- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em
- Chương 45
Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em
Chương 45
Editor: Xu
Beta: Sue
Đoàn làm phim « Gió phệ » đối với việc tuyên truyền yêu cầu rất nghiêm ngặt, những ngày tiếp theo Khương Ngâm không ngừng mang theo Nhan Tư Nhiêu chạy đến đoàn làm phim.
Hôm này lại chụp thêm một bộ ảnh nữa rồi về lại phòng làm việc, lại đúng lúc gặp Dương Thư đang thu dọn đồ đạc muốn đi.
Khương Ngâm kinh ngạc nhìn cô, dò xét trên dưới một lần: “Cậu đây là đang làm gì thế?”
Dương Thư nhìn sang, tinh thần có chút hoảng hốt, một lát sau mỉm cười nói: “Không có gì, quảng cáo trong tay tớ chụp xong rồi, gần đây hơi mệt, không phải sắp đến kỳ nghỉ lễ quốc khánh sao, tớ xin nghỉ sớm vài ngày, muốn đi đây đó một chút.”
Nói đến chỗ này, cô ấy lại có chút áy náy, mở miệng: “Tương lai cậu và Doãn Toại làm hôn lễ, tớ chắc chắn sẽ tham gia còn tiệc quốc khánh kia tớ không đi được.”
Khương Ngâm gật gật đầu: “Được thôi, vậy cậu tính đi đâu?”
“Còn chưa biết, cứ tùy tiện đi, giải sầu một chút.”
“Cùng anh trai tớ?”
“Không phải, chỉ mình tớ thôi.”
Cho đến khi Dương Thư rời đi, Khương Ngâm vẫn còn nhíu mi suy nghĩ gì đó.
Cô luôn cảm thấy hôm nay Dương Thư có chút kỳ quái.
Ngày đó dọn nhà, cô thấy được cảnh kia giữa anh trai cô và Dương Thư, thật ra cũng có chút kỳ quái.
Hai người bọn họ không quá giống quan hệ người yêu bình thường.
Nếu như là người yêu bình thường, không cần thiết giấu diếm cô, càng không cần ngày đó, Doãn Toại âm thầm nói cho anh trai cô biết Dương Thư sẽ đến đại học C.
Hoặc là, anh trai cô đang theo đuổi Dương Thư nhưng vẫn chưa theo đuổi được?
Cô còn đang suy nghĩ sâu xa, Giang Lăng bưng cốc cà phê đi tới, liếc nhìn ghế trống trước bàn làm việc Dương Thư một chút: “Đi rồi?”
Khương Ngâm ngây người giây lát, gật đầu.
Giang Lăng thở dài: “Thực ra con bé muốn từ chức, dường như dự định rời khỏi Trường Hoàn, chị khuyên con bé suy nghĩ tỉnh táo một chút, vừa vặn kỳ nghỉ quốc khánh cũng đến, muốn đi chỗ nào đều được, con bé lúc này mới xin nghỉ mấy ngày.”
Nói đến đây, Giang Lăng hỏi: “Hai người các em hằng ngày đều nhìn rất thân thiết, không biết con bé có chuyện gì sao?”
Khương Ngâm buông lỏng mi mắt, lặng im.
Gần đây, cô và Dương Thư đều có công việc, không thể liên lạc thường xuyên, nhưng ngẫu nhiên có thể phát hiện ra trạng thái của Dương Thư không tốt lắm.
Giống như hết thảy chuyện này bắt đầu từ khi cô không cẩn thận đánh vỡ mối quan hệ giữa anh trai cô và Dương Thư.
Cô còn nhớ rõ ngày đó, trong ánh mắt Dương Thư đầy trốn tránh, muốn nói lại thôi.
Khương Ngâm thử bấm điện thoại gọi Khương Bái, đối phương tắt máy.
Sao lúc này lại tắt máy, cô cảm thấy việc này không đơn giản.
Lúc tan tầm từ tòa nhà văn phòng đi ra, Khương Ngâm nhìn thấy Khương Bái đang đứng dưới gốc cây đồng, mặc áo jacket màu đen, khuôn mặt thanh lãnh, mang theo vài phần lăng lệ*.
*Lăng lệ: Đẹp đẽ nhưng pha thêm chút ít lạnh lùng
Giữa kẽ tay anh kẹp điếu thuốc, hút lấy một ngụm, phun khói thuốc vào không khí, nhìn qua cô.
Gần đây nhiều gió, thổi lên người có chút lạnh.
Khương Ngâm quấn chặt áo khoác trên người, đi đến trước mặt anh ấy.
Khương Bái dập tắt tàn thuốc: “Dương Thư đâu?”
Giọng nói anh ấy khàn khàn, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, tơ máu trải rộng trong hốc mắt, không che giấu được vẻ mệt mỏi.
Nghĩ đến trạng thái của Dương Thư, nhìn lại Khương Bái bây giờ, Khương Ngâm rất đau lòng: “Hai người các anh cãi nhau à?”
Khương Bái không trả lời, Khương Ngâm do dự, vẫn nói với anh chuyện Dương Thư xin nghỉ phép.
Khương Bái nghe xong, thân hình tựa hồ hơi cứng đờ, chớp mắt, lại lấy thuốc lá từ trong túi ra, nghĩ đến Khương Ngâm còn đang ở trước mặt, cuối cùng chậm rãi thả lại vào túi: “Đi lúc nào?”
“Buổi chiều em gọi điện thoại cho anh, lúc ấy anh lại tắt máy.” Khương Ngâm liếʍ môi một cái, trầm mặc chốc lát: “Anh, anh và Dương Thư xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Bái một mực trầm mặc, rất lâu mới trả lời: “Chỉ là ầm ĩ chút thôi, không có việc gì lớn.”
Lúc Khương Bái rời đi, Khương Ngâm còn lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn chăm chú, luôn cảm thấy bóng lưng anh trai cô mang theo chút cô đơn và cô tịch.
Cuối tháng chín, Doãn Toại và Khương Ngâm dọn tới biệt thự Lận Phương Đình, buổi tiệc tổ chức vào tối ngày 1 tháng 10.
Mặc dù chỉ là buổi tiệc nhỏ, nhưng Doãn Toại có rất nhiều bạn bè, có người còn mang theo bạn gái, lại thêm đồng nghiệp trong công ty của Khương Ngâm, trên bãi cỏ ở hậu viện bày mấy bàn tiệc, xung quanh dùng hoa tươi và đèn ngôi sao trang trí đến mức xa hoa mộng ảo.
Tuy chỉ là buổi tiệc đơn giản, nhưng thật ra cũng rất hao tâm tốn sức.
Khương Bái đi cùng với Thân Tử Du, lúc Doãn Toại và Khương Ngâm đi nghênh đón thì hai người đã đến hậu viện, nhìn thấy cảnh náo nhiệt bên kia, Thân Tử Du phàn nàn với Khương Bái: “Anh cứ lằng nhà lằng nhằng, tôi đã nói chúng ta chắc chắn tới trễ rồi?”
Thần sắc Khương Bái nhàn nhạt, cảm xúc bình thường: “Vẫn còn chỗ cho cậu mà?”
Doãn Toại nghiêng đầu giới thiệu với Khương Ngâm bên cạnh: “Đây là Thân Tử Du, chủ của club Lạc Đường.”
Khương Ngâm nhìn sang, mỉm cười chào hỏi.
Tối nay cô mặc váy lễ phục trễ vai màu xanh, phía trên đính trân châu kim cương, lấp lánh như dãi ngân hà mơ mộng, thiết kế nổi bật lên vòng eo thướt tha và tư thái uyển chuyển, xương quai xanh tinh tế, phía trên là dây chuyền kim cương màu bạch kim lóa mắt mà Doãn Toại tặng cho cô.
Lúc Thân Tử Du nhìn gương mặt Khương Ngâm đã cảm thấy vô cùng quen mắt, luôn cảm thấy giống như gặp ở đâu rồi.
Dù sao cấp bậc mỹ nữ này, cũng không nhiều gặp.
Thế nhưng trong phút chốc, anh chàng cuối cũng tìm ra ký ức trong đầu: “ĐM!”
Anh chàng vừa nghiêng đầu đang chuẩn bị tìm Khương Bái nói chuyện, nhưng có lẽ không chịu được anh chàng đột nhiên ồn ào, trực tiếp cau mày cất bước đi về phía bên kia, vừa lúc bên kia có người quen chào hỏi với Khương Bái.
Thân Tử Du lời chưa đến khóe miệng lại thu hồi, nở nụ cười với Khương Ngâm: “Em là em gái của anh Bái sao? Lúc trước ở đại học C, tiểu học muội theo đuổi anh Toại của chúng tôi gây huyên náo xôn xao kia, không phải là em chứ?”
Trên mặt Khương Ngâm ý cười hơi co rút, cô không nghĩ tới thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy, thế mà còn có người nhớ kỹ việc này.
Đoạn lịch sử đen tối thất bại kia, không thể để cho nó qua đi được sao?
Thân Tử Du còn đang cảm khái, trêu chọc Doãn Toại: “Không nghĩ tới a, hai người các cậu lại kết hôn, tôi thật sự quá bất ngờ!”
Khương Ngâm cảm thấy đây là cơ hội để mình tìm lại chút mặt mũi, thuận miệng nói dối, không chút nào chột dạ: “Đúng vậy a, em cũng không nghĩ tới, nhiều năm như vậy ông xã em lại đối với em nhớ mãi không quên, hồi trước còn cầu hôn em nữa.”
Thân Tử Du ngược lại rất đồng tình với lời nói này của Khương Ngâm, vỗ vỗ bả vai Doãn Toại: “Người anh em, chúc mừng nhá, đạt được ước nguyện.”
Anh chàng vốn còn muốn mau chóng đem việc này nói cho Khương Bái, thì ra lúc trước người theo đuổi Doãn Toại chính là em gái của cậu, tên kia chắc chắn không biết.
Thế nhưng nhìn Khương Bái buồn bực uống rượu ở bên kia, tâm tình không được tốt lắm, anh chàng cũng lười nói.
Khương Ngâm rất vui vì vừa rồi lúc nói hươu nói vượn, Doãn Toại không phá hủy sân khấu của mình, thỏa mãn kéo cánh tay anh lại: “Tuế Tuế, em phát hiện anh càng ngày càng làm người khác ưa thích.”
Doãn Toại: “…”
Khách đến đông đủ, Doãn Toại và Khương Ngâm cùng nhau mang theo đối phương giới thiệu cho bạn bè của mình.
Mộng Thanh Du, Thiệu Hâm Đồng và Sơ Nịnh ngồi trước quầy bar, ba vị là bạn cùng phòng đại học của Khương Ngâm.
Mộng Thanh Du và Thiệu Hâm Đồng tới sớm, Khương Ngâm đã giới thiệu cho Doãn Toại qua, nhìn thấy Sơ Nịnh, cô kéo cánh tay Doãn Toại đi qua.
Sơ Nịnh đang nhìn chằm chằm hướng nào đó đến xuất thần, bị Mộng Thanh Du đẩy một chút, cô nàng lấy lại tinh thần, nhìn hai người đã đến trước mặt, vội vã đứng lên.
Sau khi chào hỏi, Sơ Nịnh chuẩn bị quà cho Khương Ngâm, lúc đưa đến, thuận tiện dán ở bên tai cô nói một câu: “Ông xã đẹp trai như vậy đừng chỉ là kết hôn hợp đồng thôi, hoàn toàn có thể biến giả thành thât, hạnh phúc dài lâu!”
Khương Ngâm chột dạ nhìn Doãn Toại ở bên kia.
Cô đương nhiên là muốn cùng Doãn Toại biến giả thành thật, trước mắt xem như cũng gần hoàn thành. Nhưng mà hai người bọn họ mới vừa bên nhau, cũng không biết tình cảm này có thể thật dài lâu hay không, hi vọng sẽ như Sơ Nịnh nói.
Cô có chút ngượng ngùng giả vờ giận dỗi Sơ Nịnh một chút.
Mộng Thanh Du không nghe thấy hai người nói chuyện, nhìn biểu cảm của Khương Ngâm có chút hiếu kì: “Hai ngươi nói thì thầm cái gì thế?”
Khương Ngâm câu môi cười cô ấy: “Đã biết là thì thầm sao có thể để cậu nghe thấy được?”
Trong lúc đó, điện thoại Doãn Toại đổ chuông, anh đi qua một bên nghe.
Khương Ngâm ngồi xuống ghế ở bên cạnh, nhíu mày hỏi: “Các cậu vừa rồi thảo luận náo nhiệt như vậy, đang nói chuyện gì thế?”
Thiệu Hâm Đồng cảm thán nói: “Khương Khương, dáng dấp ông xã cậu đẹp trai coi như thôi đi, vậy mà bạn bè của anh ấy, giá trị nhan sắc của người này so với người khác càng cao hơn, tớ rất hối hận vì kết hôn quá sớm, bằng không tối nay còn có thể quơ đại một người nào đó đem về.”
“Tớ cũng hối hận!” Mộng Thanh Du nâng cằm lên, nhìn về phía Sơ Nịnh bên cạnh, “Nhưng mà tiểu Nịnh Mông ngược lại có thể nắm chắc thật tốt.”
Sơ Nịnh bất đắc dĩ cười: “Nhắc đến tớ làm gì?”
“Ai bảo cậu còn độc thân? Không nhắc cậu chẳng lẽ nhắc Khương Khương, chồng cậu ấy có thể cho phép sao?”
“…”
Quả thực, bạn bè của Doãn Toại đa số đều có giá trị nhan sắc cũng rất cao, Khương Ngâm cười trêu chọc: “Các cậu coi trọng người nào rồi?”
Mộng Thanh Du chỉ tay qua trước tiên: “Anh ta, ông chủ của WHOLE LIFE, tổng tài tập đoàn Xa Thương, có phải đẹp trai đến điên rồi hay không?”
“Còn có người kia, á, người đó nữa là ai a, cũng rất đẹp trai!” Thiệu Hâm Đồng đi theo tiếp lời, nhấp môi dưới, lại nói: “Chỉ là có chút ủ rũ, khí chất đại lão đều là như vậy sao?”
Khương Ngâm thuận theo ánh mắt Thiệu Hâm Đồng nhìn qua, Khương Bái đang ngồi bên cạnh Thân Tử Du, người đang ngồi ở bàn kia nói chuyện với anh nhưng anh chỉ trả lời lạnh nhạt cho qua, từng ly từng ly, rót rượu vào trong bụng.
Sau khi Dương Thư xin nghỉ phép liền không có chút tin tức.
Cho tới bây giờ Khương Ngâm chưa thấy anh trai cô đau lòng như vậy, tựa hồ không còn chuyện gì có thể kí©h thí©ɧ anh mảy may hào hứng.
Mấy người các cô còn đang câu được câu không trò chuyện, Khương Ngâm tùy ý nghe, lần nữa ấn mở Wechat Dương Thư.
Lần trước nhắn tin hỏi cô ấy đi nơi nào, đến nay cô ấy vẫn chưa trả lời.
Trước khi đi, Khương Ngâm có thói quen lướt xem vòng bạn bè.
Một phút trước, bạn học cùng lớp Triệu Tịnh đăng một tấm ảnh, trong tấm ảnh hai cánh tay khác nhau làm hình trái tim trước mặt trăng.
Trong đó trên một cổ tay có chiếc vòng tay, là vòng pha lê màu hồng.
Vòng tay này Khương Ngâm từng thấy qua, là Dương Thư.
Đúng lúc Doãn Toại gọi điện thoại xong, Khương Ngâm nói tạm biệt với mấy người Sơ Nịnh, rồi rời đi.
Khương Ngâm nhìn anh trai cô bên kia, muốn nói lại thôi: “Ông xã, em biết Dương Thư đi đâu, em có nên nói cho anh em biết không?”
Doãn Toại cau mày, nhìn về phía cô.
Khương Ngâm mở vòng bạn bè cho anh nhìn: “Triệu Tịnh là bạn cùng phòng đại học của Dương Thư, cô ấy hẳn là đi về quê của Triệu Tịnh.”
Lúc đầu, muốn đem tấm ảnh kia cho Doãn Toại nhìn, kết quả bây giờ mở lại, tấm ảnh mà Triệu Tịnh đăng kia đã bị xóa.
Chắc là Dương Thư phát hiện ra cô nàng đăng ảnh chụp, bắt cô nàng xóa đây mà.
Lần này, Khương Ngâm càng không biết có nên nói hay không, xoắn xuýt nhìn qua Khương Bái ở phía xa xa.
Hình như anh ấy đã uống rất nhiều rượu, nhìn buồn buồn.
Cuối cùng Khương Ngâm vẫn đi qua, nói cho anh ấy biết tin tức mới nhất mà mình có được.
Khương Bái nghe xong cũng không nói gì, cắm đầu uống lý rượu cuối cùng, sau đó cầm áo khoác rời đi.
Thấy Khương Ngâm nhìn chằm chằm phương hướng Khương Bái rời đi đến xuất thần, Doãn Toại đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau: “Nói cũng nói rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, bọn họ có thể ở bên nhau hay không, là do duyên của họ.”
Buổi tiệc kết thúc rất muộn, Khương Ngâm uống một chút rượu, đầu mê man, nhân viên dọn dẹp đang quét dọn lại, lúc này cô lười nhác dựa trên ghế sô pha ở phòng khách.
Bên trong nhóm chat bạn cùng phòng không ngừng có tin nhắn nhảy ra, nói về chuyện dậy sóng của buổi tiệc đêm nay.
Thì ra Sơ Nịnh và bạn từ nhỏ của Doãn Toại – tổng tài tập đoàn Xa Thương – Tần Hi, bây giờ hai người đang ở chung với nhau.
Mộng Thanh Du và Thiệu Hâm Đồng đang hành hình bức cung.
Mặc dù Sơ Nịnh nói hai người chỉ là bạn học cấp 3, Tần Hi đang ở nhờ chỗ cô nàng nhưng Khương Ngâm lại bán tín bán nghi.
Cô hiểu rất rõ tính tình Sơ Nịnh, nếu không có chút quan hệ gì, cô nàng có thể cho bạn học cấp 3 ở chung nhà sao?
Còn là người khác phái!
Doãn Toại đem cốc nước mật ong tới, ngồi ở bên cạnh, đỡ người ở trên ghế sô pha ngồi dậy: “Cái này giải rượu, uống chút đi, miễn cho sáng mai lại đau đầu.”
Khương Ngâm bưng lấy cốc uống vào mấy ngụm, suy tư hỏi: “Bạn từ nhỏ của anh, Tần tổng của Xa Thương kia, vì sao anh ta lại ở nhờ nhà Sơ Nịnh?”
Doãn Toại nhận lấy cốc nước một lần nữa, đặt ở trên bàn trà: “Nghe nói là giả nghèo để chị em của em thu nhận cậu ấy, có lẽ là muốn cận thủy lâu đài*?”
*Cận thủy lâu đài: tương tự như câu “Gần quan được ban lộc”, ý ở đây là ở gần hoặc có quan hệ gần gũi với một người/ thứ gì đó sẽ sớm có được lợi ích hay thuận lợi để làm việc gì đó.
Khương Ngâm lập tức bật dậy tinh thần: “Chuyện là thế nào vậy?”
Doãn Toại nói: “Hai người bọn họ là người yêu của nhau thời cấp 3, dường như tình cảm còn rất tốt. Sau đó không biết nguyên nhân gì lại chia tay, Tần Hi đi Anh quốc.”
“??”
Khương Ngâm có chút kinh ngạc.
Cô vẫn cho là Sơ Nịnh cho tới bây giờ chưa từng yêu đương gì cả!
Lòng bàn tay xoa xoa huyệt thái dương, cô ngửa mặt nhìn về phía Doãn Toại, không hiểu sao lại ủy khuất: “Ông xã, anh nói xem có phải ở phương diện tình cảm em rất trì độn hay không?”
Doãn Toại lười nhác dựa vào chỗ tựa lưng, ôm cô vào trong ngực: “Sao lại nói thế?”
Khương Ngâm nói: “Em cảm thấy Sơ Nịnh chưa từng nói chuyện yêu đương, kết quả cấp 3 người ta đã ngọt ngọt ngào ngào mà yêu đương. Em còn xem Dương Thư là độc thân từ trong bụng mẹ, kết quả cô ấy cùng anh trai em đã sớm… Tổng kết lại, thì chỉ có mình em là đứa ngốc trong tình yêu thôi, người ta trưởng thành sớm hơn em nhiều!”
Doãn Toại bị lời nói này của cô chọc cười, đầu ngón tay cưng chiều điểm lên mũi cô, đuôi lông mày giương nhẹ: “Nếu nói như vậy, thì em đúng là đồ ngốc thật.”
Khương Ngâm có chút trầm tư, cô ôm cổ Doãn Toại nằm sấp ở trên người anh, thanh âm lẩm bẩm, nghe vào rất ngoan ngoãn: “Vậy bây giờ em có anh rồi, cũng không phải là đồ ngốc nữa.”
Mặt cô chôn ở cổ anh, như mèo con cọ qua cọ lại.
Sau buổi tiệc Khương Ngâm có tắm rửa qua, mặc trên người áo ngủ bông họa tiết hoạt hình, mái tóc còn hơi ướt, mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt lượn lờ quanh chóp mũi, lúc gò má cô dán vào, có hơi thở nhàn nhạt ấm áp rơi xuống.
Cổ họng Doãn Toại xiết chặt, tăng thêm chút sức lực bên hông cô, khàn giọng hỏi: “Buồn ngủ sao?”
“Có chút.” Mí mắt Khương Ngâm chẳng muốn nhấc, có lẽ rượu bắt đầu ngấm, đại não bây giờ là một mảnh hỗn độn.
Cô cảm thấy choáng đầu, chăm chú níu lấy quần áo Doãn Toại không buông tay.
Doãn Toại bất đắc dĩ, đem người ôm ngang lên.
Khương Ngâm chậm rãi mở mí mắt nặng nề ra, nhìn thẳng anh một chút, thanh âm mềm mại ngọt ngào: “Ông xã, anh đưa em đi chỗ nào vậy?”
“Đưa em trở về phòng.”
Phòng ngủ chính ở tầng ba, Doãn Toại ôm cô từ trong thang máy ra, nhập vân tay, mở cửa đi vào.
Nơi này so với phòng ngủ chính của chung cư Hoa Duyệt kia, hiển nhiên là lớn hơn rất nhiều, phong cách trang trí xa xỉ mà giản đơn.
Ánh đèn màu ấm đầu giường chiếu ra vầng sáng, đổ bóng xuống thảm.
Doãn Toại vén chăn lên, nhẹ nhàng đặt người lên giường.
Không ngờ Khương Ngâm ôm cổ của anh không chịu buông tay, vẫn như cũ treo ở trên người anh, bộ dáng mơ mơ màng màng, thanh âm ngọt mềm: “Tuế Tuế.”
“Thế nào? Không phải nói buồn ngủ sao?”
Tay Khương Ngâm nâng khuôn mặt anh tuấn của anh lên, lông mi rung động, chợt chủ động dán môi mình lên môi của anh.
Kỹ thuật hôn của cô vụng về, nhưng lại dễ trêu chọc lửa nóng đang được Doãn Toại cưỡng chế dưới đáy lòng như trở bàn tay.
Anh chế trụ sau gáy của cô, làm nụ hôn kia thêm sâu, đầu lưỡi cường thế cạy mở hàm răng, mang theo du͙© vọиɠ nồng đậm.
Môi lưỡi quấn quanh, nồng tình lưu luyến, mùi rượu nhàn nhạt lan tràn khắp khoang miệng.
Đêm nay Doãn Toại vốn không uống quá nhiều rượu, giờ phút này lại cảm giác có chút say.
Anh đè ép cô xuống giường, tinh tế hôn vào tai cô, qua đến cổ, lại hôn lên xương quai xanh tinh xảo mà xinh đẹp kia, bàn tay rơi vào bên hông, đẩy áo lên, chạm vào da thịt non mịn bóng loáng.
Khương Ngâm có chút miệng đắng lưỡi khô, kêu một tiếng rồi đẩy anh: “Tuế Tuế, em muốn uống nước.”
Âm thanh cô sạch sẽ nhu hòa, đôi mắt tựa như nai con, hơi nước nhàn nhạt lượn lờ, lúc chớp mắt vô tội nhìn sang, phảng phất như bị ủy khuất gì đó, làm Doãn Toại sinh ra mấy phần cảm giác tội lỗi.
Hành vi vừa rồi của anh, đúng thật có chút lợi dụng lúc người ta đang không tỉnh táo đi.
Cơn động tình bị cưỡng chế ở đáy mắt, lòng bàn tay anh lau đi vết nước đọng lại trên môi cô, bất đắc dĩ thở dài: “Chờ chút, anh đi lấy nước cho em.”
Trong phòng ngủ không có nước, Doãn Toại đi ra bên ngoài lấy ly nước ấm.
Khi trở lại một lần nữa, Khương Ngâm đã đạp rơi mất chăn, tóc dài mượt mà xõa trên gối, khuôn mặt đỏ ửng nhàn nhạt, môi anh đào sung mãn có chút mở ra, hô hấp nhẹ nhàng, bình ổn.
Đi tới đem cốc nước đặt ở trên tủ đầu giường.
Sợ cô tối nay lại tỉnh vì khát, Doãn Toại do dự một chút nhưng vẫn ngồi tại mép giường lay cô: “Ngâm Ngâm?”
Khương Ngâm nhấc đôi mi thanh tú, bên trong đôi mắt đầy sự buồn ngủ, lúc nhìn sang tựa như có thể khiến trá tim người ta tan đi trong khoảnh khắc.
Anh mơn trớn mấy sợi tóc con trên trán cô, thanh âm bất giá trở nên ôn nhu: “Không phải khát nước sao, ngồi dậy uống nào.”
Nghe Doãn Toại nói như vậy, Khương Ngâm thật đúng là cảm thấy yết hầu đang khô, cô chống đỡ ngồi dậy, tiếp nhận ly nước uống một hơi cạn hơn phân nửa.
Doãn Toại vừa cầm lấy ly, cô liền túm lấy chăđ, ngả đầu ngủ tiếp, lại ghét bỏ ánh đèn chướng mắt, mềm mại nói: “Tuế Tuế, lúc anh đi ra tắt đèn giúp em với.”
“…”
Thật đúng là dùng xong liền ném đi, không níu kéo chút nào.
Ánh mắt nóng bỏng của Doãn Toại lẳng, chăm chú nhìn bóng lưng cô, trong đầu nghĩ đến cảnh tưởng mới diễn ra vừa rồi.
Trong giây lát, toàn bộ tia đυ.c ngầu nơi đáy mắt anh bị che lấp, chỉ còn lại sự tỉnh táo, thanh minh.
Chủ động giúp cô nhét lại góc chăn, anh tắt đèn đứng dậy rời đi.
Đồ không có lương tâm.
Ngày hôm sau, Khương Ngâm và Doãn Toại cùng nhau về nhà cũ thăm ông bà nội, lúc này, đầu cô vẫn còn mê man.
Lúc Doãn Toại lái xe, ánh mắt liếc nhìn cô một cái: “Không thể uống rượu sao tối hôm qua lại uống nhiều như vậy?”
“Tối hôm qua, mọi người mời rượu, em cũng không thể không uống nha.” Khương Ngâm nói rồi xoa xoa huyệt thái dương, bấy giờ cũng không quên khoe khoang: “Con người em không có ưu điểm gì, chỉ là tương đối thực tế.”
Doãn Toại: “…”
Lúc hai người đến nhà cũ, trong phòng khách náo nhiệt hơn tưởng tượng.
Ngoại trừ lão gia và lão phu nhân ra còn có một nhà ba người Doãn Trí Bang, Tiêu Phương Tuyết và Doãn Ánh Phù cũng đang ở đây.
Doãn Ánh Phù khóc sướt mướt, ngồi ở trên ghế sô pha lau nước mắt.
Lão phu nhân không kiên nhẫn, ngẩng đầu một cái liền trông thấy hai vợ chồng Doãn Toại và Khương Ngâm, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra: “Cháu có khóc với bà cũng có làm được cái gì đâu, bây giờ anh chị dâu cháu cũng tới rồi, cháu đi tìm bọn nó đi.”
Doãn Toại và Khương Ngâm ngồi xuống nghe một lát mới hiểu được, thì ra là Tạ Thiệu Viễn chia tay cô ta, bây giờ cô ta muốn cầu xin lão phu nhân nói tốt để Doãn Toại giúp đỡ Tạ Thiệu Viễn, khiến đối phương hồi tâm chuyển ý.
Khương Ngâm không nghĩ đến Tạ Thiệu Viễn đã cặn bã rõ ràng như vậy rồi, vị thiên kim tiểu thư này còn rất si tình.
Bây giờ Doãn Toại tới, mọi người liền đem tiêu điểm tập trung ở trên người anh.
Tiêu Phương Tuyết ra hiệu cho Doãn Trí Bang mấy lần, muốn ông ta giúp con gái mình nói một chút lời hữu ích, nhưng Doãn Trí Bang cũng không mở miệng.
Ông ta vẫn hiểu rõ tính tình Doãn Toại, lúc trước một mực không chịu hỗ trợ, bây giờ nói cái gì, kết quả cũng sẽ như vậy.
Giữa cha con bọn họ vốn lãnh đạm, nếu nói nữa sẽ chỉ làm tầng quan hệ này thêm rét vì tuyết, lạnh vì sương mà thôi.
Tiêu Phương Tuyết từ lúc bước vào cửa nhà họ Doãn liền sợ hãi Doãn Toại, Doãn Trí Bang không mở miệng, bà ta thì càng không dám nói gì.
Thấy cha mẹ thờ ơ, Doãn Ánh Phù cũng coi như được ăn cả ngả về không, thay đổi phương hướng, khóc lóc kể lể đáng thương với Doãn Toại: “Anh trai, việc này đối với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ, anh hãy giúp em một chút đi, em thật sự không muốn mất đi anh ấy đâu hiu hiu hiu.”
(Xu: Khúc hiu hiu hiu mình bịa vô đóa =)))
Doãn Toại vắt chéo đôi chân dài, trên mặt nhàn nhạt không có cảm xúc, nhìn cũng chẳng muốn nhìn cô ta một cái: “Trước tiên cô vẫn nên suy nghĩ lại một chút, ban đầu cô làm thế nào mà cướp được.”
Giọng nói của anh không giận mà uy, dọa Doãn Ánh Phù đến mức co rúm, cúi thấp đầu, hàm răng cắn thật chặt miệng.
Một lát sau, cô ta đỏ vành mắt đáp: “Em đúng là không vẻ vang gì, nhưng em cũng coi như gián tiếp giúp anh.”
Khương Ngâm bị Doãn Ánh Phù nói cho sững sờ.
Cô hoảng hốt một chút, trong đầu không khỏi tưởng tượng, nếu như lúc trước không phát hiện Tạ Thiệu Viễn nɠɵạı ŧìиɧ với Doãn Ánh Phù, giữa cô và Doãn Toại sẽ có kết quả gì.
Chóp mũi Doãn Toại truyền đến một tiếng xì khẽ: “Nếu cô đã nói như vậy, bây giờ tôi không đáp ứng cô ——”
Ánh mắt lạnh lùng quét về phía cô ta, anh nói từng chữ một: “Là đang giúp cô làm người lại một lần nữa.”
“Như thế, chúng ta hòa nhau.” Trên mặt Doãn Toại dần dần không còn kiên nhẫn, căn bản không để ý tới người lớn ở đây, giọng mang ý cảnh cáo: “Nếu cô muốn có những ngày tháng dễ chịu thì sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Doãn Ánh Phù triệt để lâm vào tuyệt vọng, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Doãn Trí Bang quát lớn một tiếng: “Nhiều người ở đây như vậy, khóc sướt mướt thành bộ dáng gì?”
Tiêu Phương Tuyết thấy chồng mình sắc mặt không vui, liền đi qua đem Doãn Ánh Phù kéo lên, cười khách khí, mẹ con hai người lấy cớ rời đi trước.
Hai người làm cho người khác phiền lòng vừa đi, trên mặt lão phu nhân liền xuất hiện ý cười, nhiệt tình lôi kéo Khương Ngâm hỏi lung tung này kia.
Một bên khác, hai ông cháu Doãn lão gia và Doãn Toại trò chuyện, Doãn Trí Bang ngẫu nhiên chen vào mấy vấn đề, Doãn Toại thần sắc nhàn nhạt, đáp lấy lệ.
Không bao lâu Nhan Tư Nhiêu vừa tỉnh ngủ ngáp một cái từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Khương Ngâm cũng cười chạy về phía họ.
Sau bữa cơm trưa Doãn Trí Bang liền rời đi, buổi chiều lúc rảnh rỗi, Doãn Toại và lão gia đánh cờ, Nhan Tư Nhiêu kéo Khương Ngâm đi lên lầu xem phim.
Tầng ba có một sảnh chiếu phim tư nhân rất lớn, lúc hai người đi vào, Nhan Tư Nhiêu đang tìm phim, bỗng nhiên hỏi: “Chị dâu, chị có nhát gan không?”
“Hả?”
Nhan Tư Nhiêu rất hưng phấn nói: “Chúng ta xem kinh dị nhá?”
Lá gan Khương Ngâm không tính là lớn, thế nhưng nhìn Nhan Tư Nhiêu tràn đầy phấn khởi, cô cũng ngại từ chối, nghĩ đến một cô gái nhỏ còn có thể xem được, thì mình hẳn cũng xem được, thế là nhẹ gật đầu: “Cũng được.”
Nhan Tư Nhiêu tìm một bộ rồi chiếu lên, hai người ngồi song song ở trên ghế sô pha.
Câu chuyện bắt đầu ở trong biệt thự cổ, ba người sinh viên đại học đến đây để khảo cổ, nhưng không bắt được chuyến xe cuối, đành phải ở trong ngôi biệt thự kia một đêm, mọi câu chuyện không thể tưởng tượng nổi đều sẽ bắt đầu từ đây.
Khương Ngâm thuở nhỏ đã nhát gan, rắn, côn trùng, chuột, kiến đều sợ, thể loại mang theo chút sắc thái u linh thì càng không dám tìm tòi nghiên cứu.
Phim vừa chiếu đoạn đầu, từng đợt khí lạnh xông thẳng lên lưng cô.
Có lẽ Nhan Tư Nhiêu đã xem thể loại này quen rồi, giống như người chả có gì phải sợ, thậm chí còn có tâm tư mở một gói khoai tây chiên đưa qua: “Chị dâu, ăn sao?”
Khương Ngâm nuốt nước miếng, lắc đầu.
Cô sợ đột nhiên một cảnh tượng kinh hoàng bất ngờ ập tới, đem chính mình nghẹn chết.
Bên trên màn hình, một nam sinh đi vào phòng rửa tay, quay đầu đυ.ng vào mặt quỷ. Nương theo nhạc kinh dị, tim của Khương Ngâm đang run rẩy, Nhan Tư Nhiêu bên cạnh vỗ đùi cười ha ha.
Khương Ngâm: “?”
Nhan Tư Nhiêu chỉ tay cười nói: “Chị dâu chị xem kìa, đôi mắt của con quỷ cũng không hóa trang kỹ ——”
Cô nàng cười được một nửa, khó hiểu nhìn Khương Ngâm: “Không buồn cười sao ạ?”
“…”
Buồn cười cái quỷ!
Bị hù sợ chết khϊếp đây này!
Khương Ngâm cưỡng chế tôn nghiêm trả lời lại: “Chị đang xem cốt truyện, em chớ quấy rầy.”
Nhìn Khương Ngâm một mặt nghiêm túc, Nhan Tư Nhiêu trong nháy mắt ngậm miệng lại.
Không nghĩ tới chị dâu cô nàng thì ra cũng thích loại phim này, so với cô nàng còn nghiêm túc hơn, về sau cô nàng xem phim sẽ có bạn xem cùng rồi.
Điện thoại Nhan Tư Nhiêu chợt vang lên, cô nàng sợ quấy rầy đến Khương Ngâm, lặng lẽ đi ra ngoài nghe.
Lực chú ý Khương Ngâm đều ở trên màn ảnh, không phát hiện Nhan Tư Nhiêu đã rời đi.
Cho đến khi cảnh kí©h thí©ɧ xuất hiện, cô bị hù dọa, hét lên một tiếng vô thức bắt cánh tay Nhan Tư Nhiêu bên cạnh, kết quả bắt hụt.
Cô thất thần nhìn xem bốn phía tôi om, bên trên màn hình nhân vật chính vịn cầu thang trong biệt thự điên cuồng chạy, âm thanh hiệu ứng kinh khủng, đinh tai nhức óc.
Đầu ngón tay cô run rẩy mấy lần, bên trong không gian kín mít, nội tâm sợ hãi bị phóng đại vô hạn, đột nhiên trở nên bất lực.
Cửa phòng bị người dùng lực mở ra, cô vô thức nhìn sang.
Bên ngoài ánh đèn chiếu vào dưới hành lang, người đàn ông ngược sáng đi đến, hình dáng trên khuôn mặt thâm thúy mê người, ánh mắt khóa chặt cô, chân dài mở ra, nhanh chân đi đến, giọng nói mang theo chút lo lắng: “Ngâm Ngâm.”
Khi nhìn thấy gương mặt kia trong nháy mắt, trái tim tán loạn bốn phía của Khương Ngâm rốt cục có thể an ổn, thân hình còn có chút cứng đờ.
Giây lát, cô bỗng nhiên bổ nhào qua ôm lấy anh, không hiểu sao sinh ra chút ủy khuất: “Ông xã…”
Doãn Toại tắt phim, mở đèn, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực an ủi.
Vừa rồi Nhan Tư Nhiêu nghe điện thoại xong muốn ra ngoài, liền nói Doãn Toại đến xem phim cùng Khương Ngâm.
Doãn Toại thế mới biết, Nhan Tư Nhiêu đang phát lại là phim kinh dị.
Một lần kia, anh tình cờ nghe được Khương Bái châm chọc qua, Khương Ngâm nhát gan, cái gì cũng sợ.
Khi còn bé còn bị phim ma dọa cho khóc thét.
Ôm người từ rạp chiếu phim đi ra, Doãn Toại mang cô ra ngoài để cô bớt sợ, lúc nãy phim cũng chỉ mới bắt đầu, Khương Ngâm không thấy quá nhiều, rất nhanh suy nghĩ liền bị dẫn theo nơi khác, tinh thần Khương Ngâm cũng dần dần tốt lên.
Nghĩ đến vừa rồi, anh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Em không dám xem phim kiểu này, tại sao không nói rõ ràng với Nhan Tư Nhiêu?”
Khương Ngâm liếʍ môi một cái, tay tóm lấy lỗ tai, nhẹ giọng trả lời: “Em cũng có gánh nặng hình tượng nha, em ấy sùng bái em như vậy, nếu để cho con bé phát hiện em nhát gan, em sẽ rất mất mặt a?”
Doãn Toại nghe được logic này của cô liền im lặng, ngón trỏ điểm nhẹ lên trán cô mấy lần: “Có phải ngốc hay không? Còn bày đặt gánh nặng hình tượng.”
Vì để Khương Ngâm bớt sợ hãi, triệt để quên đi bộ phim vừa rồi, buổi chiều nửa ngày sau, hai người chạy bốn phía chụp ảnh.
Sau bữa cơm chiều, Khương Ngâm trở về phòng đem những bức hình kia cắt cắt sửa sửa, chọn ảnh đẹp đăng lên trên Weibo, sau đó xoay lưng đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa dưỡng da xong cô nằm trên giường, lười biếng quấn lấy chăn ấn mở weibo, lướt xem bình luận dưới bài đăng vừa rồi.
Có người khen đẹp, có người hỏi thăm kỹ xảo và phương pháp chụp ảnh, Khương Ngâm chọn trả lời một vài bình luận.
Lúc lướt xuống nhìn thấy ID quen thuộc.
[ Gió quá lưu ngấn, em quá lưu tâm ]: Rất đẹp.
Người này trước kia chỉ like mà không bình luận, sau đó không biết từ lúc nào bắt đầu quen thuộc gửi bình luận cho cô.
Dù sao cũng là fan hâm mộ trung thành đã giúp cô, Khương Ngâm như thường lệ trả lời anh: (/ đáng yêu)
Tùy tiện lướt video ngắn, cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới, cô ngáp một cái tắt đèn ngủ dự định đi ngủ.
Trong phòng tối đen, quanh mình yên tĩnh, kịch bản phim kinh dị đã xem ban ngày bắt đầu không khống chế lặp đi lặp lại chiếu trong đầu cô, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Khương Ngâm quấn lấy chăn đem đầu che lại, muốn để cho mình bình tĩnh, nhưng không chút tác dụng nào.
Cuối cùng càng nhớ càng sợ hãi, cô cấp tốc mở đèn, ngăn cản suy nghĩ lung tung trong đầu.
Nhưng cảm xúc vào ban đêm luôn dễ dàng lên men, vừa rồi rùng mình một chút, trong lúc nhất thời, nỗi sợ có chút khó mà biến mất.
Cô lấy điện thoại di động ra, ấn mở Wechat Doãn Toại: 【 Ông xã, anh đã ngủ chưa? 】 Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Vẫn chưa, sao thế? 】
Tiểu tiên nữ Ngâm Ngâm: 【 Em không ngủ được… 】
Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Sợ hãi? 】
Tiểu tiên nữ Ngâm Ngâm: 【 Ừm 】
Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Vậy thì, bây giờ anh qua đó với em? 】
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em
- Chương 45