũng rất khôn khéo, tướng mạo không tệ, vị phu nhân này nhìn qua hiền hòa đến lạ thường, tuyệt nhiên không làm cho người ta có cảm giác áp bách.
“...Dì Lương?" Ôn Lam chần chờ mở miệng, lộ ra nụ cười.
Cô có một đôi mắt sáng ngời sinh động, tuy rằng ngũ quan xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt, khí chất cũng rất thanh thuần, lúc cười rộ lên khiến cho người ta cảm thấy rất thiện cảm.
“Thật ngoan." Lương Nguyệt cười, vỗ vỗ tay cô, quay đầu lại kêu cô đến sô pha ngồi xuống.
“Một đứa con gái không nên thân." Trình Nhất Mạn nói, cười nhìn Giang Cảnh Hành: "Làm sao so được với Cảnh Hành, ở tuổi này đã có sự nghiệp này, thật sự là hậu sinh khả úy.”
[hậu sinh khả uý có nghĩa là: Người sinh sau đáng sợ (tài, giỏi, khôn ngoan) hơn thế hệ đi trước.]
"Dì quá khen rồi, con đây chỉ là quy mô nhỏ, sao có thể so với dì đây?"
“Tôi đây không quấy rầy nữa." Chu Khiêm mỉm cười, liếc mắt nhìn Ôn Lam, lại nhìn Giang Cảnh Hành, đầy ý vị mà rời đi.
Ôn Lam lỗ tai đỏ lên, cầm chén trà cúi đầu, không dám nhìn bên cạnh.
Giang Cảnh Hành ngược lại rất tự tại, chân vẫn xếp chồng lên nhau, nói chuyện phiếm với Trình Nhất Mạn đối diện.
Anh rất am hiểu giao lưu, kỹ năng ăn nói cao siêu thành thạo, cực kỳ có chừng mực, vừa không quá mức vượt giới hạn làm cho trong lòng người ta khó chịu, cũng sẽ không làm cho bầu không khí tẻ nhạt. Ở trước mặt trưởng bối cũng thành thục không có chút khẩn trương nào.
Mặc dù không phải loại người nói nhiều như vậy nhưng lại có thể nắm bắt bầu không khí rất tốt.
Trình Nhất Mạn cũng không phải người đơn thuần dễ đối phó, câu hỏi cũng tương đối trực tiếp, sự nghiệp, tình cảm luân phiên tuôn ra, đâm thẳng vào chuyện chính thậm chí là chuyện riêng tư.
Cái này nếu đổi lại là người trẻ tuổi khác chỉ sợ đã sớm trở mặt, cho nên Giang Cảnh Hành trong toàn bộ quá trình mặt không đổi sắc, điều nên nói liền nói, không muốn nói liền dùng nụ cười nói cho qua.
“Hai con đều thêm wechat đi, bình thường cũng tâm sự nhiều một chút." Thăm dò xong, đi xong trình tự Trình Nhất Mạn nhìn về phía Ôn Lam nói.
Ôn Lam vội vàng lấy điện thoại di động ra, lật đến trang mã vạch hai chiều. Nhưng nghĩ lại, ngại làm phiền anh quét cô, lại bấm bấm chuyển sang trang quét mã: "Tôi quét anh nhé.”
Giang Cảnh Hành đem mã quét mở ra đưa tới trước mặt cô.
Đinh...
Cô giật mình một chút.
Cô đã có wechat của anh từ lúc nào rồi.
Trình Nhất Mạn cũng nhìn thấy, hoài nghi nhìn về phía cô.
Loại ánh mắt phát hiện gian tình này của bà, quả thực khiến Ôn Lam như gai đâm lưng. Lúc này cô mới nhớ tới, bốn năm trước lúc mới quen biết người này, có một lần gặp nhau lúc ở hội tụ, cô và Phó Kinh Nam oán giận nói, luận văn lần này quá khó viết, không rõ học thiết kế vì sao phải tra những tư liệu này, lên mạng cũng tìm không thấy.
“Em hỏi Cảnh Hành đi. Tháng sau anh ấy bay đến Paris, bảo anh ấy mang cho em một phần tư liệu về tuần lễ thời trang." Phó Kinh Nam làm như vô tình mở miệng.
Ôn Lam cho rằng Giang Cảnh Hành sẽ không để ý đến cô, ai ngờ anh đáp ứng: "Được.”
Cô giật mình nhìn anh, anh đang bận rộn, đôi mắt phượng kia bớt chút thời gian từ dưới kính nâng lên liếc cô một cái, hỏi cô: "Muốn tư liệu gì?”
Ánh mắt anh quá tĩnh lặng, lại đen đến mức nhìn không thấy đáy, cô không hiểu sao lại hoảng hốt.
Cũng may anh chỉ nhìn cô một cái, ánh mắt liền thu hồi: "Cô chốc nữa thêm wechat cá nhân của tôi, tôi bảo thư ký Trần đi giúp cô thu thập một chút.”
“Được, cảm ơn anh.”
Phó Kinh Nam nở nụ cười: "Gửi tư liệu, anh còn muốn cô ấy thêm số riêng của anh?"
Phó Kinh Nam lật bài ngửa, liếc mắt nhìn cô, nửa đùa nửa thật: "Có phải anh ấy coi trọng em không? Anh cũng có chút ghen tỵ nha. Chỉ trách Lam Lam nhà anh quá xinh đẹp, người nhớ thương quá nhiều.”
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, Phó Kinh Nam đã thu hồi ánh mắt, ánh mắt tản mạn, tựa hồ bởi vì uống nhiều, Giang Cảnh Hành chỉ cười cười, thần sắc như thường.
Anh lớn tuổi hơn Phó Kinh Nam, đương nhiên không so đo với hắn.
Lúc đó, cô còn là bạn gái của Phó Kinh Nam.
Người này bề bộn nhiều việc, cũng không thích tham gia loại bữa tiệc này. Cho nên, khi đó số lần cô và Giang Cảnh Hành gặp mặt không nhiều lắm, cũng tính là thật sự không quen, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau trên bàn cơm, anh sẽ vô thức đáp lại cô hai câu, thái độ bình thường, so với lúc anh nói chuyện với người khác cũng không khác nhau.
Đến khi cô quay đầu nhìn lại, anh đã nói chuyện với người khác rồi.
Ấn tượng anh để lại cho cô chính là nho nhã lễ độ nhưng chỉ dừng lại ở kiểu khách sáo.
Lúc này, Lương Nguyệt vẫn không nói gì cũng nhìn về phía anh, nhíu mày cười mà không nói.
Giang Cảnh Hành nói: "Đỉnh Hoa và Trung Thần chúng con có hợp tác, lại nói Đỉnh Hoa là do con đầu tư.”
Nói về công việc, chứ không nói hai người bọn họ quen biết như thế nào.
Lương Nguyệt cũng cười trêu chọc: "Vậy hai con thật sự rất có duyên phận.”
Nói cho cùng, đó cũng chỉ là đi lướt qua sân khấu trong cuộc đời mà thôi.
Không ai coi là thật cả.
Nếu Trình Nhất Mạn và chú Chu đăng ký kết hôn, chuyện xem mắt này không chừng còn có thể thành công. Nhưng chú Chu đã nói rõ, con trai lớn rồi, ông lại đến tuổi này, không thể tái kết hôn nữa. Tuy rằng tiểu bối trong giới nhìn thấy Trình Nhất Mạn cũng sẽ cung kính gọi một tiếng "Dì Trình", nhưng ai biết bọn họ nghĩ như thế nào? Cô là con gái riêng của Trình Nhất Mạn mang tới từ nông thôn, thân phận càng thêm lúng túng khó xử.
[]
[*tiểu bối: người vai dưới]