Chương 11: Phòng cưới

Chương 11

Lúc này, khu vực này rất khó bắt được xe.

Ôn Lam đứng ở cửa nhà hàng, trong tay thuần thục thao tác bấm phần mềm gọi xe. Nhưng khi nhìn thấy thông báo phía trên cần xếp hàng ba mươi phút thì nhất thời yên lặng.

Hơn nữa, theo kinh nghiệm của cô, ba mươi phút đến lượt cô có thể cũng sẽ là một tiếng.

Đứng đầu gió thật sự lạnh, cô đang định trở về ngồi một chút tiếp tục chờ xe trong lúc lắc lư không chú ý phía sau đã đi tới một người: "Chờ xe?"

Ôn Lam kinh ngạc quay đầu lại, thấy Giang Cảnh Hành đi tới.

Cô có chút kinh ngạc.

Anh không ăn cơm với La Gia Ý sao? Trong phòng có hệ thống sưởi ấm, còn có mỹ nữ tiếp khách, ở lại không phải tốt hơn sao?

Cô chần chừ một lát, Chu Tùng đã lái xe tới, đi qua lối đi dành cho khách quý, trực tiếp vòng qua dòng xe cộ tắc nghẽn trên quảng trường.

“Đi thôi, tôi đưa cô về." Giang Cảnh Hành tự mình vòng qua ghế sau mở cửa xe cho cô.

Ôn Lam thụ sủng nhược kinh, vội vàng chạy tới: "Để tôi tự làm.”

Giang Cảnh Hành thấy động tác của cô linh hoạt nhanh nhẹn chui lên xe, không dám phiền tới anh liền cảm thấy có chút vui vẻ. Cô thật sự là không làm bộ làm tịch một chút nào, cũng không quá mức câu nệ, là ở mức vừa vặn. Vừa không quá thân thiện dính lấy làm cho người ta chán ghét. Cũng không đến mức quá mức nặng nề, khiến người ta mất đi hứng thú.

Trên đời này, có thể làm cho người ta cảm giác ở chung mà vẫn vui vẻ đã là điều phi thường không dễ dàng gì.

Xe chạy trên đường, tốc độ rất nhanh, như một cơn gió.

Ôn Lam ngồi ở ghế sau, buồn chán nhìn xung quanh.

Giang Cảnh Hành có rất nhiều xe, chỉ là lái nhiều nhất vẫn là chiếc Maybach màu đen cùng chiếc Bentley màu bạc này.

Bên trong xe rất sạch sẽ, đơn giản màu trắng đen màu xám hài hòa, phía trước bệ xe đặt một chai nước hoa hình nón, là sản phẩm cao cấp của nhà Z, toàn cầu số lượng có hạn chỉ có 36 bình, hiện nay đã hết phiên bản này. Vách xe đã được cải tiến, khảm đá cẩm thạch quý hiếm vô cùng hiếm thấy, mặt dây chuyền hình vòng trên đỉnh đầu, tranh sơn thủy trong đĩa tròn là tác phẩm điêu khắc thu nhỏ của bậc thầy trong một lần đấu giá ...Tô Phú Bỉ, giá bán cao tới 3700 vạn, thủ công mỹ nghệ này đã không xuất bản nữa...

Người này thật sự rất cầu kỳ, cuộc sống tinh tế, xa hoa ở trong từng chi tiết.

So sánh một chút, cô thật giống như là chị hai gϊếŧ heo trong thôn.

Khi nhìn xung quanh, tầm mắt của cô không thể tránh khỏi quét qua anh.

Anh tựa vào ghế, bàn tay thon dài miễn cưỡng khoát lên đầu gối. Tốc độ xe nhanh như vậy, trên mặt anh vẫn là biểu tình một bộ dạng bình tĩnh như nước, giống như đã sớm quen với loại tốc độ sinh tử này. Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, cũng không chút lo lắng, ngón tay nhẹ nhàng gõ theo nhịp điệu, tựa hồ là đang suy nghĩ chuyện gì.

Giữa chiếc cổ trắng ngần yết hầu rõ ràng, không hiểu sao có chút gợi cảm.

Cô vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu lướt điện thoại di động của mình.

“Sao không nói lời nào vậy?" Anh đột nhiên nghiêng đầu hỏi cô, cười.

Ôn Lam giật mình, trong lòng nghĩ:

Bầu không khí yên tĩnh như vậy, cô cũng không tiện tùy tiện nói chuyện với anh chứ? Hơn nữa khách tùy chủ, anh không mở miệng, cô tự nhiên cũng không tiện mở miệng.

Miệng cô lại nói: "Đang suy nghĩ.”

“Nghĩ gì? Có phiền nói cho tôi biết không?”

Ôn Lam liếc anh một cái:

Anh nói chuyện vĩnh viễn khách sáo như vậy, chỉ là, nếu quả thật là khách sáo, thì không cần phải hỏi vấn đề mạo phạm như vậy, nói cho cùng chỉ là mặt ngoài khách sáo mà thôi.

"Đang nghĩ, có nên kết hôn với anh không?" Cô nghiêm túc nói.

“Suy nghĩ lâu như vậy, còn chưa nghĩ ra?" Giang Cảnh Hành chế nhạo nói.

Rõ ràng là vấn đề rất nghiêm túc, anh vừa nói như vậy, mặt cô không thể khống chế đỏ lên: "Hôn nhân là đại sự, đương nhiên phải cẩn thận một chút, cũng không phải đi chợ mua thức ăn, không thích còn có thể trả lại hàng."

Mặc dù sau khi kết hôn cũng có thể ly hôn. Nhưng nếu ôm ý niệm không tốt lại ly hôn, đó là vô trách nhiệm với chính mình.

Thế nhưng là, thiệp mời đã phát ra đi, Trình Nhất Mạn ý tứ cũng rất rõ ràng, cô trước cuối năm nhất định phải tìm người kết hôn, bằng không thanh danh của cô và mẹ cô liền tiêu rồi.

Lời này cũng không phải không có lý, lời nói của con người thật đáng sợ.

Làm việc trong xã hội này, cuộc sống, vòng luẩn quẩn lớn như vậy, cho dù cô không để ý, cũng không thể không để ý đến lời nói của người khác lan truyền cái gì.

Đó chẳng qua là ý nghĩ lừa mình dối người.

Trình Nhất Mạn có thể không thèm để ý người khác ở sau lưng nói lời chua chát lên án đức hạnh của bà, lại quyết không cho phép mình bởi vì loại chuyện này trở thành trò cười trong miệng người khác. Con gái bị người ta đá, đối phương còn không kẽ hở nối tiếp làm theo kế hoạch ban đầu vẫn tiếp tục tổ chức lễ cưới? Cái này bà làm sao có thể nhẫn nhịn? Quả thực là đem mặt mũi của Ôn Lam giẫm trên mặt đất.

Cô từ trước đến nay mạnh mẽ, cái này so với gϊếŧ cô còn khó chịu hơn.

Hơn nữa, Giang Cảnh Hành người này mặc dù không tính là quen thân, ít nhất hai người quen biết bốn năm, cha mẹ hai bên lại quen biết lẫn nhau, anh người này trầm ổn mặt mũi lại tốt, hẳn là sẽ không làm chuyện gì quá khác người.

Từ góc độ tránh rủi ro mà nói, là một lựa chọn tốt nhất.

"Kết hôn cũng không phải không được..." Cô suy nghĩ một chút, rốt cục hạ quyết định: "Có điều, tôi là người tương đối chậm nhiệt."

"Vậy thì tốt rồi, tôi cũng không phải là người nóng vội lắm.” Anh cười.

Ôn Lam nhìn anh: "Phải tôn trọng lẫn nhau.”

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô và Kinh Nam ở cùng một chỗ, tôi đã nghĩ..."Anh không kìm lòng được cười nhẹ: "Nếu như cô gái này, ở cùng một chỗ với tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, cho cô ấy thứ tốt nhất trên thế giới này, cho cô ấy tất cả những gì cô ấy muốn."

Thanh âm của anh trầm thấp mà mê hoặc, phối hợp với khuôn mặt tuấn vô cực kia, một phen lời tâm tình này thật sự là thâm tình lưu luyến nói không nên lời.

Ôn Lam bị anh trêu chọc đến hai má ửng hồng, nhưng rất nhanh trấn định lại.

Cô thản nhiên nhìn anh một cái, khinh thường: "Tuy rằng anh nói so với hát còn dễ nghe hơn, thế nhưng, chúng ta cũng coi như thời gian quen biết không ngắn, tựa như anh hiểu rõ tôi như nào, tôi đại khái cũng biết anh là cái dạng gì người. Giang công tử, thật sự không có ý nghĩa gì khi nói những lời giả dối đó, chi bằng thực tế một chút?”

Anh đều nở nụ cười, vì lời nói trẻ con này: "Cô muốn cái gì? Nói nghe thử một chút.”

“Tôi muốn cái gì anh cũng cho sao?" Cô liếc anh. Cũng không phải thật sự muốn cái gì, chỉ là muốn đâm anh một cái.

Anh chỉ mỉm cười.

Ôn Lam thật sự nhìn không quen biểu tình nhàn nhã này của anh, nói: "Tôi nói muốn cổ phần của Trung Thần, anh cũng cho sao?"

Ánh mắt anh khẽ chuyển: "Cũng không phải không được.”

Ôn Lam ngẩn ra.

Ai ngờ giây tiếp theo anh nói: "Có điều...có điều kiện."

"?"

"Hôn nhân của chúng ta phải đủ mười năm trở lên, năm thứ nhất, tôi cho cô 0.1% sau đó tăng lên hàng năm. Cụ thể như thế nào, cũng phải xem biểu hiện của cô mỗi năm."

Ôn Lam: "..." Thật sự là nhà tư bản cáo già, nửa điểm thiệt thòi cũng không chịu ăn.

Mười năm...Cái này so với hộ khẩu Bắc Kinh còn khó hơn.

Cô thu lại biểu tình trên mặt, nghiêm trang nói: "Cái khác tôi mặc kệ, nhưng có một điểm, anh phải tuân thủ."

“Điểm gì?”

Cô nhìn anh, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói đùa: "Tôi không quan tâm anh có yêu tôi hay không, nhưng mà, lúc anh ở bên tôi chỉ có thể có một người phụ nữ là tôi, anh không thể yêu người khác.”

“Thành giao." Anh trân trọng đưa tay về phía cô.

Ôn Lam yên lặng nhìn anh, lại nhìn bàn tay anh vươn tới, do dự một chút, rốt cục chậm rãi vươn qua, cầm lấy tay anh.

Tay của đàn ông rộng rãi mà có lực, mang theo lực ấm áp, nơi giữa ngón cái và ngón trỏ còn có một tầng kén mỏng manh.

Tim của cô bỗng nhiên đập có chút nhanh, giống như là không thể khống chế.

-----------

"Ding"--

Khóa của dấu vân tay mở ra.

Giang Cảnh Hàng đẩy cửa vào, tránh ra một chút.

Cô đứng ở cửa quan sát một chút, lúc này mới tiến vào.

Không phải căn phòng lần trước, nhưng cũng là khu chung cư cao cấp của BD. Mặc dù là ở khu phố xá sầm uất, bởi vì tầng lầu đủ cao, hơn nữa cách âm đủ tốt, chỉ có thể nhìn thấy dưới lầu dòng xe chảy không ngừng, lại không nghe được tiếng còi cùng ồn ào náo động lúc giờ cao điểm.

Bởi vì là quản lý khách sạn cao cấp, bên kia quản lý có dì giúp việc hợp tác, đưa cơm, quét dọn vệ sinh, giúp vứt rác....Tóm lại cái gì cần có đều có, không thích bảo mẫu ở chung nhà cũng không cần lo lắng về điều đó.

Chỉ có thể nói, có tiền thật tốt.

"Tại sao lại dẫn tôi tới đây?" Sau khi vào cửa, Ôn Lam nhìn chung quanh, không hiểu lắm: "Anh không đưa tôi về sao?"

Gian phòng này trang trí tương đối ấm áp một chút, là màu vàng nhạt cùng màu lam nhạt làm chủ đạo, rèm cửa sổ sát đất bằng tơ vàng cách một tầng sa mỏng, trong lò sưởi đốt ngọn lửa sáng ngời, một loại hương mộc tùng nhàn nhạt tràn ngập ở trong phòng.

“Không thích sao?" Giang Cảnh Hành hỏi ngược lại cô.

Ôn Lam nhìn về phía anh, không hiểu lắm ý của anh.

“Đưa cô tới chọn phòng cưới." Anh nói làm cho người ta kinh ngạc đến chết không thôi.

Ôn Lam nhìn vẻ mặt bình tĩnh mà chế nhạo của anh, trong lòng nghĩ: Người này sao luôn có thể nói những lời gây sốc như vậy.

"..."

Cũng may cô cũng là người có năng lực dễ thích nghi một lát sau lại có thể bình tĩnh thảo luận chuyện này với anh: "Cũng tạm được."

Cô nói chuyện làm việc từ trước đến nay không nói đầy đủ ý, vì thế, "tạm được" rơi vào trong mắt Giang Cảnh Hành liền trở thành cố mà làm.

"Không sao, chúng ta còn có thể đi xem cái khác, chọn đến khi cô hài lòng mới thôi."

Ôn Lam: “…”

“.... Rốt cuộc anh có bao nhiêu nhà?”

Mua nhiều nhà như vậy không cảm thấy lãng phí sao? Anh lại không ở.

Anh giống như có thể đoán được cô đang suy nghĩ gì, nói: "Không phải nhà tôi mua, đều là nhà đầu tư hợp tác tặng." Anh chậm rãi đi tới trước cửa kính, chắp tay nhìn xuống dưới lầu, trần thuật nói: "Trên mảnh đất này bao gồm tất cả nhà ở, khu thương mại đều là tôi đầu tư."

Ôn Lam: "..." Là cô hẹp hòi.

Cuộc sống xa xỉ mà người nghèo không thể tưởng tượng được.

“Quên đi, cái này cũng rất tốt, hơn nữa gần công ty tôi." Ôn Lam nghĩ nghĩ, vẫn quyết định cứ quyết định như vậy.

Đổi tới đổi lui thật phiền, cô vốn không phải là người thích chọn lựa.

Con người cô có chứng khó lựa chọn, mỗi lần đi dạo phố, đi đi lại lại cả buổi chiều không chừng vẫn chọn bộ mình chọn lúc đầu, còn không bằng trực tiếp quyết định cái đầu tiên, tiết kiệm thời gian.

Hơn nữa, còn phải sửa sang lại, dọn vào là có thể ở, rất thuận tiện.

“Phòng thì sao? Tùy ý chọn sao?" Cô hỏi anh.

Giang Cảnh Hành vốn đang nới lỏng cà vạt, nghe vậy nhìn về phía cô, tựa hồ là nở nụ cười.

Ôn Lam bị anh cười đến không hiểu sao co quắp: "Anh cười cái gì?”

Giang Cảnh Hành nghiêm túc hỏi cô: "Cô cảm thấy vợ chồng hợp pháp nên ngủ ở đâu?"

Ngữ khí của anh quá yên tĩnh, cô bị hỏi đến giật mình một chút, chờ phản ứng lại, mặt đã đỏ bừng: "Anh... anh có thể đứng đắn một chút được không?"

“Lời này của tôi không đứng đắn sao?”

Cô á khẩu không trả lời được.

Đúng là đề tài rất bình thường, có điều trong lòng cô có quỷ mà thôi.

Nói cho cùng, bọn họ còn chưa quen đến bước đó.

Ôn Lam dời cái nhìn chăm chú của anh ra, chuyển đề tài: "Cùng tôi đăng ký kết hôn, cha mẹ anh đồng ý chưa?"

“Tôi có thể làm chủ, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho bọn họ rồi.”

Cô nhìn về phía anh, hiển nhiên là cảm thấy độ tin cậy lời này của anh không cao.

Anh cũng không giải thích gì: "Vậy như vậy đi, chủ nhật này tôi dẫn cô về nhà một chuyến, gặp cha tôi. Mẹ tôi cô đã gặp rồi, bà ấy không có gì phản đối."

“Bên mẹ đẻ của tôi..." Lại nói tiếp, cô còn chưa gặp qua mẹ ruột của anh. Có điều nghe nói sau khi mẹ ruột anh ly hôn với cha anh liền xuất ngoại, rất ít khi trở về.

“Không cần phải quan tâm đến bà ấy.”

Ôn Lam giật mình, luôn cảm thấy khi anh nói lời này, biểu tình trên mặt bình tĩnh đến gần như lãnh khốc. Quan hệ của mẹ ruột với anh hình như không được tốt lắm.

Còn không bằng quan hệ của anh với mẹ kế.

Cô nhìn anh một lúc lâu, tin chắc anh không phải đang nói đùa: "Vậy chờ tôi gặp qua cha anh rồi nói sau. Nếu như ông ấy không thích tôi, vậy..."

“Cho dù ông ấy không thích cô, cũng không thể can thiệp cái gì. Ông ấy theo chính trị, không quản được tôi nhiều như vậy." Giang Cảnh Hành nói: "Ông nội tôi rất cởi mở, nếu ông ấy thích cô, ba tôi không thể nói gì. Ông ngoại tôi... Tật xấu rất nhiều, có điều, tôi có biện pháp đối phó với ông ấy.”

Anh điềm đạm nói, Ôn Lam cảm giác như là Alexander.

【 】

[ Alexander Đại đế thì ông là một vị tướng và nhà cai trị người Hy Lạp. Ông đã đánh bại quân đội Ba Tư và xâm chiếm Ai Cập, Syria và Ấn Độ. Ông được coi là một trong những nhân vật lịch sử quan trọng nhất của thế giới.]