Bên dưới tòa nhà cao lớn sừng sững có một chiếc xe đen cóng sáu chỗ ngồi đỗ lại ở
sảnh trước. Cửa sau được mở ra, ba cô nàng trẻ tuổi bước xuống, chân vừa chạm đất thì các cô lập tức chạy vào nhà để trốn thứ ánh nắng gay gắt
kia.
Vào một ngày nóng bức thế này mà khoác áo khoắc dài và đeo kính râm đã đủ kì quái
nhưng hành động lao vào tránh nắng của các cô mới đúng là quỷ dị.
-
Tục ngữ nói “một màu trắng bằng ba cái xấu xí” cho nên tôi thật sự không thể phơi nắng tới đen thui đâu, nếu không A Chung nhất định sẽ ngoại
tình đó. Anh ấy đã nói là thích phụ nữ da trắng nên tôi càng phải giữ.
Tiểu Mễ vừa
nói vừa nhìn hai cánh tay màu rám nắng lộ ra khỏi chiếc áo khoác. Hai
tháng tớiHawaiiphơi nắng khiến nước da này không thể nào trở lại trắng
hồng như cũ nữa.
-
Tôi cũng vậy, tôi chỉ sợ mình đen đi sẽ không tìm thấy một người bạn
trai lý tưởng. – Tiểu Mộng ai oán nói, cô đã độc thân suốt một năm nay,
thật sự rất buồn, cô không muốn bạn bè coi thường mình.
-
Hai cô so với ta còn trắng hơn ấy nhỉ? – Thần Vũ buồn cười nhìn hai cô
gái, người đen nhất ở đây chính là cô mới phải.
Hôm qua cô
gặp lại bạn bè cũ đã cùng nhau chơi dưới sân nắng suốt năm ngày, cô vừa
đảm nhiệm chức vị chị cả vừa phải làm một người mẹ chăm sóc cho lũ nhóc
con vui vẻ nên mới đen thui thế này.
-
Làm ơn đi! – Tiểu Mễ và Tiểu Mộng trăm miệng một lời cùng thốt lên. –
Chị Thần Vũ, chị đã là mẹ của một đứa nhóc, có cần phải khoe trẻ khỏe
với những cô gái xinh đẹp như tụi em không?
-
Đúng là tôi không thể nói chuyện với hai cô mà… – cô có ý chuyển mục
tiêu của hai cô nàng đi. – Ít nhất tôi có bộ ngực khiêu gợi, còn các cô
chính xác là bạn của công chúa Thái Bình đó.
Trước kia
ngực cô cũng phằng lì nhưng từ sau khi sinh em bé phải cho nó bú thì bộ
ngực cứ không ngừng lớn lên, đây đúng là chuyện đáng mừng.
-
Có lẽ bàn tới chuyện ngực to ngực nhỏ là không đứng đắn, em nên nhanh
nhanh “gây tai nạn” với A Chung thì mới có thể cho chị Thần Vũ biết đâu
mới là tiêu chuẩn, làm gì lại như một màn hình phẳng đen thùi chứ. –
Tiểu Mễ hắng giọng nói.
- Tôi thì sao nào? Thậm chí tôi còn không có người nào để gây tai nạn rồi ấy chứ… – Tiểu Mộng bực bội nói.
Thần Vũ cười tươi, đúng là hai cô nàng ngây thơ đáng yêu, lúc nào cũng lo lắng những chuyện không xảy ra. Thực sự cô không hiểu một người nhát gan như Tiểu
Mộng thì làm sao bước vào con đường lãnh đạo nhỉ? Chỉ có thể nói trên
thế giới này sẽ phát sinh một số chuyện nằm ngoài dự kiến của chúng ta.
-
Yên tâm nào! – Tiểu Mễ vỗ vỗ vai Tiểu Mộng. – Còn tên A Trí đầu đất kia
mà, cho dù cậu có làm gì thì anh chàng đó vẫn luôn ủng hộ đó thôi.
Tiểu Mộng nhíu mày:
- Tôi không có chút cảm giác nào với cậu ta hết.
Thần Vũ nheo mắt nhìn đồng hồ rồi nói:
-
Chị em, thời gian không còn kịp rồi! Hạ tiên sinh đang ở văn phòng gặp
một vị khách quan trọng từ Nga tới, nếu để cho khách của ông ta rời đi
thì không còn gì gọi là ngạc nhiên nữa!
Ba cô nàng tới quầy làm đăng ký và Tiểu Mộng với miệng lưỡi ngọt ngào được giao nhiệm vụ nịnh nọt tiến công:
- Chúng tôi được tiểu thư Hạ Duẫn San mời tới.
Người bảo vệ trả lời rất lịch sự:
- Hạ tiểu thư đã gọi điện tới đây, mời ba vị. Chủ tịch đang ở trong văn phòng trên tầng 12, rất dễ tìm thấy.
- Cám ơn anh!
Ba người
cười hi hi ha ha chen nhau vào thang máy, thấy có người định đi vào theo thì liền bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh. Dù sao thì ba người đã có kính râm chi hết 2/3 khuôn mặt nên không một ai có thể nhìn ra bộ dạng thật của
các cô được. Phòng của chủ tịch quả nhiên là dễ tìm, vị tiểu thư ủy thác đã sớm chuẩn bị chu đáo cho nên không có ai ngăn cản các cô, thậm chí
thư kí còn vui vẻ dẫn đường và giúp họ mở cửa phòng chủ tịch.
Cửa vừa mở
ra, ba cô nàng nhanh chóng cởϊ áσ choàng, tháo kính râm để lộ ra bộ
bikini và váy ngắn, một bên cười một bên không ngừng đong đưa chiếc eo
nhỏ nhắn làm chiếc váy hồng quyến rũ cứ tung bay.
Thần Vũ dám
chắc những người trong văn phòng này bị dọa cho ngây người, có khoảng
bốn hoặc năm người đàn ông đi qua, ai cũng trợn mắt há mồm nhìn ba cô
gái mặc váy nhảy múa nhiệt tình và cô cũng không có thời gian để tả sự
kinh ngạc của bọn họ như thế nào.
Các cô lấy
điện thoại mở nhạc, có tiếng một người quát lên bảo họ ngưng lại, hẳn là chủ tịch kia rồi. Nhưng ba người đã sớm chuẩn bị tâm lý, anh ta bảo
ngừng thì mặc anh ta, chuyện các cô múa thì cứ tiếp tục múa. Dù sao thì
anh ta cũng không thể ném các cô ra ngoài cửa sổ được.
Tiếng nhạc
kết thúc, diễn xuất và điệu bộ nhanh chóng được thể hiện, các cô xoay
quanh chiếc bàn tròn, một bên lặng lẽ rút khẩu súng pháp giắt bên hông
ra.
Bùm ~~~
Hoa giấy từ trên trời bay lả tả xuống, lấp la lấp lánh.
- Xin chào Hạ Duẫn Hạo tiên sinh — những cô gái hạnh phúc tới từHawaiixin chúc mừng sinh nhật của ngài thật vui vẻ!
Hạ Duẫn Hạo không hề cười, hai mắt bốc lửa nhìn chằm chằm các cô:
- Rốt cuộc là ai bảo các cô làm thế này hả?
Thần Vũ đại diện đứng lên trả lời:
-
Tiểu thư Hạ Duẫn San! – nói xong, cô liếc mắt nhìn thoáng qua người đàn
ông đứng phía góc ghế sô pha, anh ta đứng bật lên nhưng cô không quan
tâm, mãi cho tới khi người đó mở miệng…
- Thần Vũ…?
Ai đang gọi cô đó nhỉ?
Ánh mắt nhanh chóng chuyển tầm nhìn — giọng nói quen thuộc kia, dáng người quen thuộc kia…
Ngực cô chấn động mạnh, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, thậm chí cả đôi mỗi cũng trắng nhợt không còn chút máu.
Trời! Kỉ Hằng Hi, làm thế nào bây giờ? Cô không có chuẩn bị tâm lý nha, cô không thể nào đối diện với anh được!
- Anh đi tìm em mãi… – Kỉ Hằng Hi đi tới gần cô.
Anh càng
ngày càng tiến lại gần hơn, mọi người có mặt đều nhìn hai người họ. Thần Vũ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, ngay cả áo khoác, kính râm cũng không có thời gian lấy lại mà mở bung cửa bỏ chạy. Trông cô lúc này như một
cơn gió lốc, cắm đầu cắm cổ chạy.
Chắc là anh sẽ không đuổi theo đâo, chắc là sẽ không…
Thần Vũ lo
lắng ngoái đầu nhìn lại thì — cô đã sai rồi! Kỉ Hằng Hi chẳng những đuổi sát theo phía sau mà khoảng cách còn cách cô khá ngắn. Cô buộc phải đẩy cửa lối thoát hiểm và chạy xuống bằng cầu thang bộ.
- Thần Vũ, đừng có chạy nữa, em đang đi giày cao gót đó, coi chừng ngã… – anh quát lên ở phía sau.
-
Đừng có lại đây! – cô lao ầm ầm xuống tầng hầm, cho dù có ngã chết thì
cô vẫn muốn chạy. Chưa có sự đồng ý của anh mà đã sinh đứa bé, cho dù vì cái gì thì cô cũng không thể để anh biết được chuyện này. Nếu không bảo bối đáng yêu của cô sẽ bị anh cướp đi mất!
Nhưng cô vẫn phải dừng lại… dừng lại vì cô thật sự sắp ngã rồi…
- A a a a a a a a ~~~
Tiếng thét
vô cùng thê thảm vang vọng khắp dãy cầu thang vắng vẻ, Kỉ Hằng Hi vừa
bực mình vừa buồn cười ngồi phịch xuống trước mặt cô rồi xem xét vết
thương của cô.
- Không phải đã kêu em là đừng có chạy rồi à?! – anh cười, nhìn cô.
Ngoại trừ thứ quần áo quái dị thì ánh mắt của cô vẫn sáng lấp lánh, làn da tươi tắn và cả người như một vật phát sáng vậy.
Xem ra cô sống rất tốt, sau khi bị anh làm cho bị thương tổn nặng nề thì cô vẫn có thể bình thường như thế này.
Tuy anh rất
vui nhưng điều này chẳng phải nói lên rằng cô đã tìm được hạnh phúc cho
riêng mình rồi ư? Có một người đàn ông khác đã trao cho cô hạnh phúc và
khiến cho rực sáng?
-
Ai bảo anh đuổi theo tôi chứ? – Thần Vũ oán hận đáp trả. – Không phải
tôi đã nói anh không cần chạy tới gần sao? Anh không đuổi theo tôi thì
tôi đã không phải chạy.
Vẻ mặt của anh đầy trìu mến:
-
Được rồi, tất cả đều là lỗi của anh, là anh hại em bị ngã. – anh tháo
đôi giày cao gót cho cô, xoa xoa mắt cá chân, mãi tới khi xác định cô
không bị sao thì mới đi giày lại rồi nâng cô đứng lên.
-
Cám ơn… – cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, khi anh chạm vào chân làm cả người cô nóng phừng phừng. Đó là những gì mà cô có thể thể hiện sao? Thật muốn chết mà!
-
Nhưng mà… – Kỉ Hằng Hi nhìn cô, đáy mắt lấp lánh hai ngọn lửa. – Nhìn
thấy anh khủng khϊếp như vậy hả? Vì sao em phải chạy trốn chứ?
-
Ừm… – cô chột dạ, hạ hàng lông mi cong vυ"t xuống. – Chỉ là… thật xấu hổ… khi nãy để anh nhìn thấy cảnh đó chúng tôi đang nhảy múa như vậy…
-
Múa không tồi nhưng Dạ Duẫn Hạo nhất định sẽ nổi giận đó. – anh cười
nhạt một cái. – Đúng là Hạ Duẫn San nói bọn em tới đây sao? Anh không
ngờ là em vẫn còn làm việc ở công ty đó. – anh nhìn cô thật sâu. – Anh
từng tìm hiểu về công ty nhưng thấy giấy phép hoạt động đã hết hạn rồi.
-
Chúng tôi đã đổi tên. – ồ, đúng là cô quên béng mất, giờ nghĩ lại mới
nhớ Kỉ Hằng Hi có một người bạn tốt chính là Dạ Duẫn Hạo, chỉ là cô chưa từng gặp mặt thôi. Sao trước đó không nghĩ ra nhỉ?
-
Nếu chúng ta tiếp tục đứng ở đây nói chuyện thì sẽ gây tò mò đó, hơn nữa trời rất nắng, em ra nhiều mồ hôi rồi. – ánh nhìn của anh tiến vào đáy
mắt cô, khắc vào đó chữ “khát khao”. – Thần Vũ, chúng ta tìm chỗ nào đó
uống cà phê nhé?! – cô run lên vì anh gọi tên cô.
Kỳ lạ, một
cuộc hội ngộ quá mức kỳ lạ, cô vốn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh, cô cũng chưa từng hỏi thăm tin tức về anh vì cô không muốn mình đau lòng
thêm nữa, điều đó sẽ ảnh hưởng tới chuyện dưỡng thai.
Chắc anh và
Lạc Thụ Tâm đã kết hôn rồi? Bà nội vẫn luôn mơ ước được bế chắt trai,
nói không chừng hai người họ cũng đã thực hiện nguyện vọng đó của bà.
Nếu bà nội biết mình có một đứa chắt thì hẳn là rất vui vẻ nhỉ?
Oài, cô đang nghĩ cái gì vậy trời? Sao cô có thể nghĩ tới chuyện đó chứ? Trước kia
cô đã quyết định bí mật sinh đứa nhỏ, không nói gì với anh vì cô không
muốn làm ảnh hưởng tới anh và Lạc Thụ Tâm.
Cô cố tỉnh táo lại một chút rồi đáp:
- E là không được rồi, tôi còn có việc, tôi… tôi phải về nhà nấu cơm.. chờ chồng tôi về nhà ăn tối.
- Em đã kết hôn? – sắc mặt anh lập tức thay đổi, trong đầu trống rỗng.
Thảo nào nhìn cô hạnh phúc, thoải mái như vậy. Thì ra anh đã đoán đúng, đã có một người đàn ông tốt hơn khiến cô vui vẻ…
-
Ừm! – cô dùng sức gật đầu, hy vọng bản thân không được đỏ mặt vì đã nói
dối. Nhưng hình như nhìn anh có vẻ chua xót, cô kết hôn rồi khiến anh
thất vọng sao? Hay là cô đã lầm rồi? Anh đã lựa chọn Lạc Thụ Tâm, đối
với anh mà nói thì cô chỉ là một phần của quá khứ.
- Khi nào vậy? – anh nhìn cô không chớp mắt, cố gắng duy trì sự bình tĩnh nhưng trái tim thì không ngừng đau đớn.
Hai năm qua
anh chưa từng từ bỏ chuyện đi tìm cô và cũng chưa có ngày nào quên cô.
Cô vẫn luôn ở trong tâm trí anh, anh yêu cô và cô chính là nỗi ân hận,
day dứt nhất của anh. Nhưng giờ gặp lại cô đã trở thành vợ của người ta, anh không thể nào chấp nhận được.
-
Sau khi chia tay với anh thì tôi liền kết hôn rồi sinh một đứa nhỏ… –
Thần Vũ bình tĩnh kể lại, cố làm ra vẻ không nhìn anh nhưng thỉnh thoảng lại vô thức quan sát sắc mặt anh.
Rốt cuộc thì người đàn ông này muốn thế nào đây?
Anh chọn ở
bên cạnh Lạc Thụ Tâm, vì sao còn có biểu hiện không thể chấp nhận khi
biết tin cô đã kết hôn chứ? Ngay cả trán cũng nhăn nhúm lại.
Chẳng lẽ anh nghĩ rằng cô sẽ vì anh mà thủy chung không kết hôn sao? Đúng thế, đúng
là cô từng có suy nghĩ này nhưng là vì đứa nhỏ chứ không phải vì anh.
- Một đứa nhỏ? – anh nhìn cô chằm chằm, hô hấp nặng nề, ngực không ngừng nhô lên hạ xuống.
-
Em.. làm mẹ?! – một hình ảnh hiện lên trước mắt anh, cô mặc một chiếc
váy bầu rộng thùng thình, miệng nở nụ cười tươi hạnh phúc của một bà mẹ, chiếc bụng nhô lên…
Đó chính là những hình ảnh mà anh tưởng
tượng khi cô mang thai đứa con của anh, hiện giờ nó lại trở thành hình
ảnh dành cho người đàn ông khác.
- Đúng vậy. – trong bụng Thần Vũ thầm làm mặt quỷ với anh, tôi dĩ nhiên làm mẹ rồi, mẹ của con anh đó
nhưng vĩnh viễn anh sẽ không biết được đâu. Đứa nhỏ chính là của tôi.
- Thần Vũ, em thật tàn nhẫn,
ngay cả một cơ hội cũng không cho anh… – anh thì thào nhìn cô, nỗi tiếc
nuối, hối hận như thủy triều dâng lên trong lòng anh. Cảm giác đó mãnh
liệt như muốn quấy tung lục phủ ngũ tạng của anh lên, đau đớn cùng cực.
Anh không có tư cách nói cô tàn nhẫn vì chính anh là người tàn nhẫn với cô trước.
Thậm chí anh còn nói là cô bị bà nội tẩy
não cho nên nói cô không có lý do gì trách Lạc Thụ Tâm. Chắc lúc đó
trong lòng cô đau đớn và khổ sở lắm?!
So sánh ra thì ai là người tàn nhẫn hơn? Chính là anh!
Còn hiện giờ, cô đã kết hôn, cũng đã sinh em bé, là báo ứng cho anh mà, tất cả đều do anh tự tìm lấy.
- Anh nói cái gì? – tim cô co
rút lại. Anh đang trách cô tàn nhẫn ư? Đang chỉ chỉ trích cô không cho
anh một cơ hội sao? Hai năm trước, lúc cô nói, anh thậm chí còn không
hoài nghi gì về Lạc Thụ Tâm, cô còn có thể nói cái gì chứ?
- Không có gì. – anh buồn bã lắc đầu.
- Nếu vậy thì tôi đi đây, chúng
ta đã có gia đình riêng nên không tiện gặp lại nữa. Hôm nay là lần đầu
và cũng là lần cuối, tạm biệt!
- Khoan đã… – anh vội giữ chặt
tay cô lại, hỏi dồn. – Bà nội rất nhớ em! Em có thể đi với anh về thăm
bà không? Chỉ cần một giờ thôi, sẽ không làm phiền nhiều thời gian của
em đâu.
Thần Vũ giật mình, nơi mềm mại trong lòng nhanh chóng nhũn ra.
Bà nội–! Người bà đáng yêu, ưa hoạt động
lúc nào cũng đối xử rất tốt với cô, cô còn nhớ ngày cô rời đi hai mắt mà đỏ au, nước mắt không ngừng chảy.
Kỉ Hằng Hi bỏ rơi cô nhưng bà nội vô tội, có lẽ cô nên đi thăm bà một lát. Mà nói thật thì cô cũng rất muốn gặp bà.
- Được rồi! – cô đồng ý. – Nhưng chỉ một tiếng thôi nhé.
…
- Bà nội! – Thần Vũ nghĩ thời
gian đã huấn luyện cô trở nên mạnh mẽ hơn, cô sẽ không còn quan tâm tới
người trong nhà họ Kỉ nữa, tất cả mọi tình cảm với họ sẽ biến mất.
Nhưng cô lầm rồi, nhìn thấy bà nội, nước
mắt cô như đê vỡ. Rốt cuộc thì vẫn không thể nào thờ ơ như với Kỉ Hằng
Hi được, làm sao cô có thể vờ bày ra một bộ dạng lạnh lùng, xa cách với
bà được.
- Đứa nhỏ… nha đầu ngốc này..
sao lâu rồi không nhìn thấy cháu đâu cả? – Kỉ lão phu nhân cũng xúc động như cô. – Hằng Hi nói không tìm thấy cháu, là thật sao? Rốt cuộc cháu
đã chạy trốn tới nơi nào thế hả?
- Cháu… cháu đã kết hôn.. và
cũng đã sinh một đứa nhỏ… – cô khóc thút thít. – Không nói về cháu nữa,
bà nội, bà thế nào? Bà có khỏe không? Trái tim vẫn ổn chứ?
Không thể nói với bà được, nhất định bà
sẽ làm lộ tẩy mọi chuyện, mà cô cũng không hề nói dối. Vả lại hôm nay
tình cờ gặp lại, nếu biết trước sẽ gặp Kỉ Hằng Hi thì cô đã sớm chuẩn bị một kịch bản hoàn hảo trước khi bước ra khỏi nhà rồi.
- Ta tốt lắm… chỉ là rất nhớ cháu thôi..
Nhìn một già một trẻ ôm nhau khóc, Kỉ
Hằng Hi đành tránh mặt. Ngay cả bản thân anh cũng không thể nào chấp
nhận chuyện Thần Vũ đã kết hôn và sinh em bé, lúc này anh cần một điếu
thuốc.
Kỉ Hằng Hi vừa rời đi thì bà nội liền lau khô nước mắt, bà nhìn Thần Vũ, nhếch miệng cười:
- Nha đầu, cháu không có kết hôn và cũng không hề sinh em bé, có phải không? Thậm chí cháu cũng chưa có
bạn trai nữa mà?! Cháu đang nói dối cháu trai của ta, trừng phạt nó vì
nó đã bỏ rơi cháu, có đúng không?
Thần Vũ kinh ngạc một lúc lâu, không nói nên lời.
- Bà nội…
Đúng là gừng càng già càng cay, sao bà
nội có thể nhìn thấu lời nói dối của cô nhỉ? Nhưng ánh mắt lợi hại của
bà vẫn không bằng sự lợi hại của cô. Đúng là cô đã sinh một đứa bé, bà
nội tuyệt đối không thể tưởng tượng được chuyện này.
- Aiii, cháu đừng nên trách nó. Kỳ thật hai năm trước nó không còn sự lựa chọn nào khác. – Kỉ lão phu nhân thở dài.
- Ta cho người đem thiệp cưới
đưa cho người đàn bà kia, vì muốn giữ lại Hằng Hi mà cô ta dám lấy dao
cắt cổ tay tự sát. Mặc dù không chết nhưng mất khá nhiều máu, không ngờ
sau khi tỉnh cô ta lại cắn lưỡi tự sát. Bệnh viện đã phải trói chân trói tay cô ta lại nhưng không thể quản chiếc miệng.
- Hằng Hi cầu xin cô ta đừng tự
làm tổn thương mình, cô ta liền ép Hằng Hi thề là trừ phi nó chia tay
với cháu nếu không sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát. Cô ta nói cô ta sẽ chết,
chết trước mặt nó, sẽ làm cho nó đau đớn cả đời. Cháu nói xem, Hằng Hi
có thể nào trơ mắt nhìn cô ta chết chứ? – Thần Vũ ngơ ngác nhìn bà nội,
suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh lại. Anh chỉ nói với cô là Lạc Thụ Tâm cắt cổ tay tự sát chứ không có nói chuyện Lạc Thụ Tâm dọa sẽ chết trước mặt anh.
Hừ! Đáng ghét! Đáng ghét! Thủ đoạn rất đê tiện, người đàn bà này thật đáng giận, cô ta dám uy hϊếp một người đàn
ông hết lòng yêu thương, tin tưởng mình như thế sao? Cô ta có còn lương
tâm không vậy?
- Cháu đang giận, cháu giận vì
người đàn bà vô sỉ họ Lạc kia đúng không? – bà nội cầm tay cô, khuôn mặt ngập tràn ý cười. – Nha đầu, điều này chứng tỏ cháu vẫn còn yêu Hằng
Hi, bà nội chưa bao giờ nói sai mà.
Cô buồn bã lắc đầu:
- Bà nội, giờ có nói chuyện đó cũng không còn ý nghĩa gì cả…
Lúc trước cô chưa nói lời nào đã bỏ đi,
cô chưa từng cố gắng hết sức mình, và cũng không dám nói ra sự thật về
Lạc Thụ Tâm cho anh nghe. Vì giận anh nên cô cố ra vẻ bình thản chọn lựa rời đi, biến con mình thành một đứa bé không có cha.
Nói lại thì cô cũng không hề sai.
- Sao lại không có ý nghĩa gì?! – ánh mắt của Kỉ phu nhân lóe sáng. – Hiện tại hai đứa vẫn độc thân, cháu còn yêu nó, nó cũng yêu cháu, hai đứa…
Lần thứ hai trái tim Thần Vũ nảy lên kinh hãi:
- Bà nội, bà nói Kỉ Hằng Hi còn độc thân? Anh ấy độc thân? Chẳng lẽ anh và Lạc Thụ Tâm không kết hôn sao?
Đôi mắt của Kỉ lão phu nhân càng sáng rực:
- Chẳng những không kết hôn mà
hiện giờ ngoại trừ việc chu cấp phí sinh hoạt cho cô ta thì giữa hai đứa nó không còn quan hệ gì hết. Hằng Hi không còn gặp lại cô ta nữa.
Thần Vũ nhịn không được thốt lên:
- Sao lại như vậy?
- Có lẽ là ông trời đã phù hộ! – bên môi Kỉ lão phu nhân vẽ ra một nụ cười tươi.
- Sau khi người đàn bà đó bình
phục, Hằng Hi đã đưa cô ta về nhà. Cô ta hy vọng hôn lễ lập tức được tổ
chức, ta giận lên cãi nhau với cô ta một trận. Ta mắng cô ta là người
không có lương tâm, không biết xấu hổ, không có liêm sỉ; bốn năm trước
vì trong bụng có đứa bé của tình nhân mà muốn cưới Hằng Hi, sau đó còn
hẹn hò tình nhân vào đúng ngày cử hành hôn lễ rồi gây ra tai nạn; hiện
giờ lại còn muốn phá hư hạnh phúc của Hằng Hi.
- Cô ta trả lời với ta là, đó là vì tổ tiên cô ta tích đức cho nên mới có một người đàn ông ngu ngốc như vậy đi yêu thương cô ta. Cô ta đã mất tất cả, đương nhiên phải nắm chắc cái mỏ vàng của mình. Những lời nói tự tin quá mức này đã khiến ta tức
chết!
- Hôm đó vốn Hằng Hi tới công ty nhưng không hiểu sao lại về nhà giữa chừng và nó đã nghe được toàn bộ
câu chuyện. Người đàn bà đó cũng không có cách nào phủ nhận, sau đó dù
cô ta có giải thích và cầu xin như thế nào thì Hằng Hi vẫn không tin
tưởng, tha thứ.
- Tiếp đó ta tìm tên tình nhân
năm đó của cô ta để nói rõ chuyện đòi tiền, tuy Hằng Hi vì chuyện đứa bé mà bị đả kích lớn nhưng đau một lúc còn hơn đau dài dài. Người đàn bà
đó đã lừa dối nó nhiều năm như vậy, ta không thể tiếp tục đứng nhìn hạnh phúc của cháu trai mình bị hủy hoại chỉ vì một loại đàn bà ghê tởm đó.
Thần Vũ cảm thấy đầu mình ong ong, hỗn loạn.
Cô khẽ nhằn nhằn môi.
Chắc lúc đó anh rất đau khổ, phát hiện ra bộ mặt thật của Lạc Thụ Tâm hẳn là…
Vận mệnh đúng là thích trêu đùa con
người, lúc sinh đứa nhỏ, cô cắn răng chịu đựng, thực sự là rất muốn gặp
anh. A Chung định chạy đi gọi anh tới bệnh viên nhưng cô kiên quyết phản đối.
Nếu lúc đó gọi anh tới thì tất cả mọi chuyện đã khác?
- Công việc kinh doanh của cha
cô ta thất bại, cuộc sống gia đình cũng không mấy khá giả. Hằng Hi phụ
cấp sinh hoạt phí cho cô ta là vì chút đạo nghĩa. Ngoài việc đó ra thì
giữa hai đứa không còn quan hệ gì nữa.
Thần Vũ hít một hơi thật sâu.
Bọn họ không còn quan hệ, ngược lại cô
lại có quan hệ với anh, nói đúng hơn là một mối quan hệ rất mật thiết.
Anh là cha của con cô, sao cô có thể phủ nhận điều này rồi gạt bỏ anh?
- Nha đầu, có lẽ cháu cũng bị
dày vò đủ rồi. – Kỉ lão phu nhân thờ dài nói. “Đường tình ngang trái,
nhấp nhô”, những lời này cũng có thể xảy ra cho một người đàn ông. Nó
chưa từng nghĩ sẽ yêu một người con gái lại có diện ngoại giống với
người yêu cũ của mình, nó cũng chưa bao giờ nhìn người phụ nữ khác dù
chỉ là nửa con mắt. Thế mà nó lại quan tâm tới cháu, bị cháu hấp dẫn
nhưng trong lòng luôn mâu thuẫn, một bên vẫn canh cánh lời hứa đám cưới
với vị hôn thê cũ, một bên muốn sống chọn đời với cháu. Ai ngờ đúng lúc
đó vị hôn thê vốn hôn mê bất tỉnh suốt bốn năm trời tỉnh lại khiến nó
lâm vào tình trạng bế tắc, tiến thoái lưỡng nan… Tất cả những chuyện này có lẽ đã được định trước!
Trong lòng Thần Vũ chấn động.
Bà nói nói đúng, vận mệnh đúng là thích
trêu cợt lòng người. Cho nên dù có đau khổ, dù có tan nát cõi lòng thì
cô vẫn chưa từng hận anh, và cũng vì thế mà giữ lại kết tinh tình yêu
giữa hai người.
Nếu hai năm trước anh vứt bỏ Lạc Thụ Tâm
khi cô ta trong tình trạng tàn phế, chọn lựa kết hôn với một người hoàn
toàn khỏe mạnh như cô thì lại càng khiến cô sợ hãi. Cô sẽ hoài nghi vì
sao mình lại yêu thương một người đàn ông lạnh lùng, vô tình có thể nỡ
lòng vứt bỏ một vị hôn thê vì anh mà sinh, vì anh mà bị tan nạn hôn mê
bốn năm trời?!
Anh buộc phải chọn Lạc Thụ Tâm và cô cũng tin là người anh yêu lúc đó không phải là Lạc Thụ Tâm mà chính là cô.
Thế nên nỗi đau đớn trong lòng anh còn lớn hơn cô hàng ngàn hàng vạn
lần, chắc chắn là như vậy!
Vì thế..cô vẫn còn yêu anh nhiều lắm…
- Nha đầu, bà biết cháu chịu
nhiều thiệt thòi, lúc cháu ở đây có bao nhiêu khổ sở, bà đều hiểu hết. – Kỉ lão phu nhân thân thiết nhìn cô. – Bây giờ cháu có thể thoải mái tra tấn thằng nhóc Hằng hi ngốc nghếch kia, phải làm cho nó ghen tỵ, làm
cho nó khổ sở, làm cho nó tan nát cõi lòng.. cái gì cũng được…
Nói tới đây, Kỉ lão phu nhân tạm dừng một chút, lòng bàn tay ấm nóng áp lên tay cô.
- Nhưng mà cháu có thể… có thể
cho nó cơ hội để được yêu cháu lần nữa không? Được không, Thần Vũ? Nếu
không thì ta dám chắc cả đời này thằng bé sẽ chẳng bao giờ yêu ai nữa,
nó có thể xuất gia làm hòa thượng mất.
Thần Vũ kinh hoảng nhìn chằm chằm Kỉ lão phu nhân.
Hòa thượng?
Oái, không, cô không thể tưởng tượng cảnh con mình kêu một lão hòa thượng đầu trọc bóng loáng, mặc áo vàng cà sa là ba ba được!
Trên đường trở về, những lời nói của bà nội vẫn còn quanh quẩn trong đầu Thần Vũ.
Kỉ Hằng Hi ngồi bên cạnh cô, tại vị trí
của người lái. Anh kiên quyết muốn đưa cô về nhà, cô cũng hiểu được
chình mình vì sao lại không từ chối đề nghị của anh. Là vì chuyện bất
ngờ xảy ra giữa anh với Lạc Thụ Tâm hay là vì tình cờ gặp lại anh mà tâm trạng cô trở nên dao động? Có lẽ là cả hai nguyên nhân, cô vẫn còn yêu
anh, điều đó không thể phủ nhận.
Vì yêu anh nên cô mới có đủ dũng khí bí mật hạ sinh đứa nhỏ.
Vì yêu anh nên cô đã không từ bỏ đứa nhỏ, cam tâm làm một người mẹ độc thân nuôi con.
Vì yêu anh nên cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện mỗi lần nhìn đứa con bảo bối giống anh như tạc từ khuôn đúc.
Nhiều lần nhìn khuôn mặt say ngủ đáng yêu như thiên sứ của đứa nhỏ, cô đều tự động viên rằng mình đã quyết định
đúng. Cô không biết mình lấy đâu ra can đảm nữa, nhớ lúc đó Tiểu Mễ,
Tiểu Mộng và A Chung đều khuyên cô nên bỏ đứa bé đi nhưng dù có nói gì
thì cô vẫn không đồng ý.
Đương nhiên sau này bọn họ rất yêu thương đứa nhỏ, thường xuyên chăm sóc, chơi đùa với nó; nếu không thì một mình cô không thể nào chống đỡ tới cùng được…
- Đang nghĩ gì vậy? – Kỉ Hằng Hi quay sang nhìn cô. – Bà nội nói chuyện của anh cho em nghe rồi, đúng không?
- Ừm, rất lấy làm tiếc. – cô cố
tình dụng giọng điệu buồn cười đáp trả. Bà nội nói cô có thể tha hồ tra
tấn anh, ai bảo hai năm trước anh khiến tim cô tan nát, đau đớn chứ?!
- Em… còn hận anh sao? – giọng nói của anh do dự, lo lắng.
- Sao? – cô nhướng mày lên đầy
khoa trương. – Vì sao tôi phải hận anh? Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa
từng hận anh, chúng ta đã chia tay một cách hòa bình, êm thấm mà.
Anh lắc lắc đầu:
- Không, là anh có lỗi với em nhiều lắm.. Nhất định là em rất hận anh.
Cô cố ý cười ngọt ngào:
- Nhưng hiện tại tôi rất hạnh phúc, trong lòng một người phụ nữ hạnh phúc không có chữ hận.
Ánh mắt anh càng ngày càng ảm đạm, buồn bã:
- Anh hẳn là nên vui vẻ vì hạnh
phúc của em nhưng anh không cảm thấy vui chút nào. Bây giờ anh thật sự
không vui vẻ nổi, nhưng tất cả đều do anh tự tìm lấy, là những gì anh
đáng phải gánh chịu, đều là báo ứng!
- Đừng nên nói như vậy! – cô cứ
như đang tình nguyện làm một nhà tâm lý chia sẻ với bệnh nhân vậy. – Một ngày nào đó anh sẽ gặp được hạnh phúc của mình thôi, một người con gái
định mệnh.
- Thần Vũ… – ánh mắt của anh cực kỳ phức tạp. – Anh cảm thấy em nói chuyện với anh rất khách sáo và xa
cách. Chúng ta nhất định phải như vậy ư?
- Nếu không thì anh muốn thế
nào? – cô chớp chớp hàng mi, vô tội hỏi. – Hiện giờ tôi đã là phụ nữ có
chồng, là mẹ của đứa nhỏ nên dĩ nhiên là tôi phải để ý tới cảm giác của
chồng tôi chứ.
- Đúng thế, em đã là vợ của
người khác, xem ra người sai chính là anh. Anh vẫn không thể nào chấp
nhận chuyện em đã trở thành vợ của người khác, anh vẫn nghĩ rằng… –
giọng anh đầy chua sót. – Em là của anh!
Cô vờ phun ra một chất giọng thật ngọt ngào;
- Anh đúng là thích nói đùa. –
ha ha ha, xem ra anh rất đau khổ. Chiêu này của cô đã đả kích tới anh và khiến anh không thể nào chấp nhận nổi.
- Hai năm trước anh đi tìm cậu
em họ của em, cậu ta nói em đi du học ở Nhật Bản, nhưng lại không chịu
nói địa chỉ trường học với anh. Anh đi tìm cha mẹ em thì bọn họ lại nghĩ là em vẫn còn ở nhà anh, ngay cả chuyện em đi du học ở Nhật Bản cũng
không hề hay biết. Vì thế anh không thể nói thêm gì được nữa.
Sau khi rời khỏi nhà họ Kỉ, cô không còn
nhận điện thoại của anh, cuối cùng cô xóa sạch số của anh; cô còn chuyển cả nhà khiến anh không thể nào tìm thấy được.
Nhưng tất cả đều do anh, nếu anh muốn thì đã sớm dốc sức đi tìm cô, chứ không phải đợi sau một tháng mới đi tìm.
Đều là lỗi của anh.
- Tôi không muốn người nhà lo
lắng nên không nói cho họ biết. – Thần Vũ bình thản nói. – May mắn là
anh vẫn không nói gì, nếu không biết chuyện chúng ta hủy bỏ đám cưới thì ba tôi sẽ đánh chết anh rồi!
Đúng là địa ngục, dù sống dù chết thì cô
vẫn muốn trốn đi để sinh đứa nhỏ của anh. Cô trở về nhà trọ cũ nhưng ai
dè Tiểu Mễ nói thấy anh quẩn quanh khu này nên co đành phải chuyển nhà
ngay lập tức. Cô chuyển tới sống cùng Tiểu Mộng vì không muốn anh nhìn
thấy bộ dạng bệ phệ của mình. Tụi sinh viên bạn của A Chung giúp cô rất
nhiều, ai bảo tuổi nhỏ thì vô dụng chứ?!
A Chung bình tĩnh tìm cách giúp cô đánh
lạc hướng việc tìm kiếm của Kỉ Hằng Hi, Tiểu Mễ và Tiểu Mộng đi tích cóp kiến thức từ những bà mẹ khác, giúp cô đi kiểm tra thai định kỳ rồi ở
bên cạnh cỗ vũ lúc cô sinh.
Từ sau khi bụng nhô lên, cô không dám về
nhà thăm mọi người, lần nào bọn họ cũng tìm đủ mọi lý do nào là quan
trọng với khó khăn; ngay cả A Chung cũng không về nhà để tránh người nhà nghi ngờ.
Hai năm qua, nếu không phải có bọn họ thì một mình cô không thể tiếp tục sống.
Bây giờ cô đã chuyển khỏi nhà Tiểu Mộng
và ra ngoài sống, đứa nhỏ cũng đã được một tuổi. Ban ngày cô yên tâm để
nó cho Tiểu Mộng chăm sóc còn buổi tối thì đưa nó về nhà ngủ với mình.
Chỉ là cô không có lấy một ngày nghỉ nào, hầu hết những ngày nghỉ bọn cô đều nhận lời ủy thác của khách hàng cho
nên chỉ cần có chút thời gian rảnh rỗi thì cô liền ở với con.
- Anh thật sự muốn bác trai đánh anh một trận, là anh thiếu nợ em! – anh nhìn sâu vào mắt cô, anh hy
vọng cô có thể nói chuyện bình thường như trước kia, nhưng cô thì cứ cố
chấp nói nhát gừng với anh. Dĩ nhiên là cô không muốn nói chuyện với anh rồi, anh là một thằng tồi, anh làm cô bị thương tổn quá nặng nề, anh
đúng là một kẻ ích kỷ. Hai năm trước anh không thể nào bỏ rơi Lạc Thụ
Tâm nên tàn nhẫn khiến cô đau lòng, sau khi nhìn ra bộ mặt thật của Lạc
Thụ Tâm thì anh lại vội vã chạy đi kiếm tìm cô. Nói đúng ra là anh không xứng đáng có được cô.
Đúng thế, anh không xứng, bây giờ cô đã tìm được hạnh phúc, anh phải chúc phúc cho cô.. anh nên chúc phúc cho cô mới đúng.
- Không có gì mà thiếu nợ cả.
Tôi còn phải cảm ơn anh vì anh đã bỏ rơi tôi nên tôi mới tìm được hạnh
phúc cho riêng mình.
Thần Vũ mỉm cười nói, chỉ tay về khu chung cư phía trước.
- Tới nhà tôi rồi, quọe trái phía trước rồi dừng xe. Cám ơn anh đã đưa tôi về!
Anh dừng xe lại, cô lập tức tháo đai an toàn rồi nhanh nhẹn bước xuống khỏi xe, không hề lưu luyến.
Anh ngồi trong xe nhìn chăm chăm cô đi vào tầng một tòa nhà sáu tầng.
Thì ra cô ở tầng một, là nhà chồng cô hay nhà của cô và chồng?
Cho dù cô có sống với ai thì thế giới của cô đã không còn nơi nào dành cho anh. Chuyện này làm tim anh đau nhói,
lục phủ ngũ tạng cứ như bị bỏng cháy vậy.
Nghĩ lại cảnh hai năm qua anh cố chấp bám riết việc đi tìm cô mà thấy nực cười kinh khủng, nhưng đó là việc anh
muốn làm và đã làm.
Dựa vào cái gì mà anh lại cho rằng cô vẫn còn chờ đợi mình chứ? Vì anh là người đàn ông đàu tiên của cô ư? Hay là vì bọn họ từng cùng nhau thử áo cưới và thiệp cưới cũng đã được in ấn?
Nếu vì vậy thì sao hai năm trước anh không kiên trì với cái lý do này để kết hôn với cô? Thế nên Kỉ Hằng Hi anh là một thằng ích kỉ, rõ ràng là
một thằng ích kỉ; bây giờ điều mà anh có thể làm là đừng quấy rầy cuộc
sống của cô và âm thầm đứng bên cạnh bảo vệ cho cô.
Đúng vậy, anh muốn bảo vệ cô, dùng mọi khả năng của mình để cho cô những thứ cô cần, anh muốn bù đắp một phần nào đó cho cô.