- Cố Tĩnh Trạch, anh muốn Mạc Huệ Linh như vậy liền cùng cô ta bỏ trốn đi, không có việc gì đem tức giận tát trên người tôi, tính là người đàn ông gì! Anh không dám đối nghịch với trong nhà, cũng không dám thẳng thắn nói rõ với Mạc Huệ Linh là anh vì cô ta mới kết hôn với tôi, anh... anh chính là không phải là đàn ông.
Lâm Triệt tức giận mắng, theo sau liền nghe thấy cửa ken két một chút, triệt để khóa lại...
Mà Cố Tĩnh Trạch, lại cũng không có thanh âm gì.
Lâm Triệt nằm ở nơi đó đợi nửa ngày, Cố Tĩnh Trạch cũng không có một chút phản ứng, Lâm Triệt ôm cánh tay của mình nằm, không khỏi nghĩ, có phải bản thân vừa mới nói có chút quá đáng không.
Kỳ thực cũng là, anh tức giận cũng có thể lý giải, bởi vì một sai lầm của cô, thay đổi cuộc sống vốn có của anh, anh nhất định là tức giận.
Nếu không là do của cô, khả năng trong nhà sẽ không bức bách anh như vậy, cũng sẽ không thể lấy Mạc Huệ Linh đến uy hϊếp anh lập tức kết hôn, là vì Lâm Triệt cô có chuyện kia, khiến trong nhà anh thấy được hi vọng, mới trở nên bức thiết như vậy.
Nhưng mà, Lâm Triệt cũng thật không tốt gì, cô chỉ muốn làm một chuyện xấu mà thôi, ngược lại chẳng biết tại sao đem lần đầu tiên của mình cống hiến lên.
Ngẫm lại còn cảm thấy buồn bực.
Cứ suy nghĩ miên man như vậy, Lâm Triệt mệt mỏi một ngày, rốt cục vẫn là ngủ thϊếp đi.
Bản thân Cố Tĩnh Trạch ở trong phòng, nghe bên ngoài dần dần không có động tĩnh, anh lại gối lên hai tay của mình, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Mãi cho đến chuẩn bị đi toilet, mới mở cửa phòng ngủ ra.
Lâm Triệt ở cửa co thành một đoàn, thoạt nhìn người thật không thoải mái.
Cố Tĩnh Trạch đi qua, lẳng lặng nhìn cô, một lát, mới cúi đầu, đưa tay bế cô lên.
Lâm Triệt quả nhiên rất nhẹ, ôm vào trong ngực, luôn luôn giống như là không có sức nặng, đang ngủ mặt vo thành một đoàn, mang theo chút mượt mà, không giống như là lúc đứng lên, là cằm nhọn, lúc này nhìn cô, càng giống như là một đứa trẻ con, mang theo ngọt ngào buồn ngủ, bất chợt vươn đầu lưỡi, liếʍ môi hồng anh đào một chút.
Đem người ôm ở trên giường, không nói gì nhìn cô một chút, mới lắc lắc đầu vào toilet.
Lúc đi ra, cô vẫn ngủ rất sâu.
Anh xốc lên chăn cũng chui đi vào, nghĩ bất quá chỉ là một buổi tối, hai người chấp nhận ngủ một chút là được.
Ai biết, buổi tối tướng ngủ của Lâm Triệt thật là không tính là tốt.
Cố Tĩnh Trạch vừa thật vất vả buồn ngủ, một bàn tay liền trực tiếp đánh vào trên thân anh.
Cúi đầu cắn răng nhìn tay mảnh khảnh của cô, đẩy sang một bên, chuyển người lại mặc kệ cô.
Một thoáng chốc, anh vừa nổi lên một chút buồn ngủ, lại cảm thấy một chân trực tiếp gác lên trên đùi anh.
Cứ như vậy một lát ngủ, một lát tỉnh lại, không biết qua bao lâu, tựa hồ cũng là thích ứng cô tập kích, chậm rãi, bao vây ngủ thϊếp đi.
Sáng sớm tỉnh lại.
Lâm Triệt kinh ngạc phát hiện, bản thân thế nhưng mà ở trên giường.
Cô cũng không nhớ ra được, bản thân là thế nào đi lên.
Chẳng lẽ buổi tối Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên lương tâm phát hiện, đem cô mang lên?
Chính là, trong phòng lúc này nơi nào còn có bóng dáng Cố Tĩnh Trạch.
Lâm Triệt vội chạy đi ra ngoài, nhìn đến trong phòng ăn, người một nhà đã ngồi an ổn ăn cơm.
Cố Tĩnh Trạch đờ đẫn ăn bữa sáng của bản thân, nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Triệt một cái.
Mộ Vãn Tình cười kêu Lâm Triệt:
- Mau tới ngồi xuống.
Lâm Triệt cũng chỉ âm thầm trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái, người kia, chẳng lẽ cố ý khiến cô xấu mặt sao, buổi sáng tỉnh lại cũng không biết kêu cô, làm hại cô thành người cuối cùng đến phòng ăn.
Lâm Triệt ngồi xuống, ngượng ngùng nói:
- Thực xin lỗi, con thức dậy trễ.
Mộ Vãn Tình cười tủm tỉm nói:
- Không sao, buổi tối nhất định mệt muốn chết rồi, Tĩnh Trạch cũng là đau lòng con, không gọi con rời giường.
Yêu thương cô mới là lạ.
Cô nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch, động tác anh vẫn tao nhã cầm thìa, bộ dáng ăn cơm giống như mèo Ba Tư cao quý, mỗi một động tác đều cẩn thận, đẹp mắt như vậy.
Chính là cũng không thèm nhìn cô một cái.
Mộ Vãn Tình nói ái muội, khiến Lâm Triệt càng thêm chột dạ đứng lên.
Buổi tối đúng là rất mệt, bởi vì cùng Cố Tĩnh Trạch cơ hồ ầm ĩ hơn nửa buổi tối, cuối cùng còn không có giành được với anh.
Thật sự là cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Lâm Triệt nhớ tới, còn nhịn không được trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái.
Cố Tĩnh Trạch lần này bắt giữ ánh mắt của cô, quay đầu cũng liếc cô một cái.
Bộ dạng này bị Mộ Vãn Tình thấy được, cũng lúc này nở nụ cười.
Nhìn ra hai người đối với nhau vẫn là tốt hơn rất nhiều.
Lúc trước để hai người kết hôn, còn lo lắng tính tình Cố Tĩnh Trạch quá lạnh lùng, cảm tình hai người có thể sẽ không tốt, hiện tại nhìn ra, bọn họ vẫn là ở chung không tệ.
Cố Tĩnh Trạch đứa nhỏ này, không giống hai người anh em của nó, là người không thích nói chuyện, là người cũng không thích lý lẽ, tính tình kiêu căng, không ai bì nổi, bình thường khiến nó cùng cô gái ở chung, cũng không thấy nó có phản ứng gì, hiện tại có thể tiếp xúc với Lâm Triệt như vậy, thật sự là làm cho người ta thật bất ngờ.
Mộ Vãn Tình nói:
- Lâm Triệt con cũng quá gầy, ăn nhiều một chút.
Nói qua, vội gắp thức ăn cho Lâm Triệt.
Lâm Triệt vội nói:
- Không cần không cần, mẹ tự con ăn được rồi.
- Không được, con cũng quá gầy.
Mộ Vãn Tình nói:
- Đến nhà chúng tôi, nhất định phải dưỡng béo.
Lâm Triệt nói:
- Gầy chút khó coi sao.
Mộ Vãn Tình nói:
- Béo chút cũng dễ nhìn, thế nào, ai ghét bỏ con, Tĩnh Trạch dám ghét bỏ con béo sao?
Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn Lâm Triệt.
Cô quả thật là có chút gầy, cánh tay đặt ở trên bàn, trắng nõn nhỏ bé, nhìn giống như bẻ một cái sẽ gãy.
- Tôi ghét bỏ cái gì.
Anh nói.
Mộ Vãn Tình nói:
- Nhìn đi, mẹ đã nói Tĩnh Trạch sẽ không ghét bỏ.
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, anh đương nhiên không ghét bỏ, dù sao bọn họ cũng là kết hôn giả, chỉ cần Huệ Linh của anh không béo là được.
Lâm Triệt vì thế bĩu môi nói:
- Mẹ, đừng nghe anh ấy, đàn ông đều là, ngoài miệng nói em béo anh đều thích, nhưng mà, trong lòng vẫn là thích gầy.
Mộ Vãn Tình nghe xong sửng sốt, theo sau mới ha ha cười ha hả.
Trên bàn cơm một trận một trận tiếng cười, Mộ Vãn Tình nhìn Lâm Triệt, thật sự là càng ngày càng thích cô, nói chuyện lại thú vị, người cũng thật nhẹ nhàng khoan khoái, tuyệt không làm ra vẻ.
Ăn cơm xong, Mộ Vãn Tình còn cho người mang cho bọn họ một đống lớn, mới lưu luyến không rời đưa bọn họ đi ra ngoài.
Lâm Triệt liền cùng Cố Tĩnh Trạch cùng nhau đi đến Cố gia, ở trên xe, Lâm Triệt lôi kéo Cố Tĩnh Trạch nói:
- Không nghĩ tới con người mẹ anh thật tốt, lúc trước anh nói giống như rất khó, làm tôi sợ muốn chết.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô một mặt cao hứng, nhìn cô thật sâu một cái.
Anh cũng thật ngoài ý muốn, tựa hồ cô về nhà hết thảy cũng rất thuận lợi, nhìn ra, mặc kệ là ông nội hay mẹ, đều thật thích cô.
Nhưng mà ngoài miệng vẫn là nhịn không được nói:
- Chỉ cần không phải Mạc Huệ Linh, mẹ tôi đều thích.
Lâm Triệt quả nhiên quay đầu liền trợn mắt nhìn anh, bĩu môi nghĩ, thật sự là tên hỗn đản.
Lâm Triệt nhớ tới mình còn có thật nhiều hồng bao chưa mở, cầm lấy hồng bao mở ra.
Mở ra vừa thấy, trong hồng bao thật dày không phải là tiền, mà là giấy tờ nhà đất.
Cô giật mình mở ra vừa thấy, mới sợ ngây người, nguyên lai trong nhà cấp hồng bao, là một khu đất phía sau núi ở thành phố B, ông nội cấp hồng bao, cũng không phải tiền, mà là một căn hộ trong nội thành.
Lâm Triệt oa kêu một tiếng:
- Trời ạ, đây là hồng bao sao.