- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Kết Hôn Muộn [Bí Mật Cải Tạo Anh]
- Chương 7
Kết Hôn Muộn [Bí Mật Cải Tạo Anh]
Chương 7
Đám cưới bị hủy bỏ. Đương nhiên là phải
hủy bỏ vì Lạc Thụ Tâm đã tỉnh lại, tất cả mọi chuyện đã không còn như
trước; không một ai thoải mái với chuyện này. Kỉ lão phu nhân biết tin
đã nổi giận chửi ầm lên.
- Ta sẽ nói hết cho Hằng Hi
biết, ta muốn đem bộ mặt thật của người đàn bà kia nói hết cho nó, nó
không cần phải áy náy, ngu ngốc nữa. Cô ta tỉnh lại là chuyện của nhà cô ta, vì sao hôn lễ của hai đứa lại bị hủy chứ? Vì sao?
- Bà nội… – Thần Vũ chỉ có thể
tiếp tục trấn an và ngăn cản cơn giận của bà. – Chỉ là tạm thời lùi lại
thôi, chờ tới khi sức khỏe của bà bình phục hẳn rồi làm cũng được mà.
Hai người đều bỏ lỡ cơ hội nói ra sự thật cho Kỉ Hằng Hi biết, trước kia không nói, nếu bây giờ đột ngột nói là
Lạc Thụ Tâm đã làm chuyện có lỗi với anh thì anh sẽ tin tưởng sao? Anh
chỉ nghĩ rằng đó là thủ đoạn của hai người buộc anh phải từ bỏ Lạc Thụ
Tâm mà thôi, anh tuyệt đối sẽ không tin đâu.
- Nha đầu ngốc, vậy bây giờ cháu phải làm sao? – Kỉ lão phu nhân buồn bã kéo tay cô, vì cô mà đau lòng. – Chẳng lẽ cháu trơ mắt đem người đàn ông của mình giao cho một người đàn bà như cô ta sao?
Ngược lại, Thần Vũ mở lời an ủi bà:
- Bà nội, bà đừng nóng vội. Chờ
Kỉ Hằng Hi trở về rồi chúng cháu sẽ nói chuyện với nhau, chắc là anh ấy
có chủ kiến của mình, giờ chúng ta có nói gì cũng vô dụng thôi.
Cô thật sự rất muốn gặp anh, muốn được nói chuyện với anh.
Nhưng mà cô không có cơ hội nào nói chuyện với anh.
Từ sau khi Lạc Thụ Tâm tỉnh lại một cách
thần kỳ thì anh lập tức chuyển cô ta tới một bệnh viện uy tín nhất để
kiểm tra toàn diện. Và cũng bắt đầu từ ngày đó anh vẫn luôn ở trong bệnh viện với Lạc Thụ Tâm, thế nên cô không thể nào nhìn thấy anh.
Cô có dự cảm hạnh phúc đang rời xa mình, nhân vật chính đã trở về, một kẻ thế thân như cô nên rút lui rồi.
Có lẽ cô nên thức thời, nên thu dọn hành lý và rời khỏi gia đình họ Kỉ này.
Nhưng mà cô không làm được, ít nhất cô
muốn nghe anh nói chuyện với mình một lần, nếu anh nói sẽ không bao giờ
có đám cưới nữa thì… cô sẽ từ bỏ hy vọng và rời khỏi nơi này.
Chờ đợi luôn là một điều khó khăn, anh
không hề gọi điện cho cô, cô cũng không gọi cho anh. Cô gắng nhẫn nhịn
không muốn làm phiền anh, để anh có thể an tâm chăm sóc Lạc Thụ Tâm và
bản thân có thêm thời gian suy nghĩ về chuyện của hai người nên thế nào
cho tốt. Rốt cuộc thì cũng đợi được tới lúc anh về nhà, đó là chuyện xảy ra vào hai tuần sau. Dì Thẩm gọi điện nói là tình hình bà nội không tốt lắm nên anh mới trở về.
Anh vừa đi vào cửa thì cô liền dành cho
anh một nụ cười, cô thật sự rất muốn bổ nhào vào lòng anh nhưng thấy anh mệt mỏi như vậy khiến cảm xúc trong lòng nhất thời bị dập tắt. Cô cố
làm ra vẻ không có gì nói với anh:
- Anh nên vào thăm bà nội trước đi. Bà đang đợi anh.
Anh nhìn cô thật sâu rồi đáp:
- Ừ!
Anh đi vào, không bao lâu trong phòng
truyền ra tiếng tranh cãi, Thần Vũ lo lắng đi tới bên cửa xem thế nào.
Hai người đang ồn ào chuyện gì vậy? Không phải bà nội luôn muốn gặp anh
sao?
- Hiện tại dù bà có nói gì thì
cũng vô ích, cháu sẽ không tin bà nữa! Thụ Tâm là một cô gái đáng
thương, cô ấy đã nhận quá nhiều thương tổn rồi sao bà còn nhẫn tâm buộc
cháu phải vứt bỏ cô ấy chứ?
Anh nổi giận đùng đùng đẩy cửa, Thần Vũ hoảng sợ vì không ngờ anh lại đột ngột xông ra như vậy.
Thấy vẻ mặt bị sốc của cô, hàng lông mày rậm của anh nhướng lên cao, lửa giận như đang thiêu đốt trong đáy mắt.
- Nãy giờ em đứng ở đây nghe lén sao? Nghe lén chuyện bà nội bênh vực em như thế nào hả? Bà nội anh thật sự hy vọng chúng ta kết hôn nhưng hai người sao có thể bịa đặt chuyện
kia để đả kích Thụ Tâm chứ? Nếu em đi thăm cô ấy, nhìn cô ấy bị biến
thành bộ dạng thế nào thì hai người đã chẳng nhẫn tâm làm như vậy đâu!
Trái tim Thần Vũ thít chặt lại đau đớn, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
- Em không có nghe lén, cũng
không biết anh đang nói cái gì. Có lẽ anh nên bình tĩnh lại đã.. em đi
pha cho anh một ly cà phê nha…
- Không cần, anh không muốn uống cà phê. – anh giữ cô lại, nhắm chặt mắt rồi bất ngờ kéo cô vào lòng
ngực, dùng chiếc cằm lởm chởm râu cạ cạ vào tóc cô. – Anh xin lỗi, anh
xin lỗi… anh không nên lớn tiếng với em.. Vì những lời bà nội nói rất vô lý nên anh mới nổi giận như vậy..
- Em hiểu mà! – Thần Vũ lặng
thinh đứng dựa vào ngực anh. Cô có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của anh
và lúc này cô thật sự rất muốn khóc òa lên.
Không còn cứu chữa được nữa rồi, cô từng
đoán anh sẽ không tin những điều tiếng xấu về Lạc Thụ Tâm, quả nhiên là
sự thật. Những lời của bà nội càng khiến anh thêm thương cảm với Lạc Thụ Tâm, càng muốn bảo vệ cô ta, không thứ gì có thể ngăn cản điều đó.
Tuy anh không nói nhưng cô tự biết mình
đã mất anh, anh sẽ không còn toàn tâm toàn ý yêu thương cô, sẽ không có
hôn lễ, sẽ không có tuần trăng mật và đương nhiên sẽ không có một em bé
nào cả…
- Anh phải tới bệnh viện, Thụ
Tâm đang làm một ca phẫu thuật… – anh kéo vai cô ra, nhìn thấy hai khóe
mắt cô phiếm đỏ thì tim thắt lại. – Anh xin lỗi… nhưng em có thể hiểu
mà, phải không? Sức khỏe hiện giờ của cô ấy rất yếu, ý thức còn mơ hồ..
hơn nữa còn có cảm giác không được an toàn… Chỉ cần không nhìn thấy anh
thì sẽ không khống chế được mà hốt hoảng…
- Em.. em biết.. Anh mau đi đi, em không sao đâu. – cô liều mình cắn chặt môi buộc mình không được bật khóc.
Cô có thể hiểu được hiện trạng của Lạc Thụ Tâm nhưng trái tim cô vẫn đau lắm.. rất đau.
- Cho anh… cho anh thêm một chút thời gian nữa! – anh cam đoan. – Ít nhất đợi tới khi cô ấy ổn định hơn
thì chúng ta sẽ nói lại chuyện đó.
Anh đi rồi, Thần Vũ đứng nhìn theo bóng
lưng anh dần biến mất, rốt cuộc nước mắt cũng kiềm không được mà ngã
nhào xuống hai bên má.
Thần Vũ ngủ không được, đã hơn hai giờ
sáng, đột nhiên cô muốn uống một ly cà phê. Thật điên khùng! Tuy cà phê
càng khiến cô không ngủ được nhưng mặc kệ, cô vẫn muốn uống.
Khoác tạm chiếc áo thể thao có mũ trùm
lên người, bên trong cô chỉ mặc có mỗi bộ đồ ngủ cotton ngắn tới đầu
gối. Tuy giờ là tháng mười hai nhưng trong phòng có lò sưởi thì không
sao chứ bước chân ra ngoài là lạnh phát run.
Cô nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, vô
tình thấy Kỉ Hằng Hi đang ngồi trên chiếc ghế cao phía bệ bếp, đầu anh
gối vào cánh tay đang cầm một chiếc ly rỗng. Tính từ lần anh về nhà tới
lúc này đã hai tuần, bây giờ anh coi bệnh viện như nhà của mình. Ban
ngày làm việc ở công ty, tối đến chạy vào bệnh viện chăm sóc Lạc Thụ
Tâm, quần áo tắm rửa đều nói thư ký tới nhà lấy.
Bà nội cho người đi tìm hiểu tình hình
của Lạc Thụ Tâm, cô ấy thật sự rất cần anh bên cạnh; nếu không thấy anh
sẽ hoảng sợ, không chịu ăn cơm hay uống thuốc. Cô ấy trở thành một bệnh
nhân khiến cho bệnh viện đau đầu nhức óc.
Vả lại một người hôn mê bốn năm trời mới
tỉnh lại sẽ cần làm rất nhiều kiểm tra, cộng với việc cô ấy không chấp
nhận chuyện mình bị cắt cụt một chân vì tai nạn xe cộ trước kia nên cảm
xúc không ổn định và thường xuyên đòi tự tử.
Phải chăm sóc Lạc Thụ Tâm hẳn anh mệt mỏi lắm, áp lực tinh thần cũng không phải nhỏ. Nhưng vì sao giờ phút này
khi nhìn anh ngồi ngay trước mắt mình, trái tim của cô đau đớn vì nghĩ
rằng mình sắp mất anh chứ không phải vì lo lắng cho anh.
- Hằng Hi… – cô đi qua đứng
trước mặt anh. Nhìn chiếc ly rỗng và chai rượu để trên bàn, cô thầm thở
phào vì nó vẫn còn chín phần chai. Có lẽ anh chưa uống nhiều?!
- Làm sao vậy? Có phải Lạc Thụ Tâm xảy ra chuyện gì không? – cô nhẹ giọng hỏi, trong lòng đoán là anh không ngủ được.
Kỉ Hằng Hi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô:
- Sao em còn chưa ngủ?
Cô cười ảm đạm:
- Không ngủ được, em định xuống nhà pha một tách cà phê thì kết quả lại nhìn thấy một con sâu rượu này.
Anh lắc lắc chén rượu:
- Anh không có uống nhiều.
Thần Vũ gật đầu:
- Em biết!
Anh nhìn dáng vẻ trầm tĩnh của cô, đột
nhiên thở dài một tiếng, một tay vươn tới kéo cô lại rồi để cô ngồi
thoải mái trên đùi mình. Đôi môi áp xuống, không khống chế quấn quít môi cô, hôn thật sâu.
Thần Vũ vòng tay ôm cổ anh, không dè dặt
mà nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, cứ như là nụ hôn cuối cùng của hai người. Cả hai đều hôn mãnh liệt, triền miên không dứt.
Một lúc lâu sau anh mới lưu luyến buông môi cô ra rồi áp cô vào lòng mình.
- Sao không trách mắng anh? –
giọng anh khàn khàn – Anh không gọi điện cho em, cũng không về nhà thăm
em, anh đúng là một thằng tồi.
- Không phải, ít nhất em nghĩ
rằng anh không phải là một người tồi tệ. – cô rúc mặt vào hõm vai anh,
cảm thụ hơi thở quen thuộc từ anh, trái tim co rút.
Hồi lâu, cô dứt khoát đứng lên, rời khỏi cái ôm ấm áp của anh.
- Thần Vũ… – anh thất thần nhìn cô, vòng tay của anh trống rỗng, ánh mắt vô vọng.
Cô đứng trước mặt anh, nở một nụ cười tươi.
- Nói cho em nghe đi, quyết định của anh là gì? Em muốn nghe quyết định của anh! – trán anh nhăn lại, im lặng nhìn cô.
Anh biết cô đang cố tỏ ra vui vẻ, thoải
mái; chính anh đã cho cô một lời hứa nhưng lúc này lại làm cô bị tổn
thương sâu đậm. Anh có lỗi với cô, đáng ra anh không nên yêu cô.
- Tối nay cô ấy tự sát. – giọng anh nặng nề vang lên.
Thần Vũ chấn động:
- Vì sao?
Anh hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Bà nội cho người đem thiệp
cưới của chúng ta đưa cho cô ấy, cô ấy hỏi anh là có chuyện này không,
thấy anh thừa nhận thì cô ấy hoàn toàn sụp đổ. Cô ấy không thể chấp nhận chuyện anh muốn kết hôn cho nên thừa dịp y tá đi lấy thuốc thì.. cô ấy
lấy dao gọt hoa quả cắt cổ tay.
Thần Vũ rùng mình một cái. Giờ anh đang ngồi ở chỗ này uống rượu giải sầu, chẳng lẽ…
- Bây giờ sao rồi?
Anh vặn vẹo sống lưng mỏi nhừ:
- Không có chuyện gì nhưng mất
quá nhiều máu, tình trạng càng trở nên tồi tệ hơn. Bác sĩ tới tiêm thuốc an thần cho cô ấy nhưng khi tác dụng thuốc qua đi thì cô ấy lại lôi kim tiêm tự hành hạ mình. Bệnh viện buộc phải trói cô ấy lại để tránh việc
cô ấy tự làm mình bị thương.
- Em hiểu, cô ấy chính là trách
nhiệm của anh, anh phải chăm sóc cô ấy cả đời. – cô nhìn anh chăm chú. – Chúng ta kết thúc rồi có phải không? Chúng ta đã kết thúc rồi!
- Thần Vũ… – anh cắn chặt môi,
đau đớn nhìn cô. – Nếu cô ấy không biến thành một người tàn phế thì anh
có thể chờ tới khi cô ấy hoàn toàn bình phục.. anh có thể chăm sóc cô
ấy, nuôi cô ấy cả đời, chuyện đó không thành vấn đề nhưng cô ấy… Trước
kia cô ấy vốn xinh đẹp, kiêu ngạo như vậy, giờ không thể nào chấp nhận
chuyện mình bị tàn phế và cũng không có cách nào chịu đựng việc mình đã
mất đi đứa bé trong bụng… Nếu ngay cả anh cũng không còn là vị hôn phu
của cô ấy nữa thì cô ấy sẽ không còn bất kỳ động lực nào để sống.. Cho
dù có bình phục xuất viện thì cô ấy nhất định sẽ đi tìm cái chết.
Bây giờ, người mà anh yêu nhất chính là
người con gái tuyệt vời, đáng yêu tên là Thần Vũ nhưng anh không thể nào bỏ rơi Lạc Thụ Tâm được. Ích kỷ tiến hành hôn lễ, ích kỷ theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, chuyện đó anh không làm được!
Lạc Thụ Tâm vì anh mà biến thành bộ dạng
này, anh đã nguyện cầu hàng nghìn, hàng vạn lần mong cô ấy tỉnh lại.
Hiện tại cô ấy đã tỉnh lại như một kỳ tích, làm sao anh có thể bỏ mặc và không quan tâm tới cảm thụ của cô ấy?
- Đối với cô ấy thì anh chỉ còn
đạo nghĩa, đúng không? – trong lòng Thần Vũ đau xót lắm, cô nhắm nghiền
mắt lại. – Nhưng anh mãi mãi không thể rời bỏ cô ấy vì anh nợ cô ấy quá
nhiều… Nhưng nếu.. nếu em nói rằng.. cô ấy chưa từng thật lòng với anh
thì sao? Nếu lý do cô ấy bị tai nạn xe không phải vì anh thì anh sẽ nghĩ thế nào?
Anh lắc lắc đầu:
- Thần Vũ, em là một cô gái rất
tốt nên đừng nói những lời này nữa. Em đừng để bà nội tẩy não, em có thể hận anh nhưng em không có lý do gì để hận cô ấy. Cô ấy là một cô gái
đáng thương.
Lòng cô chìm xuống, tim cứ như bị xé rách thành trăm nghìn mảnh, đau đớn không ngừng đập tới.. Đau quá, đau tới
mức dạ dày co thắt lại, vậy mà cô vẫn cố bày ra một nụ cười cứng ngắc.
- Đương nhiên rồi. Đương nhiên
cô ấy là một cô gái đáng thương. Em đang nói hưu nói vượn gì vậy nhỉ? –
nụ cười của cô ngập tràn sầu thảm. – Có lẽ vì em không có cách nào chấp
nhận sự đả kích vì chia tay anh? Nhưng em không bị tàn phế, chân tay của em vẫn còn hoàn hảo lắm, còn có thể gặp được một người đàn ông tốt bụng nữa. Em tin là em sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.
Năm đó Lạc Thụ Tâm phản bội anh đã biến
thành chuyện “chết không đối chứng”, căn bản không tìm thấy chứng cớ nào cả; mà Lạc Thụ Tâm tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận với anh.
Vì thế, trong mắt anh, Lạc Thụ Tâm là một người con gái đáng thương, mất hết tất cả, chỉ còn lại hai bàn tay
trắng. Dù cô có nói gì cũng vô dụng, người ta luôn đồng cảm với người
yếu đuối mà, không phải sao? Ai bảo cô kiên cường, mạnh mẽ chứ? Ha ha…
- Đúng rồi, em có nên gọi điện
tới hủy việc may áo cưới hay là em có thể mang theo? – cô muốn một thứ
gì đó làm kỷ niệm.
Anh nhắm mắt lại rồi mở ra nhìn thật sâu vào mắt cô, giọng nói rầu rĩ:
- Chỉ cần em muốn thì đều có thể lấy đi.
Những lời này lại càng làm cho tim Thần
Vũ đau đớn. Điều này chứng tỏ anh không muốn giữ lại bất kỳ thứ gì giữa
bọn họ ư? Cô thật sự rất muốn khóc…
…
Quay trở về căn hộ nhỏ thuê trọ…
Khi Thần Vũ mang một đống hành lý to nhỏ
trở lại căn phòng trọ quạnh quẽ, trong lòng dâng lên một trận cay đắng.
Cứ như có một sợi dây thừng trong người, từng chút từng chút rút lại…
Đã hết, cuối cùng thì đoạn tình cảm ngắn
ngủi kia cũng kết thúc. Cô mở vali ra, cầm bộ lễ phục màu trắng của chú
rể lên, rốt cuộc nước mắt cũng chảy xuống. Cái phòng tuyến mạnh mẽ đã vỡ nát.
Sau một hồi khóc rống, cô bắt đầu quét
dọn căn phòng; vì đã lâu không có người ở nên khắp nơi đều có mùi ẩm
mốc. Cô vội vàng mở máy hút ẩm, cấm ổ cắm tủ lạnh, kì cọ phòng tắm sạch
sẽ.. xong xuôi, cô đi tới siêu thị gần đó để mua đồ.
Trong nhà không có gì cả, có lẽ sẽ phải
mua khá nhiều thứ đây. Nếu thế cô nên kêu A Chung ở bên cạnh đi cùng để
vác đồ mới đúng. Không, không được, không thể tìm A Chung nhờ giúp đỡ
được. Cô không thể để A Chung biết mình và Kỉ Hằng Hi đã chia tay, cậu
ấy nhất định sẽ nói cho ba mẹ biết. Cô không muốn mọi người trong gia
đình bận lòng vì mình.
Thế nên nếu không muốn người nhà lo lắng
thì cô không thể thế này mãi được. Cô phải mau mau tỉnh táo lại, ít nhất phải ăn cái gì đó cho no bụng rồi tính tiếp!
Đi nhanh tới siêu thị, cô ghé vào cửa
hàng đồ ăn chín và vô cùng háo hức khi nhìn thấy những món hải sản mà
mình thích nhất. Cô lập tức chọn một hộp cơm đầy các thứ, còn mua thêm
mấy túi cà phê, chọn vài loại quả và vật dụng sinh hoạt hàng ngày. Những thứ còn lại đợi về nhà lên mạng kêu họ đưa tới tận nơi…
Trời ơi, cô quên không kiểm tra dây cáp
mạng, lâu rồi không sử dụng hẳn là có vấn đề. Trước kia chỉ cần mỗi khi
trời mưa to gió lớn thì đã có trục trặc, hiện giờ ngay cả lên mạng cũng
không được.
Xách hai túi đồ to tướng, cô lếch nhếch trở về phòng trọ. Cô cũng chẳng để ý bấm thang máy mà đứng ngẩn ngơ chờ.
Aiiii, sao lại có cảm giác thất bại, chán nản này chứ?
May mắn là cô không trả phòng, sau khi
quyết định đám cưới, Kỉ Hằng Hi có đề cập tới chuyện này, anh muốn cô
đưa hết đồ tới nhà anh. Nếu lúc đó cô trả phòng thì bây giờ ngay cả chỗ ở cũng không có nữa là… Tiếng chuông nhạc vang lên, cô đặt túi đồ xuống
rồi rút điện thoại ra.
Nghe tiếng nhạc đổ, tim cô đập nhanh hơn một nhịp.
Là là nhạc chuông đặc biệt do cô cài đặt
cho số điện thoại của Kỉ Hằng Hi cho nên không cần nhìn thì cô vẫn biết
đó là anh gọi tới.
Không thể nhận, dĩ nhiên là không thể
nhận điện được, bọn họ đã kết thúc. Có thể là anh gọi tới báo là cô để
quên bộ quần áo nào đó hoặc là muốn cô đi lĩnh tiền lương tháng này..
thế nên cô không cần nghĩ vớ vẩn nữa. Anh đã không còn chút tình cảm gì
với cô…
Linh kinh~!
Cửa thang máy mở ra, tiếng chuông điện thoại cũng im bặt.
Một cỗ thất vọng đặc quánh xông lên trong lòng cô.
Anh tắt máy, không gọi lại lần thứ hai.
Có thể nào là.. có chuyện gì gấp không? Có phải bà nội xảy ra chuyện gì hay là… anh có chuyện gì hay không?
Bực bội! Mày đang làm cái gì vậy Lục Thần Vũ, cho dù nhà họ Kỉ có xảy ra chuyện gì thì cũng không còn liên quan
gì với mày nữa mà. Từ bỏ hy vọng đi, mau mau từ bỏ mọi hy vọng đi… Cô
hít sâu một hơi, đương muốn bước vào thì…
- Chị Thần Vũ, sao chị lại ở đây?
Xong đời… Cô nhìn lên, quả nhiên thấy
Tiểu Mễ và A Chung đang đi tới. Tiểu Mễ lấy làm lạ khi nhìn thấy cô còn A Chung thì khoát tay qua vai con bé, ánh mắt hai người chuyên chú vào
túi đồ trên tay cô.
- Không.. không có gì… Chị về ở
tạm hai ngày ấy mà… – bất ngờ quá nên cô chẳng biết nói thế nào cho
thích hợp; nhiều đồ thế này dù muốn giấu cũng không có chỗ.
- Sao thế? – A Chung nhìn cô
chằm chằm. – Nhà họ Kỉ tốt như vậy, sao chị phải về đây ở hai ngày chứ?
Nơi này đã lâu không có người quét dọn, không phải sao? Ngay cả thức ăn
cũng không có sẵn, chị không cảm thấy bất tiện à?
- Chúng tôi… chúng tôi cãi nhau! – cuối cùng cô cũng tìm ra được một lý do dễ nghe rồi vội vàng thêm
thắt. – Chuyện bình thường ấy mà.. cặp vợ chồng nào mà chẳng cãi nhau.
Mới to tiếng một hai câu.. tôi liền bỏ ra ngoài luôn.. ưm…
Hai thanh niên vừa ăn vừa đi lướt qua, mùi thức ăn tỏa ra khiến cô cảm thấy buồn nôn.
- Vừa rồi chị buồn nôn sao, chị
Thần Vũ? Đó là món ức gà, sao ngửi mùi đó chị lại muốn nôn nhỉ? Có
chuyện bất thường nha! – Tiểu Mễ tinh quái nhìn xuống bụng cô. – Có phải chị có rồi hay không? Em có rất nhiều bạn bè từng có biểu hiện như vậy.
- Cái gì… đừng có nói bậy nữa…. – Trời ạ, bị Tiểu Mễ nói như vậy khiến cô liên tưởng đó là sự thật, mặt
đỏ au lên mà nhịp tim cũng tăng đột biến.
- Chỉ cần có chút kinh nghiệm
nhìn là biết ngay. Dù gì chị cũng kết hôn, nếu có thì nói chủ tịch Kỉ tổ chức đám cưới sớm hơn dự định, lúc đó chị vẫn có thể mặc được váy cưới
đó.
A Chung mở cửa, Tiểu Mễ không nói không rằng kéo Thần Vũ vào nhà mình, đưa cho cô một bút thử thai rồi đẩy cô vào nhà vệ sinh.
Được rồi, kiểm tra thì kiểm tra, cứ dây dưa không kiểm tra lại càng thấy khó chịu. Dù sao thì cô cũng không tin là mình có thai.
Bọn họ nghĩ chuyện đó đơn giản, muốn có thai thì dễ lắm hả?
Chị dâu của cô năm năm mới sinh được một
đứa, giờ muốn có thêm đứa thứ hai cũng chưa được, sao cô có thể không
tránh thai một thời gian ngắn mà đã có thai chứ…
Không – thể – nào!?
Cô nhìn không chớp mắt vào kết quả của bút thử…
Oái! Quá tệ! Cô thật sự có thai!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Kết Hôn Muộn [Bí Mật Cải Tạo Anh]
- Chương 7