"Như vậy, nếu ông nói, cháu mà không kết hôn, ông sẽ khiến cho cô tình nhân nhỏ đó của cháu, tên gì nhỉ? Gọi là Mạc Huệ Linh đi, ông sẽ khiến cho cô ta mất luôn sự nghiệp, từ giờ trở đi, sống không bằng chết?" Ánh mắt Cố Tiên Đức và Cố Tĩnh Trạch có nét giống nhau, lúc uy hϊếp, ánh mắt lãnh đạm, nhưng lại mơ hồ tỏa ra sự âm lãnh.
Cố Tĩnh Trạch nói: “Hẳn là ông biết cháu sẽ không để cho ông làm như vậy."
Cố Tiên Đức nói: “Ông biết, cháu đủ lông đủ cánh rồi, ông không quản được cháu, ba anh em các cháu, môi người đều từng bước từng bước trưởng thành, cũng lợi hại rồi, một người Tổng thống kế nhiệm, một người đi làm diễn viên, còn cháu, luôn làm việc trầm ổn, lại trời sinh tính phản nghịch, nhưng là, ông không động được vào cháu, nhưng ông cũng không đến nỗi ngay cả một tiểu nha đầu cũng không có biện pháp hành hạ, cháu có thể thử xem sao."
Trong con ngươi Cố Tĩnh Trạch thoáng qua sự chán ghét, nhưng, lại chậm rãi được thu lại.
*
Lâm Triệt còn chưa chạy đi được mấy bước, đã thấy mấy chiếc xe ùn ùn kéo tới.
Là người Lâm gia...
Lâm Triệt muốn đi, lại thấy lần này xem ra Lâm gia thật sự rất coi trọng việc kết hôn của cô, dường như là điều động toàn bộ người, rất nhanh chóng vây quanh Lâm Triệt.
"Tiểu nha đầu, bác gái muốn tốt cho cô như vậy, cô lại vẫn chạy, các người, bắt nó lại cho tôi."
Lâm Triệt nhìn Hàn Thái Anh, hận không thể xông lên tát cho bà ta mấy cái.
Nhưng rốt cuộc thì cô vẫn chỉ là một người, không so được với những người này, người đông thế mạnh.
Lâm Triệt bị trói tay, đưa trở về Lâm gia.
Thợ trang điểm tới nhà trang điểm cho cô, mà Hàn Thái Anh ở một bên ác độc nhìn Lâm Triệt, đắc ý mắng: “Chỉ bằng cô, còn muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay tôi? Một lát nữa cô ăn mặc thật đẹp, đi gặp Hứa Thiên Trình cho tôi."
Lâm Triệt cắn răng, nhưng lại không thoát được.
Hàn Thái Anh nhìn Lâm Triệt rửa mặt chải đầu ăn mặc cẩn thận xong, cô gái nhỏ này chưng diện lên thật đúng là đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đủ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng nóng ruột nóng gan.
Trong lòng bà nghĩ, phải thật nhanh gả cô ta đến Hứa gia mới được, nếu không, cô ta còn tiếp tục dạo tới dạo lui trước mặt Tần Khanh, ngộ nhỡ ngày nào đó Tần Khanh thật sự thích cô ta, địa vị của Lâm Lị khó mà giữ được.
Bên ngoài có người báo lại, Hứa Thiên Trình tới rồi.
Hàn Thái Anh ra lệnh một tiếng, lập tức cho phép thả Lâm Triệt ra.
Lâm Triệt bị đưa ra ngoài, cách cánh cửa, cô nghe giọng nói người Hứa gia.
"Chúng tôi cũng biết Tam tiểu thư nhà các vị chỉ là con gái riêng, còn có chỗ không xứng được với Thiên Trình nhà chúng tôi, nhưng nhìn dáng dấp của cô ta cũng không tệ lắm, sau khi gả sang đây, chỉ cần vì Hứa gia chúng tôi nối dõi tông đường, sau này chuyện tốt cũng không thiếu phần của cô ta."
Sinh con?
Lâm Triệt cười lạnh, cô là công cụ sinh con chắc?
Lâm Triệt liếc nhìn người đứng ở nơi đó, đánh giá người đàn ông chỉ cao mét sáu, run run rẩy rẩy, lắc lắc đầu nhìn bốn phía, giống như là một đứa trẻ lôi thôi, còn cắn ngón tay mình.
Hàn Thái Anh vừa cười vừa nói: “Thấy chưa, Lâm Triệt, đó chính là chồng tương lai của cô, những tháng ngày chỉ cần ngồi hưởng phúc của cô, lập tức tới rồi đấy."
Sao Lâm Triệt lại không nghe ra, trong lời nói của Hàn Thái Anh mang theo đắc ý và chế giễu.
Lúc này, Hứa Thiên Trình bên trong bỗng nhiên khóc lớn, nhào về một phía.
Người ở bên trong nháy mắt loạn thành một đoàn, người Hứa gia, người Lâm gia, cùng nhau vây quanh một kẻ ngốc.
Hàn Thái Anh sợ hết hồn, nhìn dáng vẻ kẻ ngu khua đông đập tây kia, chán ghét đến mức bà thiếu chút nữa muốn phun ra.
Trong lòng cảm thấy may mắn, tốt rồi, bây giờ là Lâm Triệt được gả qua đó, chứ không phải Lâm Dư, nếu không bà thật sự sẽ tức giận đến chết mất.
Lúc này, bà ta quay người lại, mới chợt phát hiện, bên cạnh không còn ai nữa...
"Lâm Triệt, Lâm Triệt chạy đi đâu, mau đuổi theo cho tôi! Bắt được rồi thì đánh, đánh cho tôi!" Ánh mắt Hàn Thái Anh thay đổi, cả mặt cũng nhăn nhó.
Lâm Triệt không biết mình chạy thế nào, chỉ biết là, lúc chỉ còn lại một mình mình, cô chạy đến nỗi phổi cũng muốn nổ tung đến nơi rồi.
Nhưng vào lúc này,lại thấy một chiếc xe đột nhiên dừng lại bên cạnh mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Triệt nhìn lên, cửa xe phía sau được hạ xuống, gương mặt kiêu căng của Cố Tĩnh Trạch, xuất hiện ngay trước mắt.