Lâm Triệt vào phòng tắm, cởϊ qυầи áo chuẩn bị tắm rửa.
Phòng tắm ở đây còn lớn hơn cả phòng khách nhà cô, bồn tắm mát xa rộng rãi, cảm giác dùng để bơi lội còn được.
Nhưng mà cô rất ít khi dùng bồn tắm lớn, vẫn cảm thấy không quen lắm.
Hôm nay nhìn bồn tắm đã được người hầu xả đầy trước, hơi nóng ấm áp bốc lên, cô nghĩ ngợi một chút rồi cởϊ qυầи áo, cẩn thận bước vào trong.
Lúc thả người vào làn nước, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ là nhớ tới lời nói của bà bác kia, nhớ tới lời nói của Cố Tĩnh Trạch.
Tần Khanh sẽ nhanh chóng kết hôn với Lâm Lỵ.
Ngày đầu quen biết Tần Khanh, là ở trong trường học, anh là đội trưởng đội chơi trống, còn cô chỉ là một tay chơi trống nhỏ. Một lần, bởi vì cô bị thương, anh giúp đưa cô về Lâm gia, dọc theo đường đi, lúc đó thân thể anh còn rất gầy yếu, khi cõng cô nhìn còn rất giống trẻ con, khi đến Lâm gia, mồ hôi đầy đầu, cô đau lòng nhìn anh, lúc đó chỉ cảm thấy, anh là người đối xử với cô tốt nhất trên đời.
Khi đó, bọn họ vẫn chỉ là học sinh tiểu học.
Cũng chính là lúc đó, Lâm gia nghe được, anh lại là câu Hai nhà họ Tần, cho nên thường xuyên mời anh đến Lâm gia chơi.
Ai biết, anh như vậy mà quen biết Lâm Lỵ…
Cô ngâm mình trong bồn tắm, cả người trở nên lười biếng, dần dần buồn ngủ, sau đó, lại chỉ cảm thấy đầu đột nhiên choáng váng, cả người ngã thẳng vào trong bồn tắm lớn.
Rào rào một tiếng.
Cố Tĩnh Trạch ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội chạy vào xem.
Kéo cửa ra, thì nhìn thấy Lâm Triệt đang cố gắng bò ra ngoài, cả gương mặt đỏ bằng, bị hơi nước bao phủ, dáng vẻ rất khó chịu.
Cố Tĩnh Trạch liền phát hoảng, chẳng quản chuyện gì nữa, tiến lên vớt người kia ra.
Lâm Triệt giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, hai tay vòng lên ôm lấy cổ anh.
Thân thể ẩm ướt, gắt gao dán trước ngực anh, làm quần áo của anh cũng thấm ướt một mảng lớn.
Cố Tĩnh Trạch bước chân dài ra, vài bước đã bế được Lâm Triệt đi ra ngoài.
Nhanh chóng đặt cô ở trên giường, vỗ vỗ gò má cô, gọi lớn: “Cô làm sao vậy? Lâm Triệt? Tỉnh tỉnh.”
Lâm Triệt mở há miệng thở phì phò, đầu óc choáng váng đã dần dần tỉnh táo lại.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch trước mắt đang cau chặt lông mày, trong ánh mắt ngập tràn lo lắng, lòng của cô không khỏi giật mình.
“Không có việc gì, tôi chỉ là… chỉ là cảm thấy choáng váng thôi.” Cô xấu hổ che mặt mình.
“Cô làm gì vậy hả?” Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nói.
“Đại khái là chưa từng ngâm mình trong bồn tắm, hôm nay cao hứng ngâm một chút, kết quả thời gian hơi lâu, lúc ngâm nước đã cảm thấy có chút choáng váng, không nghĩ tới khi đứng dậy...”
Hóa ra là như vậy, lo lắng trong lòng Cố Tĩnh Trạch tiêu tán đi hơn phân nửa, hơi hơi đứng lên một chút, mới chú ý tới...
Lâm Triệt không mặc quần áo.
Da thịt toàn thân bóng loáng bị ngâm trong nước ấm, giờ trở nên phiếm hồng, dưới tình huống này, đường cong thân thể có lồi có lõm, càng hiện ra rõ ràng trước mắt anh, nhất là phần ngực, bóng loáng làm cho người ta muốn xem nhẹ cũng không được.
Cố Tĩnh Trạch giật mình, đã cảm thấy một luồng nhiệt xuyên qua đầu, ngay lập tức, dưới bụng cũng sưng lên.
Mạnh mẽ ra lệnh cho bản thân dời ánh mắt khỏi thân thể cô, anh kéo chăn phủ lên cho cô.
Lâm Triệt cũng phát hiện bản thân có chỗ không đúng, lúc này trên mặt cũng hồng giống như muốn nhỏ máu, gắt gao ôm lấy chăn, trong lòng cũng mang theo lo lắng.
“Chẳng lẽ cho tới bây giờ cô chưa từng tắm bồn sao?” Cố Tĩnh Trạch nói: “Ngâm nước một chút lại còn có thể choáng váng.”
Lâm Triệt đáp: “Đó là đương nhiên, anh cho là ai đều cũng giống như anh, trời sinh cái gì cũng từng được hưởng thụ chắc, tôi ở Lâm gia luôn luôn ở phòng của nữ giúp việc, nào có chỗ cho tôi tắm bồn.”
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thật sâu một cái: “Bây giờ thế nào rồi?”
Lâm Triệt trừng mắt với anh: “Anh quay đi chỗ khác... tôi mặc quần áo."
Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ quay đầu đi: “Nên nhìn đều đã nhìn qua rồi."