Chương 95

“Học tỷ, môn học này khó quá, nếu mà có chỗ nào không biết có thể hỏi chị không ạ?” Nam sinh đội mũ lưỡi trai vừa quét mã QR vừa hỏi.

Dụ Y không ngẩng đầu, "Có thể."

“Vậy em quét mã học tỷ, học tỷ có thể kết bạn không ạ?” Nam sinh này vừa dứt lời, những người khác liền ầm ĩ đòi tham gia.

“Có thắc mắc gì cử gửi lên thẳng trên nhóm, chị sẽ tổng hợp lại gửi cho giáo sư.”

“Thể thì trễ quá đấy ạ, một tuần chỉ có hai tiết."

Dụ Y ngẩng đầu lên, "Nhìn không ra các cậu lại yêu thích học tập như vậy, chị đã cho thông tin liên lạc của giáo sư Ngô rồi, có vấn đề gì thắc mắc, cứ hỏi thẳng giáo sư nhé.”

“Sau khi tham gia nhóm rồi có thể ra về, bạn đang cản trở những học sinh khác đó."

Có tiếng cười bị bóp nghẹt từ xung quanh. Con trai hiểu biết về con trai rất rõ. Nếu bạn muốn thêm thông tin liên lạc, bạn phải có động cơ không trong sáng. Mà lần này thì có thể coi là bị từ chối thẳng thừng rồi.

Bạn học Lý, người bị chặn, đã có một chỗ ngồi và tiến lên một bước, chỉ cách Dụ Y một bàn học.

Khi nhìn thấy Lý Thừa Ngôn, cô dù cúi đầu quét mã QR, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường quai hàm ưu tú.

Kì lạ.

Dụ Y nghĩ mình đã đứng trên bậc thềm rồi, sao tầm mắt của anh chỉ ngang tầm với mình, ăn gì mà cao lớn như vậy.

Dụ Y có chút thất thần.

“Học tỷ, tay chị run.” Giọng nói của Lý Thừa Ngôn đặc biệt, trong thanh âm trầm thấp mang theo vài phần trêu chọc.

Anh nhìn cô, như có chút phàn nàn, "Em quét mã không được.”

Như thể trong cuộc sống riêng tư cô đã bỏ bê anh quá lâu, để khi bọn họ gặp lại nhau, anh nói với cùng một giọng điệu: "Em còn nghĩ rằng học tỷ đã quên mất em rồi đấy.”

*

Suốt một tuần, Lý Thừa Ngôn không liên lạc với Dụ Y.

Lịch sử trò chuyện của hai người, cái cuối cùng tồn tại cách đây một tuần.

Anh chỉ gặp Dụ Y trong lớp, nhưng đó chỉ là một buổi học, sau giờ học là cô cùng giáo sư Ngô rời đi ngay.

Tuần này có bài tập nhóm, cần làm ppt, một nhóm người tổ chức họp thảo luận, ba người không lên lớp, còn lại bảy người thảo luận nội dung và phân công công việc ra làm.

"Khó quá. Tôi cần hiểu phần này, tớ cần kiểm tra thông tin ở chế độ riêng tư." Tống Kỳ cau mày xoay bút.

“Tìm thông tin cũng không nhất thiết phải hiểu, tớ thậm chí không thể hiểu bức tranh này."

"..."

Các khóa học tự chọn, sự lơ đễnh không ít.

“Khó quá, có thể hỏi chị Dụ Y được không?” Bạn cùng phòng đã không đi học vài buổi liền thấy nhớ tới trợ lý nữ thần.

Tống Kỳ khịt mũi, "Bộ cậu cho rằng chỉ có mình cậu mới có loại tâm tư này sao. Tớ nghe nói các nhóm khác cũng đã từng thử qua, nhưng đều bị học tỷ Dụ Y từ chối. Ở trên mạng chị ấy chỉ đăng sách tham khảo rồi hết rồi.”

"Nếu cậu muốn đọc một vài cuốn sách tham khảo, ở đây tớ đều biết tất, tớ sẽ gửi cho cậu."

“Học tỷ vừa xinh đẹp lại tốt bụng, không thể nào lại thấy chết không cứu được.” Bạn cùng phòng cũng không chịu thua.

Tống Kỳ vỗ vai anh, "Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì vậy, cửa của học tỷ rõ như thế rồi, tớ khuyên cậu nên tỉnh lại kịp lúc đi."

Sau khi mấy người cãi nhau, Tống Kỳ lại nhìn sang Lý Thừa Ngôn đang ngồi đối diện và nói đùa: "Đội trưởng, cậu nghĩ nên làm gì?"

“Có thể.” Lý Thừa Ngôn nói.

“Cái gì có thể?” Từ nãy đến giờ anh vẫn cầm điện thoại di động, có lẽ đang nói chuyện tán gẫu với cô gái nào đó, không cần nghĩ cũng biết ban nãy họ đang nói gì anh cũng không biết.

Tống Kỳ đã cảm thấy nóng ran mặt, cái học phần này anh còn có thể nắm chắc không đây?

Lý Thừa Ngôn để điện thoại xuống, "Mời học tỷ qua đây giải đáp vấn đề."

“Đúng vậy.” Người bạn cùng phòng cười, vì anh ấy cảm thấy nó nghe giống như một trò đùa.

Tống Kỳ cảm thấy tức cười: "Mấy người bọn cậu rốt cuộc là có nghe tớ nói cái gì không vậy? Có mấy đội mời rồi, nhưng không có mời đến được, học tỷ sẽ không tới."

Lý Thừa Ngôn bình tĩnh hỏi: "Từ phòng thí nghiệm tòa nhà đi đến đây mất bao lâu?"

“Mười phút, có chuyện gì vậy?” Tống Kỳ sửng sốt.

“Ừm.” Lý Thừa Ngôn đặt điện thoại xuống, cầm giấy bút lên, nhướng mày, vẻ mặt trông rất nghiêm túc, “Tiếp tục thảo luận về phân công công việc làm đi.”

Điều này cho thấy khí chất của trưởng nhóm, Tống Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Mười phút sau, anh nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng sau lưng, "Có gì không hiểu?"

Tống Kỳ quay đầu lại, thấy người đến thì sửng sốt, vậy nên anh ấy còn lắp bắp gọi: "Học tỷ Dụ Y?"

*

Dụ Y nhận được tin nhắn của Lý Thừa Ngôn cũng sửng sốt, gần đây cô bận rộn quá nên đến tận bây giờ mới chợt nhớ ra hai người đã một tuần không liên lạc.

Bình thường Lý Thừa Ngôn đều đợi cô liên lạc với mình , và hiếm khi chủ động liên lạc với cô.

Vì vậy, khi Dụ Y thấy anh nói công việc nhóm bị kẹt ở một vấn đề, cô cảm thấy đó là có lý do chính đáng, lại thấy cách đó không xa, trong lòng lại mềm lòng, liền đồng ý đến xem.

Lúc cô đi tới, Lý Thành Ngôn đang cúi đầu viết, tay cầm bút.

Thoạt nhìn, anhtrông giống như một đứa trẻ ngoan.

Sau một tuần ngồi xử lý các tài liệu thí nghiệm, cơ thể cô đều trở nên tê liệt, khi gặp lại người bạn trai quyến rũ này, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy tâm trạng của mình trở nên tốt hơn.

Làm hài lòng được con mắt, hầu hết là như vậy.

Lý Thừa Ngôn ngẩng đầu nhường chỗ cho cô, không thể nghiêm túc hơn: "Học tỷ, phiền chị đến đây một chuyến rồi.”

“Cũng đúng lúc đang nghỉ ngơi,” Dụ Y ngồi xuống, “Ở đâu?”

“Vị trí được đánh dấu,” Lý Thừa Ngôn chỉ về phía trước, hai người cách nhau càng ngày càng gần, có thể ngửi thấy mùi quen thuộc của đối phương.

...

Tống Kỳ hồi lâu mới mở miệng, người không biết sự tình còn tưởng mình bị trật khớp, anh đỡ cằm, vẫn không hiểu Lý Thừa Ngôn làm sao lại mời được Dụ Y qua.

Có phải vì khuôn mặt này không?

Nhưng anh ấy từng nghe nói rằng trong trường người đang theo đuổi học tỷ Dụ Y nhiều như cỏ như hoa, cô không giống như một hiệp hội chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.

Dụ Y đã dành khoảng hai mươi phút để giải thích những gì anh ấy không hiểu.

“Đã hiểu chưa?” Cô nhìn quanh các thành viên trong nhóm.

"Hiểu rồi, học tỷ nói rất dễ hiểu, kẻ nào không hiểu chính là kẻ ngốc." Tống Kỳ lập tức hoan hô, những người khác cũng làm theo.

Ánh mắt của Dụ Y cuối cùng rơi vào người Lý Thừa Ngôn, "Còn cậu thì sao?"

"Nếu mà không rõ," anh hỏi, "Em có thể xin thêm giờ không?"

Dụ Y cố nén cười, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, "Có thể mời cậu tiếp tục đọc sách tham khảo."

Sau khi âm thanh này vang lên, những người khác cũng không cần chịu đựng, chỉ là cười thành tiếng.

Vì tình cờ đến giờ ăn nên Tống Kỳ và các thành viên khác trong nhóm đã mời Dụ Y đi ăn ở căng tin, Dụ Y cũng không từ chối mà đi theo cả đội đến căng tin.

Dụ Y gọi một bát cơm.

Tám người ngồi một bàn không được, chỉ có thể chia làm hai bàn.

Dụ Y muốn ngồi xuống bên cạnh cô gái, nhưng chiếc ghế bên cạnh đã bị kéo qua, Lý Thừa Ngôn chủ động nói: "Học tỷ, mời chị."

Tống Kỳ và những người bạn cùng phòng khác cũng gật đầu, "Phải rồi đấy, học tỷ, chúng ta cùng ăn đi."

Về phần người bạn cùng phòng kia, không cần phải cảm ơn anh vì họ đã cho anh cơ hội ăn tối với cô gái đó.

Dụ Y không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngồi xuống.

Dụ Y ngồi nghe, nhưng bởi vì bàn trong căn tin của trường không dài, cô và Lý Thừa Ngôn cách nhau không xa, hai người lúc cùng nhau ăn cơm rất có thể đυ.ng phải nhau.

Đây là lần đầu tiên hai người họ có thể ngồi ăn cùng nhau.

Lý Thừa Ngôn tay dài, giơ lên

liền chạm vào cánh tay của cô, lực không nặng, hơn một lần.

Cô liếc nhìn anh từ khóe mắt, rất khó để cô không cảm thấy nghi ngờ rằng anh cố tình làm vậy.

Ngược lại, Lý Thừa Ngôn lại giống như không có chuyện gì, cúi đầu ngồi ăn, dáng người của anh vượt trội, với đường viền hàm rõ ràng và sống mũi cao.

Đôi khi không thể giải thích được, mang đến cảm giác rất hai chiều.

Được rồi, vì vẻ đẹp trai của anh Dụ Y không quan tâm đ ến điều đó.

Tống Kỳ là một người hoạt ngôn nên luôn gánh trách nhiệm tạo bầu không khí sôi nổi, chỉ cần là nói mấy câu trêu chọc giáo sư Ngôn thì anh ấy đều có thể nói chuyện cả đêm không ngủ chứ đừng nói đến thời gian ăn cơm.

Anh ấy lại phát huy hết khả năng buôn chuyện của mình, tò mò hỏi: "Học tỷ Dụ Y ơi, chị rốt cuộc là thích kiểu người con trai như thế nào vậy, để vừa hay tụi em tự chết tâm.”

“Mà có hợp thì cậu vẫn chưa chịu chết tâm à?" người bạn cùng phòng nói đùa.

“Cậu biến đi!”

Dụ Y chỉ cười cười, vốn muốn nói lại mấy câu đùa theo, nhưng lại có ánh mắt bên cạnh nhìn chằm chằm cô, muốn xem cô nói ra mấy kiểu một, hai, ba, bốn gì đó không.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi thích những người không đeo bám."

Lý Thừa Ngôn tự ngẫm lại, một tuần anh chỉ gửi tin nhắn một lần, anh không bị coi là đeo bám.

"còn gì nữa không?"

"Điểm số tốt, bài tập về nhà cũng không cần tôi phải dạy kèm."

Bạn học Lý bị một mũi tên phi thẳng vào đầu gối: “….”

Tống Kỳ bắt đầu kêu gào, “Xong rồi, thôi xong rồi", tất cả các thành viên trong nhóm của họ đã bị loại, không còn tư cách rồi.

Sau khi ăn xong, một số người họ cầm đồ đạc đến chỗ bỏ thức ăn thừa.

Dụ Y và Lý Thừa Ngôn ở phía sau.

Lý Thừa Ngôn vẫn nhớ tiêu chí chọn một nửa kia vừa rồi của Dụ Y, anh nói: "Em không muốn chị phải dạy kèm cho em, chỉ là vì quá muốn gặp chị."

"Cả tuần này đã nhịn rất vất vả."

Như là môt chú cún to xác đang làm nũng, chẳng qua bây giờ đang có những người khác, nên anh phải giữ một khoảng cách đủ tốt.

Dụ Y giả bộ thành thật gật đầu: "Tôi làm cho cậu uất ức rồi."

Lý Thừa Ngôn khẽ thở dài, "Là uất ức nhỏ, em có thể chịu."