Chương 36: Chương 18.2

Trên mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm, cảm thấy tay cô đang sờ loạn.

"Cô gọi tôi là gì?"

Lâm Triệt được voi đòi tiên, hai tay trực tiếp khoác lên trên người anh, thuận thế ôm cổ anh: “Ông xã, không gọi ông xã thì gọi là gì, không phải anh và tôi đã lấy chứng nhận rồi sao, anh chính là ông xã tôi của tôi chứ sao nữa?"

"Kêu tên của tôi." Anh hạ thấp giọng.

"Trạch ~ "

"Cô..." Một cánh tay của Cố Tĩnh Trạch vòng qua thân thể cô, trực tiếp ôm ngang người, đi vào phòng ngủ.

Lâm Triệt không đứng đắn, gương mặt liên tục cọ tới cọ lui trên ngực anh.

Mèo con này, khiến cho Cố Tĩnh Trạch càng cảm thấy phiền muộn.

Ném người vào trên giường, anh mới cảm thấy hơi nóng trên người tản đi một ít.

Anh cũng mới về đến nhà, quần áo còn chưa kịp thay, cà vạt khiến cho anh thấy không thoải mái, đưa tay nới ra, mới nhìn về phía người phụ nữ xốc xếch nằm trên giường.

Nhìn cô nằm ở đó, dáng vẻ vậy mà lại có chút nhỏ bé đáng thương, anh mới cúi đầu nới lỏng quần áo giúp cô, để cô thoải mái hơn.

Nhưng mà, cô lại kéo cà vạt của anh lại, một giây sau, anh lập tức ngã xuống, đè lên thân hình mềm mại của cô.



Hai tay chống hai bên người cô, anh nhìn cô bỗng nhiên phóng đại ngay trước mắt mình.

Gương mặt tinh tế xinh đẹp, gò má hồng như đánh phấn, thoạt nhìn như trái táo chín, miệng hơi chu lên, đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, động tác kia, khiến cho anh cảm thấy bụng dưới xuất hiện một chút rung động.

"Đáng chết..." Thầm mắng một tiếng, nhưng lại cảm thấy l*иg ngực mình có gì đó không đúng.

Cúi đầu nhìn xuống, trước ngực của cô chống đỡ lấy người anh, nửa bên cổ áo mở rộng, làn da trắng nõn và khe rãnh bên trong rất rõ ràng.

Nhìn thoáng qua Lâm Triệt rất gầy, nhưng ngược lại, chỗ nên có thịt lại vẫn có rất đầy đặn...

Lần đầu tiên Cố Tĩnh Trạch nhìn thấy thân thể một người phụ nữ ở khoảng cách gần như vậy, hoặc là tư thế bất nhã như thế này...

Tròng mắt hơi tối lại, anh xoay người, đẻ rời khỏi thân thể cô, ngửa mặt nằm sang một bên, hít thở sâu.

Chợt cảm thấy, hình như gần đây mình đổi thuốc, thân thể khỏe hơn rất nhiều, lao cả người về phía Lâm Triệt, lại không bị phát tác.

Nghiêng đầu, người phụ nữ bên cạnh nhất thời ngoan ngoãn trong chốc lát.

So với những nữ sinh khác, làn da của Lâm Triệt quả thật còn trắng hơn rất nhiều, nhưng bình thường cô cũng không chăm chỉ bảo dưỡng, mà là trời sinh trắng nõn, giúp cô tăng thêm mấy phần tư sắc.

Dáng dấp của cô khi lớn lên cũng không hề khiến người ta chán ghét.



Thậm chí, hôm nay mùi rượu ở trên mặt cô rất tươi mát, càng tăng thêm chút mị hoặc, cả người tựa như mới vừa **** như hoa, mang theo nhan sắc câu người.

Lúc này, Lâm Triệt bỗng nhiên lại không chịu ở yên.

"Mẹ kiếp, ai vậy, không mở máy điều hòa không khí sao ?" Cô đưa tay kéo quần áo của mình lên: “Nóng chết bà đây rồi."

Nghe ngôn ngữ thô lỗ của cô, một lần Cố Tĩnh Trạch lại muốn ném cô ở chỗ này tự sinh tự diệt.

Nhưng, quay đầu nhìn cô kéo tới kéo lui, dáng vẻ ngu xuẩn kéo không nổi, suy nghĩ một chút, vẫn là giúp cô đi.

"Cô đừng xé loạn nữa, tôi giúp cô." Tay còn không biết nên để nơi nào, anh lớn như vậy rồi, nhưng cũng chưa từng phục vụ bất kỳ người phụ nữ nào đâu.

Nhưng, cuối cùng vẫn kéo được chiếc váy của cô lên, trước tiên kéo dây khóa ở phía sau ra.

Lúc này làn da lộ ra, xuân quang ập tới.

Lâm Triệt cảm thấy trên người thả lỏng hơn rất nhiều, vội vàng ra sức cởϊ qυầи áo trên người mình.

Toàn bộ thân thể cô, lập tức xuất hiện ở trước mắt anh.

"Cô... Lâm Triệt!"

Cô rốt cuộc có còn chút tự trọng nào hay không, còn biết mình là một người phụ nữ sao?