Lâm Triệt cúi đầu, khó trách trên người lạnh như vậy, cô quên mặc quần áo...
Cô vội vàng vơ lấy quần áo đang để ở một bên, quay đầu, nhanh chóng mặc đồ vào.
Lại thấy Cố Tĩnh Trạch đã coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi vào, mở ngăn kéo ra, lấy một tập tài liệu, sau đó lại yên lặng đi ra ngoài.
Lâm Triệt đứng ở đó, nhìn anh rời đi, mới hít một hơi thật sâu, nháy nháy mắt, cô nghĩ, Cố Tĩnh Trạch... không phải Mạc Huệ Linh đã nói sẽ không để cho anh ở lại đây sao, tại sao anh lại trở lại.
Lúc Lâm Triệt đi ra, có chút ngượng ngùng kéo quần áo mình.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu xem tài liệu, coi như là không thấy cô vậy, cũng không hề ngẩng đầu lên.
Lâm Triệt đi tới, không biết có nên quấy nhiễu anh hay không, dù sao thì người này có rất nhiều tật xấu, hơn nữa, anh lại còn mắc bệnh.
Cô mới vừa xoay người định đi, người đàn ông vẫn luôn cúi đầu nhìn tư liệu, rốt cuộc phát ra âm thanh.
"Muốn nói gì?"
Lâm Triệt sợ hết hồn, vỗ ngực nhìn Cố Tĩnh Trạch, thầm nghĩ người này làm sao luôn bỗng nhiên hành động như vậy, khiến cho người ta căn bản không biết nên làm cái gì.
"Anh biết tôi đến hả, tôi cho là anh cũng không thèm nhìn tới tôi, không nghe được tôi đâu, cho nên tôi nghĩ nhân lúc còn chưa quấy rầy anh thì đi luôn." Lâm Triệt giải thích, tiến lại gần anh.
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, nhìn cô, một tay chống cằm, ánh mắt anh ở dưới ánh đèn mê ly, nhất thời khiến cho người ta mê muội, trái tim cũng lỡ nhịp.
"Mùi của cô, tôi có thể ngửi được." Anh giải thích.
Lâm Triệt sửng sốt.
Mặt hơi nóng lên, anh không biết lời này nghe có chút mập mờ sao?
Cố Tĩnh Trạch nhìn trên mặt cô một mảnh đỏ ửng, gò má trắng mịn, mặt đầy kỳ quái nói: “Mặt cô làm sao đỏ như vậy, làm sao, cô bị bệnh?"
"..." Anh mới bị bệnh, không đúng, anh vốn là có bệnh, anh ra cửa lại quên uống thuốc rồi hả.
Lâm Triệt nói: “Mặt tôi mới không đỏ được không."
Lâm Triệt có loại cảm giác bị nhìn thấy hết, vẫn còn bị chiếm tiện nghi.
Lâm Triệt nghĩ, mình quả thật không phải là đối thủ của anh, cô tự xưng là diễn viên chuyên nghiệp, nhưng, ngay từ lúc đầu, cô dường như cũng không được chuyên nghiệp như anh, công và tư rõ ràng.
Có lẽ bởi vì trong lòng có người mình yêu, cho nên càng rõ ràng tình cảm của mình đi, cô nghĩ.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch như vậy mới là chuyên nghiệp, thấy cô như vậy vẫn còn không có phản ứng, hoàn toàn không coi cô là phụ nữ, một người đàn ông thâm tình trong lòng chỉ thích Mạc Huệ Linh.
Lâm Triệt nghĩ, cô không thể thua anh.
Cố Tĩnh Trạch nhìn biểu tình cô biến hóa liên tục, lại ngẩng đầu lên hỏi một lần nữa: “Còn chưa nói, cô tới không phải có lời muốn nói với tôi sao?"
Lâm Triệt còn chưa lên tiếng, anh cũng biết cô có chuyện cần trao đổi rồi.
Lâm Triệt đi tới, nói: “Không có gì, chính là tại sao anh lại trở về đây?"
Cố Tĩnh Trạch kỳ quái cau mày: “Tôi không thể trở về sao?"
Lâm Triệt nhìn biểu tình Cố Tĩnh Trạch không có một chút nào là cố ý, trong lòng kỳ quái nghĩ, chẳng lẽ Mạc Huệ Linh còn chưa nói với anh, muốn anh không ở chỗ này nữa?
Nhìn biểu tình Cố Tĩnh Trạch lộ ra nghi hoặc lần nữa, Lâm Triệt vội vã buông tay.
Cô không thể xen vào giữa anh và Mạc Huệ Linh, nếu Mạc Huệ Linh chưa nói, cô sẽ để cho Mạc Huệ Linh đi nói, cô sẽ không tham dự vào chuyện giữa hai người bọn họ đi.
Cô nhún nhún vai, nói: “Chính là nói... Tôi cảm thấy anh cũng không cần ở chỗ này, kết hôn xong ở riêng cũng nhiều mà, anh lại bận rộn như vậy, thật ra thì anh ở nơi này cũng không tốt lắm."
Cố Tĩnh Trạch hơi híp mắt nhìn cô: “Làm sao?"
Lâm Triệt nói: “Tôi là cảm thấy, anh và tôi ở chung một chỗ, trong lòng Mạc tiểu thư nhất định không dễ chịu, anh cũng không nhất thiết phải ở lại nơi này."
Cố Tĩnh Trạch lơ đãng cau mày, nhìn cô: “Tôi cho là chúng ta đã nói xong từ trước rồi, nơi này là nhà tôi, tôi không ở đây, thì ở đâu?"