Editor: Niệm
Beta: Sue
Khương Ngâm không biết tại sao Doãn Toại có thể nói ra câu đó một cách nghiêm túc như vậy, cô bất mãn đẩy anh một cái.
Doãn Toại mỉm cười, nắm lấy bàn tay cô, anh nhẹ nhàng vuốt v3 đầu ngón tay, nhỏ giọng hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh làm cho em.”
“Không biết.” Khương Ngâm rút tay về, tức giận đáp.
Doãn Toại đứng lên, mặc quần áo vào rồi xuống giường: “Vậy em nghỉ ngơi một lát, anh đi xem tối nay dì Chu làm món gì.”
Trước khi đi, anh còn ghé sát, nhìn cô một hồi, thì thầm: “Đúng rồi, em còn đau không?”
Khương Ngâm khẽ giật mình, đến khi phản ứng kịp liền vội vàng đẩy mặt anh ra, trùm chăn kín người.
Cách lớp chăn, cô nghe thấy tiếng cười uể oải, không đứng đắn chút nào của Doãn Toại, rõ ràng là anh cố ý.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân đi xa, kèm theo đó là tiếng đóng cửa.
Sau khi chắc chắn anh đã đi, cô mới kéo mép chăn xuống, nhô đầu ra, gương mặt nhỏ đỏ bừng, mắt sắc ngập nước, khó nén sự ngượng ngùng.
Vậy mà trước kia cô còn nghĩ anh ngây thơ.
Trên thực tế, tật xấu của đàn ông đều là do trời sinh.
So với anh, Khương Ngâm phát hiện thật ra người ngây thơ mới chính là cô.
Lúc này trong phòng chỉ có một mình Khương Ngâm, cô không ngủ được, lúc mơ màng lại nghĩ đến chuyện vừa xảy ra tối nay.
Bình thường, Doãn Toại nhìn qua chính là một người rất cấm dục, không ngờ, dáng vẻ sau khi phá cấm sẽ như thế này, giống như một con mãnh thú cuối cùng cũng đã thoát khỏi xiềng xích của nó, hung hãn khác thường, đó vốn dĩ không phải là điều mà một cô gái mỏng manh như cô có thể cưỡng lại được.
Khương Ngâm trở mình, phía dưới đau nhói, giống như đã bị thứ gì đó xé rách.
Cô nhíu mày, thầm mắng Doãn Toại cả trăm lần.
Cô cầm điện thoại ở đầu giường lên xem giờ, mới ba rưỡi sáng.
Trước đó, lúc cô gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Dương Thư xong liền bị Doãn Toại bắt quả tang, sau đó là một đống chuyện phát sinh, bây giờ cô mới có thời gian xem tin nhắn trả lời của Dương Thư.
Dương Thư: 【 Khương Thỏ Đế* à, cậu chỉ giỏi to mồm thôi! 】
*Khương Thỏ Đế: Nguyên văn là Khương Sợ Sợ – 姜怂怂, “怂” có nghĩa là sợ sệt, nhút nhát, người ta thường có câu là “Nhát như thỏ đế” nên mình đã beta lại như vậy để mọi người dễ hiểu hơn í~~
Dương Thư: 【 Hy vọng ngày mai đi làm, cậu sẽ không dùng vẻ mặt tội nghiệp nói với mình: “Lại thất bại rồi!” 】
Cách năm phút sau đó, có lẽ Dương Thư cảm thấy mình nói hơi quá nên đã gửi một biểu tượng cảm xúc cho cô:【 (Mình vẫn nên hy vọng vào cậu. jpg) 】
Khương Ngâm nhìn lịch sử trò chuyện từ mấy tiếng trước, bật cười một tiếng.
Lại dám xem nhẹ cô.
Mặc dù cô sợ thật.
Nhưng mà kết quả cuối cùng chính là —— cô thành công rồi nha!
Vốn đang có chút tủi thân vì đêm nay Doãn Toại hơi thô lỗ, nhưng lúc này nhìn thấy tin nhắn của Dương Thư, cô dần dần ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực.
Mặc dù cô không phải là người chủ động, nhưng Khương Ngâm nhất định không thừa nhận là do cô sợ hãi.
Cô cảm thấy, chủ động dụ dỗ ông xã chẳng có gì lợi hại cả, có thể để ông xã chủ động gần gũi với cô mới gọi là lợi hại!
Không sai, chính là như vậy
Khương Ngâm thành công tẩy não bản thân, cô nhìn thời gian, thấy muộn quá nên không nhắn lại cho Dương Thư nữa. Cô rời khỏi khung chat, sau đó buồn bực, bắt đầu chơi đánh bài,
Không lâu sau, Doãn Toại đẩy một xe đồ ăn vào phòng, Khương Ngâm đang ôm chăn, ngồi dựa vào đầu giường, chơi game rất vui vẻ.
Ván này bài của cô rất đẹp, nhất định có thể thắng.
Doãn Toại đi tới mép giường ngồi xuống, cầm lấy quần áo ở bên cạnh đưa cho cô: “Qua kia ăn chút gì đi.”
Khương Ngâm cúi đầu xem bài, không chịu: “Có thể ăn trên giường được không?”
Doãn Toại có chút bệnh sạch sẽ, vừa nghe vậy bèn nhíu mày: “Không được, lỡ như dầu mỡ dính lên giường thì sao mà ngủ?”
“Nhưng em không muốn động đậy gì hết, cả người em chẳng có chút sức lực nào.” Khương Ngâm đang mải chơi bài, sau khi vô thức nói ra lời này, bầu không khí liền yên tĩnh trong vòng hai giây.
Bấy giờ, cô mới ý thức được mình vừa nói cái gì, liền ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Toại, định giải thích với anh một chút, nhưng nhìn vẻ mặt anh lúc này, ngay cả một chữ, cô cũng không thốt ra được.
Doãn Toại nhìn cô một lúc rồi nhướng mày: “Vậy anh mặc quần áo cho em, rồi ôm em qua đó.”
Dù sao cũng đã như vậy, Khương Ngâm vui vẻ, mặt dày trả lời: “Được, em cho anh cơ hội phục vụ em đấy.”
Doãn Toại: “…”
Đúng lúc này, trò chơi kết thúc, Khương Ngâm thắng hơn ba vạn điểm, cô quơ quơ điện thoại với Doãn Toại: “Ông xã, anh thấy em lợi hại không?”
Anh giúp cô cài cúc áo, chậm rãi ngước mắt lên, véo chóp mũi cô một cái, khàn giọng hỏi: “Em có thấy vừa nãy anh có lợi hại không?”
Khương Ngâm: “…”
Anh có còn là người không thế?!
Doãn Toại không trêu cô nữa, anh ôm cô xuống giường, đem người đặt lên sofa, sau đó cầm đũa gắp thức ăn cho cô: “Nào, há miệng.”
Từ sau khi trưởng thành đến nay, đây là lần đầu tiên Khương Ngâm được người khác chăm sóc tận tình như vậy, cô há miệng ngậm thức ăn: “Sao em cảm giác bản thân giống như bị liệt thế?”
Doãn Toại cười như không cười: “Em nói anh mới để ý, đúng là rất giống.”
Khương Ngâm tức giận, đá lên bắp chân của anh một cái, Doãn Toại đưa tay bắt lấy chân cô, duỗi thẳng, đặt lên chân mình.
Kết quả cô không chịu ngồi yên, chân nhỏ cứ nhích tới nhích lui, lúc ăn món gì, đôi chân cũng vô thức mà lắc lư, trông rất đáng yêu.
Doãn Toại rũ mắt, liếc nhìn chân cô, trầm giọng nói: “Đừng lộn xộn nữa, tập trung ăn đi nào.”
Khương Ngâm nào chịu nghe, thậm chí còn cố tình trả thù hành vi lúc trước của anh, giả vờ không nghe thấy, hai chân lại vung vẩy càng hăng say, không kiêng nể gì cả.
Cô ngửa đầu, hất cao cằm với anh, còn thiếu điều viết hai chữ “khıêυ khí©h” lên mặt.
Doãn Toại hít sâu một hơi, giữ đôi chân đang lộn xộn của cô lại: “Xem ra lúc nãy em vẫn khóc chưa đủ.”
Vẻ mặt Khương Ngâm sững sờ, dần dần cảm giác được có thứ gì đó nhô lên.
Cô hoảng hốt, thu hai chân lại, cầm đũa lên tự mình vùi đầu ăn, trong lòng bất ổn, chân cô không hiểu sao bỗng trở nên mềm nhũn.
Không phải người này vừa mới kết thúc ư, sao lại có thể có phản ứng nữa rồi?
Cô cắn đũa, không dám nhìn vẻ mặt của Doãn Toại lúc này, dùng tốc độ nhanh nhất xử lý đống đồ ăn trước mặt, cô để đũa xuống: “Anh ăn đi, em ngủ đây.”
Doại Toại ngẩng đầu lên: “Ăn ít vậy à?”
Khương Ngâm cũng không thèm quay đầu lại: “Không còn đói nữa là được rồi, giờ này ăn nhiều sẽ béo.”
“…”
Doãn Toại bất đắc dĩ thở dài, anh dọn dẹp bát đũa, mang xuống tầng.
Lúc quay về phòng, Khương Ngâm đã ngủ rồi.
Anh vén chăn lên chui vào, tiện thể tắt đèn, sau đó vươn tay qua ôm lấy cô vào lòng.
Mặc dù Khương Ngâm nhắm mắt nhưng Doãn Toại rõ ràng cảm giác được cô không ngủ, tận lực nín thở, hiển nhiên là đang giả vờ.
Tay anh bắt đầu sờ mó lung tung, Khương Ngâm bị anh làm phiền, khẽ nhíu mày phàn nàn: “Anh làm gì thế?”
Môi mỏng của Doãn Toại kề sát tai cô, nhẹ nhàng nỉ non, dường như muốn chia sẻ một phát hiện mới của mình với cô: “Ngâm Ngâm, dáng vẻ động t1nh khi em nằm dưới anh rất đẹp.”
“…” Anh có thể câm miệng đi được không?
Doãn Toại lật người dậy, đè cô xuống dưới thân, thương lượng hỏi: “Vậy nên, chúng ta làm lại một lần nữa được không?”
“Vừa rồi chúng ta phối hợp không tốt, làm em khóc đến mức khàn cả giọng, lần này anh sẽ nghe em hết, để ý đến cảm xúc của em nhiều hơn, nếu em thấy ổn thì anh sẽ tiếp tục, tuyệt đối không tham lam.”
Anh hỏi vậy khiến Khương Ngâm không biết phải làm sao, sau một hồi im lặng, cô nói: “Em buồn ngủ.”
“Lát nữa rồi ngủ tiếp.”
“Ngày mai em còn phải dậy sớm đi làm.”
“Vậy ngày mai anh xin nghỉ giúp em.”
“?”
Vì loại chuyện này mà xin nghỉ, anh đang nói nghiêm túc đấy à?
Hóa ra là tổng tài liền có thể tùy hứng như vậy sao?
Dưới sự cam đoan của Doãn Toại, Khương Ngâm bắt đầu mềm lòng.
Cô cứ nghĩ anh nhất định sẽ là kiểu người nói lời biết giữ lời, chắc chắn sẽ không điên cuồng như vừa nãy nữa.
Kết quả, cô điên rồi mới tin anh.
Cô đã tự mình trải nghiệm được câu nói “Miệng lưỡi đàn ông chỉ toàn lời gian dối.” Quả thực vô cùng chính xác
Đúng là anh không điên cuồng như vừa nãy.
Mà là điên hơn rất nhiều.
Lúc cô khóc lóc cầu xin anh kết thúc, anh lại mặt dày ép cô khen anh lợi hại.
Ngay cả suy nghĩ muốn bóp ch3t anh đều xuất hiện trong đầu Khương Ngâm.
Cô thật sự không biết anh lại là Tuế Tuế như vậy.
Thì ra Tuế Tuế đáng yêu trong ấn tượng của cô là giả.
Ngày mai cô nhất định sẽ đổi tên của anh trong danh bạ thành “Ác Ma Tuế Tuế”.
Lần thứ hai bị anh ép đi tắm, thắt lưng của Khương Ngâm vô cùng đau đớn, hai chân mềm nhũn, cô phải làm ổ trong lòng Doãn Toại suốt quá trình tắm, mặc anh loay hoay.
Sau khi về giường, cô ngủ cực kỳ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Doãn Toại tỉnh lại trước nhưng không gọi cô dậy, anh tiện tay cầm điện thoại của cô lên, nhẹ nhàng mở khóa điện thoại bằng vân tay của cô, sau đó giúp cô tắt đồng hồ báo thức.
Dưới lầu, dì Chu đã làm xong bữa sáng, Doãn Toại ngồi xuống bàn ăn, nói: “Hôm nay Ngâm Ngâm khó chịu nên xin nghỉ ở nhà, buổi tối phiền dì Chu làm mấy món cô ấy thích.”
Sau khi dì Chu đáp lời, Doãn Toại cầm điện thoại nhắn một tin WeChat cho Khương Bái: 【 Nhờ Dương Thư xin nghỉ giúp bà xã tôi nhé. 】
Khương Bái đang ở trong phòng quần áo thắt cà vạt, liếc thấy tin nhắn mới, anh vội trả lời lại: 【 Sao thế? Con bé bị bệnh à? 】
Doãn Toại: 【 Không phải, có lẽ tối qua nghỉ ngơi không tốt nên mệt. 】
Khương Bái nhìn thấy dòng chữ này thì bật cười: 【 Chỉ vì lý do này mà xin nghỉ à? 】
Doãn Toại: 【 Không được? Anh có ý kiến gì với bà xã tôi? 】
Khương Bái: 【 Tất nhiên là không có ý kiến, cậu cứ nuông chiều con bé tiếp đi, dù sao cậu cũng có tiền, không thiếu chút tiền lương của con bé. 】
Nhắn xong, Khương Bái bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Dương Thư đang ngồi trang điểm: “Doãn Toại bảo em xin nghỉ giúp Khương Ngâm.”
Dương Thư khoác tay lên lưng ghế, quay người nhìn anh: “Sao thế?”
Khương Bái nghĩ đến lý do kỳ lạ mà Doãn Toại nói, anh khịt mũi một cái: “Nghe nói là mệt rã rời, vẫn còn đang ngủ.”
Dương Thư: “…”
Lúc đầu cô rất hâm mộ Khương Ngâm vì được ông xã chiều chuộng, nhưng trong đầu cô chợt nhớ đến cuộc trò chuyện của hai người tối qua, Khương Thỏ Đế đã tuyên bố rất hùng hồn: Dù sao thì đêm nay mình nhất định phải tóm lấy anh ấy, nếu vẫn không được, chờ lát nữa mình sẽ nói anh ấy, anh ngoan ngoãn nằm xuống, cởi qu.ần áo ra, bà đây muốn nằm trên anh!
“ĐCMN!” Dương Thư theo bản năng hét lên.
Khương Bái đi vào phòng quần áo lấy đồng hồ đeo tay, nghe được lời nói của cô liền nhíu mày, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Cô chủ nhà à, em vừa mới nói gì vậy?”
“…”
Trong lòng Dương Thư cuồn cuộn dữ dội như sóng biển, vì đang hoan hô, chúc mừng cho người chị em tốt của cô đã thuận lợi ăn thịt thành công và không thể rời khỏi giường được, nhưng lại không dám nói một chữ với Khương Bái.
Nếu để Khương Bái biết, ban đầu, hai người kia là kết hôn hợp đồng, bây giờ mới trở thành vợ chồng thật sự, dựa theo tính tình chó chết của anh, nhất định sẽ tìm Doãn Toại tính sổ.
Dương Thư tỏ vẻ vô tội, trực tiếp đổi chủ đề: “Không phải hôm nay anh có một phiên tòa sao, mau đi đi, em cũng phải đi rồi.”
Lúc cô đứng dậy, Khương Bái bỗng ôm lấy eo cô, thấp giọng nói: “Sau này không cho phép em nói bốn chữ kia nữa.”
Dương Thư không phục: “Anh cũng từng nói còn gì?”
Khương Bái nhíu mày, cà lơ phất phơ nói: “Anh thì có thể, nhưng em thì không.”
Dương Thư: “Vì sao chứ?”
“Bởi vì…” Môi Khương Bái dán bên tai cô, cười vô lại nói: “Em đâu có khả năng làm cái chuyện kia.”