Nói là tòa nhà lớn, kỳ thật cũng hai tầng, thiên về kiến trúc châu Âu, so sánh cùng phòng ốc thấp bé đơn bạc chung quanh, đã là xa hoa.
Tạ Miêu có cảm giác như chứng kiến lịch sử, chỉ muốn chạy nhanh vào bên trong dạo dạo một vòng. Trong lòng cảm giác khó chịu khi xuyên qua lúc trước vào lúc này biến mất không còn một mảnh.
Cô thuận tay liền kéo lại tay áo Lục Minh Viễn hướng vào trong đi.
Bên trong một cảnh tượng phồn hoa. Mỗi trước quầy đều thật nhiều người, xô xô đẩy đẩy, chen lấn. Tiếng la hét ầm ĩ, tiếng chửi bậy, tiếng dò hỏi, tiếng oán giận, tiếng cười vui, nói chuyện phiếm, hỗn tạp ở bên nhau làm cho Tạ Miêu có cảm giác cuộc sống chân thật, cô thật sự tồn tại, sống ở thập niên 70.
Cô trong lòng tràn đầy cảm giác kiên định.
Tòa nhà Bách hóa tầng một chủ yếu bán thực phẩm phụ phẩm, quần áo giày mũ trang sức đều bày biện ở lầu hai, bọn họ cũng không có ở lại lâu, trực tiếp đi lầu hai, chân Lục Minh Viễn bị thương chịu không được.
Lầu hai so với lầu một có vẻ rộng hơn rất nhiều, quầy kệ để hàng không có đông đến như vậy, người cũng so với lầu một ít hơn rất nhiều, ít nhất khi đi đường cũng không cần đυ.ng ai.
Tạ Miêu lôi kéo Lục Minh Viễn muốn trước tiên ở tầng này dạo một vòng, muốn nhìn một chút các quầy bán cái gì, để hiểu rõ.
Cô tới Lục gia ở là lựa chọn bất đắc dĩ, cũng là vì ý tốt của Lục lão gia tử, trước khi cô thi đậu đại học trong khoảng thời gian này phải ở tại Lục gia, bằng không lão gia tử cũng sẽ không buông tha cho cô. Cô không thể không biết ơn, tuy nói cô cũng không nhiều tiền, nhưng vẫn muốn lúc ăn tết mua một ít lễ vật đưa cho người Lục gia, thể hiện tâm ý.
Dạo tới quầy đồng hồ, Tạ Miêu nhịn không được đứng lâu hơn, người bán hàng không ngừng liếc mắt xem thường, cô vẫn tinh tế mà xem qua mỗi chiếc đồng hồ, những cái này đều là máy móc, lúc này chất lượng đồ vật đều còn siêu tốt. Cô rất muốn một chiếc đồng hồ Thượng Hải, đối với nó Tạ Miêu kính ngưỡng đã lâu, dù sao cũng là của người lãnh đạo từng đeo qua. Hơn nữa, từ hiện đại tới đây Tạ Miêu thật sự khó biết được thời gian qua mặt trời, thật là một nhu cầu cần thiết. Nhưng hiện tại toàn thân Tạ Miêu chỉ có 300 khối, một trăm dùng để tiêu phí thật sự quá nhiều, cô vẫn là quyết định mua xong lễ vật trước lại nói.
Đúng vậy, Tạ Miêu biết giá cả đồng hồ này, cô quan sát đã lâu.
Tạ Miêu lưu luyến mà rời đi. Nếu không phải Lục Minh Viễn mặc quân trang theo ở phía sau, bác gái này đã là nhịn không được phải chửi ầm lên.
Dọc theo đường đi lại thấy được bút máy, radio, máy may. Chủng loại hàng hoá tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cô dạo thật sự vui vẻ.