Cố Tĩnh Trạch ấn vào chiếc chuông gọi người bên cạnh, nói với cô:
“Có cần gì thì cũng không nên tự xoay sở, ấn cái này, sẽ có người hầu đến.”
Đây vẫn là lần đầu tiên anh tự mình giảng giải cái này cho cô, mấy ngày vừa qua thậm chí cô còn không biết có mấy thứ này.
Cô cảm thán nhìn cái nút ở đầu giường: “Kẻ có tiền thật là tốt, nằm bất động ở trên giường một ngày, cũng sẽ không chết đói.”
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: “Bây giờ cô cũng là người có tiền rồi.”
“Tôi mới không phải đâu.” Lâm Triệt đáp lại.
Cố Tĩnh Trạch nói: “Cô có người chồng có tiền như tôi, thì đương nhiên cô cũng là kẻ có tiền rồi.”
Lâm Triệt nghe thấy vậy trong lòng ấm áp, nhưng mà lại nghĩ đến, cũng chỉ là vài năm mà thôi, vì thế suy nghĩ một lại nói với anh: “Vẫn là thôi đi, nhỡ mà quen thuộc quá mức, đến sau này ly hôn, tôi lại không quen với những ngày khổ cực nữa.”
Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ nhìn cô: “Cô thật sự nghĩ quá nhiều rồi.”
“Đương nhiên.”
Cố Tĩnh Trạch nghĩ một chút, nhìn cô nói: “Cô yên tâm, sau khi ly hôn tôi cũng sẽ cho cô một số tiền lớn, sẽ không để cho cô phải sống tiếp những ngày khổ cực.”
Lâm Triệt nghe xong không khỏi cười cười: “Đến lúc đó rồi lại nói.”
Cố Tĩnh Trạch bị cô nói thế trong lòng không khỏi có chút mất hứng.
Lúc này, người hầu đi vào.
Cố Tĩnh Trạch bảo người hầu đi lấy thuốc nước đến, rất nhanh, thuốc nước đã được đưa tới.
Trong lúc Lâm Triệt cảm thán nhiều khi làm kẻ có tiền thật sự cũng rất tiện lợi, Cố Tĩnh Trạch đã ngồi xổm xuống, một tay kéo chân của cô về phía mình.
Lâm Triệt giật mình, vội giãy giụa nói: “Không cần không cần, để tôi tự làm được rồi.”
“Đừng nhúc nhích.” Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ không nghe lời này một cái.
Cố Tĩnh Trạch nói: “Đã ngã đến như này rồi thì ngồi yên một chút đi.”
Lâm Triệt đành phải ngồi ở đó, nhìn anh nghiêm túc cầm thuốc, bàn tay tinh tế thon dài, nắm mắt cá chân của cô, hơi hơi nghiêng đầu, bôi thuốc lung tung khắp chân cô, trong lòng chợt dâng lên một dòng nước ấm.
Khi người đàn ông nghiêm túc làm điều gì, quả nhiên là càng đẹp trai.
Cô cảm thấy trong dáng vẻ nửa ngồi nửa quỳ này, anh quả thực rất gợi cảm hấp dẫn.
Không khỏi cười thầm một tiếng, cô nói: “Tôi cũng có thể tự làm được mà.”
“Được người khác chăm sóc cô cũng không quen sao?” Anh ngẩng đầu lên hỏi.
Lâm Triệt trả lời anh: “Đúng, tôi đã quen tự chăm sóc bản thân rồi.”
Con ngươi thâm thúy của Cố Tĩnh Trạch nhìn sang phía cô: “Tôi là chồng của cô, hợp đồng đã nói rất rõ ràng, ngoại trừ việc chúng ta không can thiệp vào cuộc sống tình cảm bên ngoài của đối phương, còn lại cuộc sống vợ chồng, chúng ta vẫn phải giống như những cặp vợ chồng bình thường khác.”
Lâm Triệt mỉm cười nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thực kết hôn với anh, cũng không có gì là không tốt, tuy rằng trái tim của anh đã thuộc về người khác, nhưng mà, những ngày này cũng coi như là an nhàn.
Cố Tĩnh Trạch cẩn thận bôi thuốc cho cô, tuy rằng vóc người cô khá cao, nhưng mà người lại thật sự không nặng, lúc vừa mới ôm của cô, anh cũng cảm thấy cô thật sự rất nhẹ, giống như không có trọng lượng vậy, lại nhìn đến đôi chân dài nhỏ mảnh khảnh này, càng cảm thấy cô thật là gầy quá rồi.