Chương 3

Một buổi

sáng đầy nắng. Thần Vũ bước xuống khỏi xe, ánh mắt hướng về phía bầu

trời xanh ngắt. Cái thời tiết nóng nực tới nghẹt thở này tới khi nào mới chịu kết thúc nhỉ? Mưa, mưa, rốt cuộc thì lúc nào mày mới tới thế hả?

Trước mắt cô đột nhiên lóe lên khuôn mặt một người đàn ông, mắt sâu, khóe miệng

cương quyết, vẻ mặt trầm tĩnh… Đó chính là khuông mặt của Kỉ Hằng Hi.

Cô chợt tò

mò, trong thời tiết tốt như thế này thì anh đang làm gì nhỉ? Đang ngồi

cả ngày trong văn phòng với một đống tài liệu hay là nhốt mình trong

phòng làm việc 24/24 giờ?

Không thể

hiểu nổi, gần đây cô thường xuyên nghĩ về anh. Tại sao? Cô cũng không

thể trả lời được, đại khái là vì cuộc gặp gỡ đầu tiên rất là bi thảm. Từ trước cho tới nay, cuộc sống của cô luôn tràn ngập niềm vui và tiếng

cười cho nên rất khó tưởng tượng tới cuộc sống của một người luôn bị

gánh nặng tinh thần là vị hôn thê của mình biến thành một người thực

vật.

Nói tới tình yêu và nụ cười thì anh không có đủ điều kiện để thực hiện, và nhất định anh cũng sẽ không cho phép mình yêu một lần nữa…

Oài, Lục Thần Vũ, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại!

Đừng nghĩ về anh ấy, không cần vì chuyện mình và vị hôn thê của anh trông giống nhau mà lo lắng về anh. Việc này không có đạo lý một chút nào.

- Là ở đây! – A Chung từ chỗ ngồi của lái xe nhảy xuống, nheo mắt nhìn kiến trúc tòa nhà trước mắt.

-

Khu biệt thự sang trọng thật. – Tiểu Mễ, bạn gái của A Chung bật thốt

lên khi nhìn vào những bức tường bên trong tòa nhà. Ngay cả cái cửa cũng rất ấn tượng, bên cạnh có những cây cao tươi tốt không biết tên là gì,

đúng là tiêu chuẩn của một gia đình giàu có.

Tiểu Mộng cũng bước xuống, cô dựa vào vai Tiểu Mễ, nói:

- Khi nào thì chúng ta có thể sống ở một nơi như thế này với tư cách một vị phu nhân nhỉ?

Tiểu Mễ vỗ vỗ hai má cô bạn thân của mình:

- Chờ tới hôm nào trúng sổ xố độc đắc đi, đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành phu nhân.

Thần Vũ nhìn hai cô nữ sinh kém mình bốn tuổi, cười nói:

-

Làm phu nhân rất đang thương, rất cô đơn cho nên các cô không cần hâm mộ vị phu nhân này. Cô ấy mới là người phai ghen tỵ với tuổi thanh xuân

của các cô đó!

Tiểu Mộng nghiêng đầu hỏi:

- Vậy làm sao mới có thể biến thành một vị phu nhân trẻ trung, xinh đẹp?

A Trí cười cười ác:

- Cái đó không đơn giản, được nuôi dưỡng là có thể nha!

- Vương Lại Trí! Cậu đúng là hạ lưu, nhỏ mọn! – hai nữ sinh bắt đầu đuổi đánh A Trí.

-

Đừng có làm loạn nữa, thời gian không còn nhiều, chuẩn bị bánh ngọt nào. – A Chung vỗ tay ra hiệu tập trung mọi người như một người chỉ huy.

Tuy rằng

trong công ty dịch vụ này Thần Vũ là người lớn tuổi nhất nhưng cô rất

nghe lời cậu em họ là A Chung. Vì dù có làm hay có nghĩ cái gì thì cô

đều không có lấy nửa điểm tố chất lãnh đạo.

Hôm nay họ

tới để chúc thọ một vị lão phu nhân, lão phu nhân rất thích xem phim

điệp viên 007 cho nên họ đã luyện tập một phiên bản vui nhộn của bộ

“Goldfinger” [007: Ngón tay vàng] để làm bà được vui. Và vì họ đều nói

được tiếng nước ngoài nên có thể sáng tạo một cách thỏa thích.

-

Bên ngoài rất nóng, mọi người mau vào bên trong uống chén nước đá. – một dì người Hoa nhiệt tình chào đón bọn họ và chuẩn bị chu đáo vài ly trà

đá hương chanh ngon tuyệt.

Thần Vũ đánh giá phòng khách, bên trong rộng rãi, bài trí theo phong cách châu Âu,

có hai cánh cửa kính lớn kéo từ trên trần xuống nền nhà và người ta có

thể nhìn ra khu vườn nhỏ đầy hoa, cây cối bên ngoài. Uống xong ly nước,

bọn họ được đưa tới một căn phòng nhỏ bên cạnh phòng khách để thay đồ

diễn, đội tóc giả với những màu sắc đa dạng. May mắn vì trong phòng có

máy lạnh nếu không thì giữa trời nắng mà phải mặc mấy thứ này nhất định

sẽ bị cảm nắng cho xem.

-

Lão phu nhân đang đợi trong phòng khách! – dì Thẩm đến dẫn mọi người tới phòng khách. Người giao dịch với bọn họ chính là cháu trai của lão phu

nhân, anh ta muốn tặng cho bà nội một món quà bất ngờ.

-

Mỗi người một công việc, cứ thế tiến hành. – A Chung ra hiệu. Theo kịch

bản, A Trí dẫn đầu bước lên sân khấu, cậu cầm một khẩu súng lục trông

rất buồn cười và nhảy ra.

Thần Vũ diễn vai một cô gái xấu tính, chỉ là một vai diễn rất nhỏ, cảnh ít, coi như

là nhàn rỗi vô cùng cho nên cô có thời gian nhìn đông nhìn tây xung

quanh.

Cô nhìn

người phụ nữ lớn tuổi ngồi trên chiếc ghế mát-xa cách đó một khoảng,

trông bà rất vui vẻ. Họ đã cẩn thận tìm hiểu điệu nhạc của tác phẩm, xem ra đạt hiệu quả cao, lão phu nhân có vẻ thích lắm.

Con cháu nhà này coi như cũng có tâm, lúc nãy trong phòng khách nghe dì Thẩm nói con trai và con dâu của lão phu nhân đều đã qua đời; giờ chỉ còn mình bà cụ và đứa cháu trai sống nương tựa lẫn nhau, bởi vậy đứa cháu càng thêm

hiếu thuận với bà.

Nhưng cô cảm thấy kỳ lạ, hình như lão phu nhân thỉnh thoảng nhìn tới cô rồi cười

cười, ánh nhìn của bà rất kỳ quái. Hẳn là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi,

chắc lão phu nhìn thấy chiếc áo vest cô mặc quá nghiêm chỉnh nên mới thi thoảng nhìn cô thôi.

-

Diễn thật tuyệt vời! – Kỉ lão phu nhân uống trà, nụ cười càng ngày càng

nhiều hơn. Thậm chí khi khẩu súng rớt xuống hay là mái tóc giả rơi ra

thì bà vẫn không hề để ý thấy.

Cuối cùng,

họ đẩy chiếc bánh ngọt ra, cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật từ tiếng Anh chuyển sang tiếng Trung cho có không khí: “Chúc bà phúc như Đông

Hải! Thọ bỉ Nam Sơn! Năm nào cũng có ngày này, càng ngày càng tươi trẻ!”

Lão phu nhân cười hạnh phúc:

-

Các cô cậu đúng là những đứa trẻ thú vị, là ai tìm các cô cậu tới vậy?

Dì Thẩm chắc không nghĩ ra được một ý kiến thế này đâu, chẳng lẽ là luật sư Ngô…

Còn chưa nói xong, lão phu nhân đột nhiên ngất đi.

-

Sao lại thế này? – phòng khách chợt hỗn loạn cả lên. Tiểu Mễ, Tiểu Mộng

kinh hoảng hô lên một tiếng còn dì Thẩm thì vội vàng bật đèn lên.

- A Chung, A Trí! Mau đưa lão phu nhân nằm lên ghế sô pha! – Thần Vũ nhanh

chóng chỉ huy hai anh chàng nam sinh to lớn. Cô từng làm việc điều dưỡng tại bệnh viện nên có chút kiến thức về sơ cứu.

- Tôi đi gọi xe cứu thương! – dì Thẩm hoang mang đi lấy điện thoại gọi cấp cứu

Sau khi lão phu nhân được an trí nằm trên ghế sô – pha thì Thần Vũ mới cẩn thận kiểm tra hơi thở của bà.

May quá, vẫn còn thở, hơn nữa còn khỏe mạnh. Cô thầm thở phào một tiếng.

-

Sao rồi? Sao rồi? – A Chung vội hỏi. Có lẽ vì lão phu nhân quá bất ngờ,

vui vẻ nên khiến cho thân thể của bà không thích ứng kịp.

-

Vẫn còn thở, mọi người yên lặng một chút. – Thần Vũ nâng mi mắt của lão

phu nhân lên xem xét con ngươi rồi giúp bà nới lỏng một chiếc cúc áo.

Đột nhiên, trên gương mặt của lão phu nhân xuất hiện một nụ cười khiến cho mọi người có mặt phát hoảng.

Sau đó, bà

nghịch ngợm mở ra một mắt, từ từ mở một mắt còn lại rồi ngồi bật dậy

trước sự kinh ngạc của mọi người. Ngay cả Tiểu Mộng vốn là một cô bé

nhát như chuột cũng phải trợn mắt há mồm, đúng là làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.

- Bà… bà… có sao không? Thực ra là có chuyện gì vậy? – vẻ mặt A Trí mờ mịt.

Đúng lúc đó, cửa phòng mở tung ra, mọi người theo bản năng đều quay lại nhìn xem là ai tới.

Một người đàn ông cao lớn đi vào, trên người là bộ đồ tây màu tối, nét mặt lo lắng.

Thần Vũ ngơ ngác nhìn người mới tới, tim chợt đập nhanh hơn. Không thể nào? Kỉ Hằng Hi, sao anh ta lại tới chỗ này?

-

Hằng Hi, cháu trở về rất đúng lúc, ta đã tìm được một ứng cử viên điều

dưỡng mới cho mình rồi, đó chính là cô ấy… – lão phu nhân kéo tay Thần

Vũ, mỉm cười thông báo. – Từ hôm nay, trừ khi vị tiểu thư này đồng ý làm người chăm sóc cho ta bằng không ta sẽ không ăn cơm!

-

Rốt cuộc đây là chuyện gì? Không phải là trùng hợp chứ? – trong phòng

sách của Kỉ gia vang lên tiếng chất vấn của Thần Vũ dành cho Kỉ Hằng Hi. Cô có linh cảm là anh ta chính là nhân vật mấu chốt trong chuyện này,

tuyệt đối không sai mà!

-

Đúng vậy, đúng là không phải trùng hợp. – Kỉ Hằng Hi không hề phủ nhận. – Hôm nay là sinh nhật của bà nội tôi, tôi muốn tặng bà một bất ngờ nên

đã nghĩ tới công ty của các cô. Tôi và em họ của cô đã bàn bạc và đây

cũng là một cách để bù đắp cho cô.

Thần Vũ cuối cùng cũng đã hiểu được lý do.

-

Khó trách.. khó trách lại trả thù lao cao như vậy. A Chung nói khách

hàng lần này là một người rất kỳ lạ, dám trả thù lao cho chúng tôi cao

gấp hai lần bình thường, cậu ta cũng liền cười và chấp thuận. Thì ra là

có nội tình!

Điều đó cô hiểu chứ, nhưng còn một điểm khác nữa…

-

Vậy còn bà nội anh… – cô thật sự không hiểu nổi. – Anh đã sắp xếp để bà

nội té xỉu à? Là vì muốn bù đắp cho tôi sao? Nhưng tôi không cần, tôi tự lo cho mình được, tôi không dám nhận lòng tốt của anh đâu.

-

Việc đó không phải do tôi sắp xếp. – Kỉ Hằng Hi lắc đầu. – Bà nội tôi từ trước tới nay hành động luôn kỳ quái, ngay cả tôi cũng không hiểu vì

sao bà lại làm như vậy.

Thần Vũ trợn tròn mắt, anh ta không biết thì còn ai biết chứ?

-

Khi nãy tôi đã nói chuyện với bà rồi. – ánh mắt của anh chuyên chú trên

khuôn mặt cô. – Bà nói các cô đã làm cho bà thấy vui vẻ. Bà chỉ muốn làm một trò đùa nhỏ thú vị với mọi người nhưng không ngờ cô lại phản ứng

tỉnh táo như vậy. Bà rất thích và đánh giá cao về cô cho nên bà hy vọng

cô sẽ làm người chăm sóc cho bà.

-

Sao có thể? – Thần Vũ nhướng mày, trừng lớn mắt. – Đúng là tôi từng làm

việc điều dưỡng ở bệnh viện nhưng không có bất kỳ giấy phép nào. Muốn

tôi chăm sóc một người già sao, trách nhiệm quá lớn. Không được, tôi

tuyệt đối không làm được đâu!

Kỉ Hằng Hi chậm rãi nói:

-

Nhưng mà cô cũng nghe rồi đó, nếu cô không đồng ý thì bà nội sẽ không

chịu ăn cơm. Cô nhẫn tâm nhìn một bà già vì mình mà tuyệt thực sao?

-

Chắc không nghiêm trọng tới vậy đâu. – Thần Vũ nhún vai đáp. - Tôi nghĩ bà chỉ nói đùa thôi, sao có thể vì tôi không đồng ý làm người chăm sóc

mà tuyệt thực chứ. Bà nội của anh hoàn toàn không biết gì về tôi cả,

chuyện này đúng là thái quá rồi.

Kỉ Hằng Hi lắc đầu:

-

Cô cũng biết đó, người già giống như một đứa bé, đã muốn ai, cái gì thì

sẽ đòi cho bằng được. Bà muốn cô làm người chăm sóc thì nhất định phải

đạt được, nếu không bà thật sự sẽ tuyệt thực.

Cô nhìn chăm chăm vào anh:

- Chẳng lẽ anh thật sự muốn tôi ở đây như một người chăm sóc sao?

Ngay từ lúc

đầu trong lòng cô đã có một nghi vấn to đùng, hỏi ra thì có chỗ không

được hợp lý, nếu không hỏi thì thấy bức bối khó chịu. Thôi, tốt nhất là

nên hỏi cho rõ ràng mọi chuyện đi.

-

Đúng rồi, còn… bà nội chắc là từng thấy vị hôn thê của anh rồi chứ? Bà

ấy nhìn tôi là vì tôi trông rất giống với cô gái đó, có điều… Ý tôi là.. bà ấy muốn tôi làm người chăm sóc cho mình, dĩ nhiên là tôi sẽ thường

xuyên ra vào nơi này, bà không sợ đứa cháu trai là anh mỗi ngày nhìn

thấy cảnh này mà đau lòng sao?

Trời ơi, cô đang nói cái khỉ gì vậy? Cô gấp tới độ nói năng lộn xộn cả lên, chẳng lẽ cô đang bị “khớp” sao?

-

Bà không nghĩ rằng cô giống với cô ấy, bà nói hai người đúng là hơi

giống nhưng cái đó không phải là điểm mấu chốt. Trong trường hợp này,

điều mà bà quan tâm là bà muốn cô trở thành người chăm sóc cho mình.

Thần Vũ càng nghe càng dở khóc dở cười. Oài, xem ra đây là một người bà nội rất

bướng bỉnh, nghịch ngợm. Nhưng cần gì phải nói dối chứ, nếu không giống

nhau thì sao Hách Liên Kỳ lại chỉ định cô đi chỉnh Kỉ Hằng Hi tại nhà

hàng Khắc Tước?

-

Tôi vẫn chưa thể đồng ý với anh được, tôi không muốn biến thành một

người lúc nhàm chán lại đi nhảy vào trong bùn ngồi…

Kỉ Hằng Hi nhìn chăm chăm vào cô:

-

Thực ra cô có thể yên tâm. Sự nhiệt tình của bà nội tôi đối với ai cũng

chỉ có được ba phần, có thể một vài ngày sau bà sẽ đuổi cô đi ấy chứ. Bà từng đổi qua rất nhiều người chăm sóc, ban đầu thì rất vừa lòng nhưng

qua mấy ngày thì lại không thích nữa. Ngoại trừ cái tính vui vẻ của trẻ

con, thích trêu chọc người khác thì tính tình của bà khá nghiêm túc.

- Thật không? – Thần Vũ chớp mắt mấy cái.

Nếu vậy thì

cô có thể an tâm. So với việc chết cũng không chịu đồng ý hại một bà già tuyệt thực thì chi bằng thoải mái đồng ý. Sau vài ngày, chờ cho cảm

giác mới mẻ của bà ấy về cô biến mất thì cô có thể rời đi.

- Tôi không cần phải nói dối cô, cô có thể hỏi dì Thẩm.

Anh không

tin khi bà nội cho rằng Lục Thần Vũ và Lạc Thụ Tâm không giống nhau

nhưng bà nội chính là người thân duy nhất che chở cho anh, anh sẽ không

làm ngược lại những ý muốn của bà. Nếu bà nhất quyết muốn Lục Thần Vũ

trở thành người chăm sóc mình thì anh sẽ nghĩ đủ mọi cách để làm được

điều đó.

- Được rồi! Tôi đồng ý chuyện này với anh. – cuối cùng thì Thần Vũ cũng gật đầu.

Tuy chuyện

này càng nghĩ càng khó hiểu nhưng sau khi đồng ý thì cô thấy lòng mỉnh

thoải mái hơn rất nhiều. Cô không hy vọng một người già lớn tuổi vì mình mà tuyệt thực. Huống chi cô đã xem Kỉ Hằng Hi như bạn bè, nói gì thì

nói cũng không thể từ chối một yêu cầu của bạn bè được… Được rồi, cô

thừa nhận là mình có một chút tình cảm khác thường đối với Kỉ Hằng Hi,

nhìn thấy anh thì tim cô đập nhanh hơn một cách khó hiểu, nhưng cũng chỉ có vậy chứ không hơn gì.

Cô đoán rằng câu chuyện của anh đã khiến mình cảm động, còn bản thân cô lại trông

giống với người phụ nữ mà anh yêu thương nên.. cô mới có thứ cảm giác

này.

Nhưng cô và

anh là hai con người ở hai thế giới, anh là chủ tịch của Tập đoàn Hoàng

Vũ, còn cô thì sao? Tuy tốt nghiệp đại học nhưng cuộc sống vẫn chưa ổn

định, cô là một người không muốn tăng giá trị của bản thân nhờ vào miệng lưỡi xun xoe kẻ khác. Cô chỉ muốn làm những chuyện mình thích, những

chuyện khiến cho mình vui vẻ, hứng thú.

Vì vậy, ai

lại đi cần một người phụ nữ đã không có năng lực lại còn không có khát

vọng, lý tưởng sống lớn lao như cô chứ? Tốt nhất không nên mơ mộng hão

huyền nữa, sống thế này đi.

Hai ngày

sau, Thần Vũ chính thức tới nhà họ Kỉ. Bọn A Chung đều giơ hai chân hai

tay tán thành, đây chẳng phải là bước ngoặt quan trọng đối với công ty

dịch vụ mà trong đó cô chính là người đại diện sao? Kéo chiếc túi hành

lý đơn giản đi, trong lòng cô thầm nghĩ dù sao cũng không ở lâu, chỉ cần ba phần nhiệt tình của lão phu nhân hạ xuống, bà muốn cô đi thì cô sẽ

lập tức rời đi ngay.

- Cô tới rồi, ta rất vui.

Kỉ lão phu

nhân vừa thấy cô thì mặt mày hớn hở, tươi roi rói; bà mời cô dùng bữa

sáng và còn cẩn thận hỏi xem cô thích ăn cái gì. Sau đó bà quay sang dặn dò dì Thẩm phải chú ý khi nấu ăn, tuyệt đối không nấu những đồ cô không thích ăn, đương nhiên cũng nhắc nhở phải nấu những món cô thích.

-

Không cần đâu, bà nội, thật sự không phải lo lắng về một người như cháu

đâu. – nhìn một người già vui vẻ vì sự xuất hiện của mình thì tâm trạng

của Thần Vũ rất tốt.

-

Có điều gì làm phiền sao? – lão phu nhân kéo tay Thần Vũ, mỉm cười nói. – Ở đây rất ít việc để làm, trong vườn có công ty làm vườn thường xuyên

tới chăm sóc, quét dọn thì có công ty vệ sinh, quần áo có tiệm giặt tẩy

tới thu. Dì Thẩm chỉ có việc nấu cơm ba bữa mà ta và Hằng Hi lại ít khi

ăn nên bà ấy luôn ước có việc gì đó để mình bận rộn.

Ở chung với

Kỉ lão phu nhân rất thoải mái, người già nhưng tâm không già. Bà thích

xem phim nước ngoài, đặc biệt là phim hành động, Thần Vũ thường ngồi xem chung với bà; buổi chiều, hai người còn uống cà phê cùng nhau. Sau khi

lão phu nhân ngủ trưa, Thần Vũ đi thăm căn phòng rộng lớn mình sẽ ở sau

đó thay quần áo mới. Bữa tối chỉ có cô và lão phu nhân, Kỉ Hằng Hi không có về nhà; điều này khiến trong cô có chút thất vọng, lạ thật.

Cần gì phải thất vọng nhỉ?

Một ngày

trôi qua, cô phát hiện lão phu nhân không cần ai chăm sóc, cơ thể và sức khỏe của bà rất tốt, bà ăn còn nhiều hơn so với cô và chín giờ đã lên

giường đi ngủ.

Bởi thế thời gian của cô thừa thãi rất nhiều. Sau khi thư giãn thoải mái trong bồn

tắm, cô nhàn nhã pha một ly trà đá rồi làm tổ ở trên giường xem tiểu

thuyết trinh thám.

Cái này cũng được xem là công việc sao? Căn bản giống như đang nghỉ phép, cái gì

cũng có người hầu hạ, phục vụ. Dì Thẩm sợ buổi tối cô đói còn giúp chuẩn bị vài món ăn vặt đặt sẵn trong phòng. Sự quan tâm, chu đáo đó khiến cô cảm thấy cảm động và hạnh phúc vô cùng.

Đúng lúc đồng hồ điểm 11 giờ đêm thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Trái tim cô đột nhiên nhảy dựng lên, cô có linh cảm là Kỉ Hằng Hi đã quay về.

Cô vội vàng đặt cuốn tiểu thuyết sang bên rồi bước xuống giường tìm đôi dép mang vào để đi ra mở cửa.

Quả nhiên, người đứng bên ngoài cửa chính là anh. Cô nở một nụ cười thật tươi, vuốt vuốt mái tóc rối.

-

Anh đã về rồi. – anh mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, bên trong là

áo sơ mi màu đen; quần tây đen, khuy cổ áo mở. Nhìn dáng người cao ngất

rất nam tính cùng bộ dáng đĩnh đạc của một người đàn ông thành đạt trước mặt thì tim cô không thể không bí mật nảy lên.

Ánh mắt của Kỉ Hằng Hi nán lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:

- Thật xin lỗi, đã muộn thế này mà vẫn gõ cửa. Tôi đoán cô là một con cú đêm nên muốn thử một lần xem sao.

Thần Vũ không phủ nhận:

- Tôi đúng là cú đêm nhưng bà nội anh thì không phải. Bà đã đi ngủ từ sớm rồi.

- Bà nội tôi là người ngủ sớm dậy sớm và những người già đều như vậy.

Anh nhìn

chăm chú vào đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh của cô với ý đồ tìm kiếm

một ánh nhìn quen thuộc nhưng anh không tìm được gì. Lần thứ hai anh

nhận ra cô không phải là Lạc Thụ Tâm, họ là hai người hoàn toàn khác

nhau.

Anh khẽ lắc đầu, tỉnh táo lại:

- Ngày đầu tiên làm việc đã quen chưa? Bà nội tôi có nổi giận với cô không?

Thần Vũ lắc đầu rất dứt khoát:

-

Kỉ Hằng Hi, tôi có cảm giác anh không hiểu chút nào về bà nội của mình.

Bà rất thân thiện, ở chung cũng thoải mái và bà thực lòng quan tâm tới

tôi.. căn bản không giống một bà già khó chịu, xấu tính. Tôi thật nghi

ngờ là anh đang gạt tôi đó.

-

Vậy sao? – anh nhìn cô, từ chối cho ý kiến. – Cô đã tới đây ở đó là một

điều tốt nhưng tôi hy vọng cô nên biết bà nội tôi là một người rất thích vận động, nhưng dù gì tuổi của bà cũng đã cao, nhiều khi thời tiết thay đổi cũng làm ảnh hưởng tới sức khỏe của bà. Thế nên tôi mong cô và bà

nên ở nhà là tốt nhất.

-

Điểm đó không thành vấn đề. Dù sao trời nóng như vậy, tôi cũng không

muốn đi ra ngoài làm gì. – Thần Vũ thoải mái cam đoan.

-

Nghe cô nói như vậy thì tôi yên tâm rồi. – anh cười ảm đạm. – Cũng khuya rồi, tôi không quấy rầy cô nữa. Chúc ngủ ngon!

-

Khoan đã… – Thần Vũ không hiểu vì sao mình lại lên tiếng gọi khi anh

xoay người định rời đi, rồi còn quan tâm hỏi han. – Anh ăn chưa? Ý tôi

là… anh đã ăn tối chưa?

Kỉ Hằng Hi hơi ngạc nhiên:

- Chưa. Sao vậy? Cô chưa ăn sao?

Thật lâu rồi không có ai hỏi anh thế này.

Anh thường

xuyên về muộn, khi về thì bà nội đã sớm đi ngủ; anh cũng đã dặn dò dì

Thẩm không cần để cơm cho mình. Cứ thế, đã không có ai để ý tới bữa tối

của anh, không ngờ bây giờ lại được cô quan tâm tới.

-

Bây giờ đã hơn 11 giờ, anh muốn làm hỏng cái dạ dày của mình hả?! – nói

xong câu này Thần Vũ thật muốn bật cười. Trước kia, khi còn ở nhà thì đó là những lời mà mẹ thường nói với cô.

- Có lẽ đã bị hỏng từ lâu rồi. – anh nói với cái giọng không quan tâm. – Mau ngủ đi, tự tôi sẽ đi ăn.

Thần Vũ đứng nhìn bóng lưng của anh một hồi lâu rồi mới đóng cửa phòng lại.

Chưa bao giờ cô cảm thấy anh thực sự hạnh phúc, không phải là anh không cười mà dù

có cười thì nụ cười đó không phải xuất phát từ đáy lòng.

Tất nhiên là anh không thể nào hạnh phúc được, vị hôn thê của mình nằm bất động trên giường suốt bốn năm thì sao anh có thể vui vẻ cho nổi?

Cô có thể hiểu được tâm tình của anh nhưng chẳng lẽ anh định tiếp tục như vậy cả đời hay sao?



Một tuần

trôi qua, Kỉ lão phu nhân không hề có biểu hiện của sự “nhiệt tình ba

phần”, ngược lại còn tỏ ra càng ngày càng thích Thần Vũ. Cô cũng thoải

mái tiếp tục cuộc sống này, ở trong nhà họ Kỉ quả thực như đang hưởng

phúc, tại sao lại không làm chứ?

Chỉ có ngày

cuối tuần là Kỉ Hằng Hi trở về ăn tối cùng mọi người, còn những ngày

khác, nếu anh trở về trước 12 giờ thì sẽ gõ cửa phòng cô, hỏi thăm xem

cô thế nào, liệu có chỗ nào không quen; còn nếu muộn hơn 12 giờ thì anh

sẽ không quấy rầy giấc ngủ của cô.

Trên thực tế thì tới tận một hoặc hai giờ sáng cô mới đi ngủ, cũng là khoảng thời

gian anh đi làm về muộn nhưng cô không thể nói với anh rằng, bất kể anh

về muộn tới mức nào thì cô cũng đều hoan nghênh anh tới thăm mình.

Vô thức, cô

cảm thấy bản thân càng ngày càng quan tâm tới anh, thậm chí những lúc

nhàm chán còn ngồi phân tích cuộc sống của anh – ngoài công việc thì chỉ có công việc. Một người đàn ông đáng thương, chẳng lẽ anh không thể

thoát khỏi cái hố do chính mình đào ra sao? Nhưng cô nghĩ là anh đã

không còn muốn thoát ra khỏi cái hố đó, vì anh yêu vị hôn thê của mình

nên trong mắt không còn nhìn thấy một người con gái nào khác nữa.

Chỉ có người con gái như cô là ngoại lệ, anh nhìn cô vì cô có vẻ bề ngoài giống với

vị hôn thê của anh. Dù thế thì vẫn không thể tính là anh đã nhìn một

người phụ nữ khác.

- Thần Vũ này, cháu đang suy nghĩ cái gì thế? Nghĩ gì mà thần người ra vậy?

Giọng nói của bà kéo Thần Vũ thoát khỏi dòng suy nghĩ; cô lấy lại tinh thần rồi nở một nụ cười ngượng ngùng với lão phu nhân.

Thật là, sao vừa rồi cô lại nghĩ tới Kỉ Hằng Hi nhỉ? Lại còn nghĩ tới thẫn thờ nữa

chứ. Chắc là vì hôm qua anh không có gõ cửa phòng cô nên cô mới… nghĩ

một chút về anh.

- Bà nội, bà thật sự thấy cháu và vị hôn thê của Kỉ Hằng Hi không giống nhau sao?

-

Đương nhiên! – Kỉ lão phu nhân nhướng nhướng hàng lông mày. – Hai người

chỉ giống chút bề ngoài thôi. Cháu là một người thiện lương, không có

tâm cơ, còn người đàn bà kia là một kẻ giảo hoạt vô sỉ, sao hai người

lại giống nhau được chứ? Cô ta kém cỏi hơn cháu nhiều.

-

Bà nội, sao bà lại nói như vậy? Bà không thích vị hôn thê của Kỉ Hằng Hi sao? – Thần Vũ bị những lời đánh giá này dọa cho sợ.

Kỉ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng:

-

Đương nhiên ta không thích một người đàn bà gian dối, lừa gạt cháu trai

mình. Cô ta quá tham vọng và lăng nhăng, có Hằng Hi còn chưa đủ mà còn

ve vãn người đàn ông khác. Ta vĩnh viễn không tha thứ cho cô ta.

Thần Vũ bị khiến cho hồ đồ, không thể nào hiểu nổi:

- Bà nội, có phải bà đã hiểu lầm rồi hay không? Chuyện đó sao có thể chứ?

Nếu cô gái

kia tồi tệ như vậy thì tại sao Kỉ Hằng Hi lại vì cô ta mà khóa chặt trái tim mình? Và vì sao khi nhìn thấy cô mặc váy cưới lại kích động tới như vậy chứ?

-

Ta không hiểu lầm gì cả. – Kỉ lão phu nhân lạnh giọng nói. – Ta vẫn cảm

giác người đàn bà đó không tốt đẹp gì. Khi ta điều tra ra cô ta mua một

cửa hàng cho tên tình nhân thì hai đứa nó đã quyết định ngày kết hôn.

Hơn nữa Hằng Hi cũng nói cho ta biết trong bụng cô ta đã có chắt nội cho nên ta không muốn vạch trần mọi chuyện. Nhưng ta cũng đã cho người theo dõi cô ta 24/24 giờ, nếu cô ta dám phản bội Hằng Hi một lần nữa thì ta

quyết không tha thứ.

Thần Vũ khϊếp sợ nhìn Kỉ lão phu nhân, cô không thể tin vào những gì mình đang được nghe.

- Aiii, đúng ngày cưới thì cô ta còn đi gặp mặt tình nhân của mình và đã gặp tai nạn khi rời khỏi ngôi nhà của tên đó.

Thần Vũ cảm

thấy thật khó chịu. Vì một người đàn bà như vậy mà Kỉ Hằng Hi đã đau

buồn, không hạnh phúc trong bốn năm trời. Bốn năm là một khoảng thời

gian dài đằng đẳng, anh đã không nghĩ tới chuyện tìm cho mình một thứ

tình cảm nào khác, anh thật khờ…

-

Sau đó cô ta biến thành một người sống đời sống thực vật, cái thai cũng

bị sảy. Hằng Hi đã bị đả kích quá lớn nên ta không đành lòng nói cho nó

sự thật. Không ngờ tên tình nhân của cô ta lại tìm tới tận cửa.

Đôi mắt của Kỉ lão phu nhân biến lạnh lẽo.

-

Hắn nói đứa bé trong bụng cô ta là con của mình và cho ta nghe đoạn băng ghi âm giữa hai người. Hắn muốn bỏ đứa nhỏ đi nhưng cô ta lại đau khổ

cầu xin hắn hãy kết hôn, chịu trách nhiệm với cô ta và đứa nhỏ.

Thần Vũ hoàn toàn không hiểu nổi nguyên nhân sâu xa trong đó là gì.

- Vì sao? Vì sao hắn lại nói chuyện đó với bà?

- Đồ ngốc, cháu còn chưa hiểu sao? Hắn muốn đòi tiền. – đôi mắt già nua híp lại.

-

Hắn còn cho ta xem đoạn băng quan hệ giữa hắn và cô ta, chúng nó khỏa

thân, trông rất khó coi. Hắn nói nếu ta không đồng ý trả tiền thì hắn sẽ trực tiếp đi tìm Hằng Hi. Ta sợ hắn sẽ đi tìm Hằng Hi thật, lúc đó Hằng Hi sẽ phát điên mất… nó nhất định sẽ điên lên cho nên ta đã thanh toán

cho hắn một số tiền lớn rồi đuổi đi. Ta còn cảnh cáo hắn nếu dám quay

lại lần nữa thì ta sẽ đưa hắn tới đồn cảnh sát, tố cáo hắn tội đe dọa

đòi tiền…

-

Sao lại… – Thần Vũ thở hắt ra một hơi, cô vừa thấy sốc vừa thấy khổ sở. Không thể nào ngờ phía sau một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ lại là một sự thực xấu xí, ghê tởm như vậy.

-

Khi ta thấy cháu, ta đã rất ngạc nhiên nhưng đôi mắt của cháu rất đẹp,

hoàn toàn không giống với người đàn bà kia. Ta nhìn thấy cháu là một đứa bé thẳng thắn, cháu thích thằng cháu trai của ta, có đúng không hay? –

Kỉ lão phu nhân mỉm cười nhìn Thần Vũ giống như hiểu hết về cô.

-

Bà nội… – vành tai Thần Vũ nóng bừng lên. Trời ơi, Lục Thần Vũ cô từ

trước tới giờ tự hào vì da mặt dày nhưng sao lại có một ngày biết đỏ mặt chứ?!

- Đừng tưởng bà già rồi mà lẩm cẩm nhé, kỳ thực bà biết hết đó. Bà biết ai chân thành, ai giả tạo, bà thấy rất rõ ràng.

Kỉ lão phu nhân ôm tay Thần Vũ trong tay mình, trìu mến nhìn cô.

-

Thần Vũ, bà hy vọng cháu có thể cứu vớt Hằng Hi, đừng để nó níu kéo một

tình yêu không có sự chân thành kia. Bà tin cháu có thể làm được. – Tim

Thần Vũ đập như đánh trống, cô không thể nào giữ cho nó yên được.

-

Bà nội… cháu trai của bà không có cảm giác gì với cháu cả. Căn bản anh

ấy không thể có tình cảm với cháu được, nếu anh ấy có nhìn cháu thì cũng chỉ vì cháu có bề ngoài giống cô ấy mà thôi…

-

Đứa ngốc, cháu có biết vì sao ta thường xuyên thay đổi người chăm sóc

không? – Kỉ lão phu nhân ngắt ngang lời cô, mỉm cười nói. – Ta chính là

hy vọng Hằng Hi có thể nảy sinh tình cảm với một trong số các cô gái đó

cho nên mới chọn những cô gái xinh đẹp, độc thân làm người chăm sóc.

Nhưng tất cả đều thất bại, bởi vì tên nhóc kia ngay cả một cái liếc mắt

cũng không thèm, mặc kệ họ xinh đẹp và giỏi giang.

Thần Vũ cảm thấy một thứ thất vọng nặng nề bủa vây lấy mình, cô cắn cắn môi:

- Đúng vậy, cháu so với những người con gái đó không khác biệt..

-

Không giống! – Kỉ lão phu nhân nháy mắt tinh nghịch với cô mấy cái. – Ít nhất nó đã chú ý tới cháu, hơn nữa cháu đã được sống ở đây rồi.