Chương 92

Phó Tây Từ cười khúc khích, "Con mà nói như vậy, em trai con sẽ thấy tổn thương đó."

“Nhưng thằng bé cũng không nghe được.” Cá heo nhỏ thì thầm.

Phó Tây Từ bổ sung kiến thức khoa học cho Cá heo nhỏ, "Bởi vì trước đó em bé đã ở trong bụng mẹ và bụng chứa đầy nước ối, nên khi ra ngoài không khí sẽ trông nhăn nheo."

“Vậy, lúc mà con sinh ra cũng vậy sao?” Cá heo nhỏ do dự.

Anh nở một nụ cười, gật đầu với cô bé.

Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên, cá heo nhỏ sẽ không bao giờ ngờ rằng mình đã bị chính mẹ ruột của mình chối bỏ khi vừa mới chào đời.

Em trai Sủi cảo tôm được đặt theo tên của chị gái Cá Heo Nhỏ.

Khi người lớn đang băn khoăn không biết nên đặt tên ở nhà là gì thì cá heo nhỏ đã lên tiếng: “Người em trai này trông trắng trẻo, mềm như cái bánh sủi cảo tôm”.

Kể từ đó, biệt danh của em bé được chốt là là Bánh sủi cảo tôm.

Những hành vi khác nhau của cậu bé sau đó cũng chứng minh rằng biệt danh này đặc biệt phù hợp, Bánh sủi cảo tôm đã thể hiện tiềm năng trở thành một người thích ăn uống từ khi còn nhỏ.

Giống như những cá heo nhỏ, bánh sủi cảo tôm không ồn ào.

Điểm khác biệt là cậu bé có thể khóc, tiếng khóc rất to, nhưng nó chỉ khóc vì một điều, đó là nó đói.

Bánh sủi cảo tôm ăn dặm sớm hơn những đứa trẻ khác, chức năng tiêu hóa của bé rất tốt, thường có những biểu hiện lém lỉnh như “mẹ chưa cho con ăn năm phút rồi” háo hức muốn được bú.

Nhưng phải kiềm chế bản thân, không thể cho cậu nhóc ăn với tần suất tham ăn của nó.

Kết quả phần lớn thời gian cậu bé chỉ có thể nhìn người khác ăn, chỉ có thể vươn tay, duỗi ra nắm chặt ngón tay, chậm rãi đưa tới miệng ăn không khí.

Cầm dao và nĩa, cá heo nhỏ ăn những quả dâu tây đã cắt, phồng má nói: “Không được đâu, em còn quá nhỏ để ăn nó”.

Bánh sủi cảo tôm chỉ có thể yên lặng gặm tay.

*

Lời đầu tiên Bánh sủi cảo tôm nói không phải từ ba cũng không phải mẹ, mà là chị gái.

Điều này là do cá heo nhỏ không tiếc công sức mỗi ngày sau khi làm xong bài tập về nhà là liên tục không ngừng niệm chú từ chị bên tai Bánh sủi cảo tôm.

Hai anh em có mối quan hệ rất tốt, khi Cá Heo Nhỏ ở nhà, hai bạn nhỏ luôn quấn lấy nhau.

Cá heo nhỏ chơi Lego thì Bánh sủi cảo tôm cũng ngồi tìm kiếm các bộ phận đưa cho chị.

“Cái xám, cái dài.” Cá heo nhỏ chỉ vào những bộ phận được vẽ trong sách cho Bánh sủi cảo tôm xem.

“Tốt đấy!”

Bánh sủi cảo tôm sốt sắng nằm trên thảm, lục lọi trong đống linh kiện, dùng ngón tay út chọc chọc chọc, cuối cùng vặn một miếng, giống như bảo vật đưa cho cô, "Tìm được rồi."

Cá heo nhỏ ngẩng đầu nhìn, là màu đen, nàng hít một hơi, "Bảo bối, là màu xám, màu này."

"Ồ."

Bánh sủi cảo tôm nhỏ tiếp tục tìm kiếm.

Cá heo nhỏ tùy ý nhìn thoáng qua liền nhìn thấy, đang định sắp xếp lại, nhìn thấy bánh sủi cảo tôm nhỏ thì dừng lại, chỉ tay nói: "Đưa cái này cho chị."

“Dạ được aaa!!!!”

Bánh sủi cảo tôm bóp chặt hai ngón tay út đưa cho cô, cười toe toét.

“Bé con thật thông minh.” Ba nói, nếu khen Bánh sủi cảo tôm thông minh, Bánh sủi cảo tôm sẽ càng thông minh hơn, mà kì lạ quá, không ai nói Bánh sủi cảo tôm ngốc, vậy tại sao Bánh sủi cảo tôm lại ngốc như vậy?

Cá heo nhỏ lấy nó và chỉ cho cậu bé phần tiếp theo.

Mặc dù hầu hết thời gian Bánh sủi cảo tôm không thể tìm thấy một miếng nào, nhưng cậu bé lại không bao giờ cảm thấy nhàm chán với vấn đề này mà lặp đi lặp lại nó.

Đối với một tòa lâu đài Disney, hai người cùng nhau làm gần một tháng, mà một nửa công lao đều là do Bánh sủi cảo tôm, nếu không thì nửa tháng đã hoàn thành rồi.

“Chị ơi.”

Bánh sủi cảo tôm ngán ngẩm chớp chớp mắt, "Em đói."

“Không phải vừa mới ăn xong sao lại đói rồi?” Cá heo nhỏ ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Bánh sủi cảo tôm còn tưởng rằng cá heo nhỏ không tin, liền chọc chọc vào cái bụng nhỏ, "Chị xem đi, bẹp hết cả rồi."

Cá heo nhỏ liếc nhìn.

"..."

"Bảo bảo, em không đói bụng."

Bánh sủi cảo tôm lắc đầu, bắt chước giọng điệu của cô, "Bảo bảo đói."

Không thể nào, cá heo nhỏ chỉ có thể đặt thứ đang cầm xuống và hỏi: "Vậy em muốn ăn gì? Trái cây hay bánh quy."

“Kem!” Bánh sủi cảo tôm vốn đã có đối tượng sẵn, không chút do dự.

Cá heo nhỏ: "..."

“Mẹ nói, bây giờ trời lạnh, buổi tối không được ăn kem, ăn vào sẽ bị bệnh, bị bệnh sẽ bị tiêm.”

Vì suy cho cùng thì trẻ em luôn sợ tiêm, vì vậy cá heo nhỏ nghĩ rằng đó là một biện pháp để ngăn Bánh sủi cảo tôm lại.

Bánh sủi cảo tôm trông có vẻ bực bội, nhưng không muốn bỏ cuộc.

Cậu bé rũ mi, uất ức nói: "Nhưng em chính là muốn bệnh, em thích tiêm, không sợ đau."

Cá heo nhỏ: "..."

"Nếu em thích tiêm, tại sao tuần trước em lại khóc?"

"Không phải khóc." Bánh sủi cảo tôm chắc miệng nói, "Em là vui quá đấy."

“Vậy thì đi hỏi mẹ xem em có được ăn không đi.” Cá heo nhỏ không thể cự tuyệt cậu bé, sợ phải nhìn thấy vẻ mặt nhỏ nhắn của cậu bé thì cô sẽ mềm lòng.

“Có thể ăn mà.”

Bánh sủi cảo tôm hứa hẹn lần nữa, "Chỉ ăn một thìa... không, ba thìa."

Cá heo nhỏ nhìn cậu bé một hồi, chỉ có thể thỏa hiệp, "Được."

"Được, chị em là tốt nhất!"

Cá heo nhỏ đi về phía nhà bếp với một cái đuôi nhỏ phía sau, khi cô bé mở tủ lạnh, cậu lại nhìn lên đầy mong đợi.

“Em chỉ được ăn ba muỗng thôi.” Cô lấy hộp kem ra và nhấn mạnh lần nữa.

Bánh sủi cảo tôm không nhịn được liên tục gật đầu.

Cá heo nhỏ nghiêm mặt, nói ba thìa là ba thìa, ăn xong liền đậy nắp lại cất vào tủ lạnh.

Bánh sủi cảo tôm vẫn còn tràn đầy mong muốn ăn kem, nhưng cậu bé không hề bội tín, ngoan ngoãn đi theo chị gái mình tiếp tục tìm những mảnh ghép.

Hành vi trộm cắp diễn ra trong thời gian ngắn đến nỗi sau khi tắm xong đi xuống lầu Thư Dư cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

*

Khi lớn hơn một chút, cá heo nhỏ lại có bạn cùng lớp đến nhà chơi.

Sân đủ rộng để họ chơi cầu lông.

Bánh sủi cảo tôm một đứa trẻ vẫn còn học mẫu giáo và không có bạn bè đến thăm, đang ngồi trên bậc thềm, hai tay chống lên khuôn mặt nhỏ nhắn và chăm chú nhìn các anh chị của mình chơi cầu lông.

Cá heo nhỏ ra khỏi sân ghi điểm cho bạn mình.

Cô nhận thấy Bánh sủi cảo tôm cô đơn, rồi lại bắt đầu tự hỏi liệu có nên để cậu bé chơi hay không, nhưng Bánh sủi cảo tôm quá nhỏ và không có nhiều sức để vung bóng.

Bánh sủi cảo tôm cảm nhận được ánh mắt của chị gái, giống như bị cảm ứng tâm lý, nói: "Em cũng có thể chơi bóng!"

"Thật không? Em biết chơi?" Cá heo nhỏ cảm thấy mơ hồ, không rõ ràng.

Bánh sủi cảo tôm tràn đầy tự tin, "Em ổn, em có thể đánh hay được mà."

Hai mắt Bánh sủi cảo tôm sáng lên, nhảy lên sân đấu.

“Em trai cậu có biết chơi không? Cậu ấy nhỏ như vậy, cao bằng cái vợt." Bạn học nhìn tiểu gia hỏa, vô thức hỏi.

"Ừm, biết mà, thằng bé biết chơi, không có việc gì." Cá heo nhỏ gật đầu.

Bánh sủi cảo tôm hít một hơi dài, bắt chước hành động cầm vợt của cá heo nhỏ, đứng nghiêng người nhìn chăm chú vào quả bóng mà người bạn học đối diện cầm.

Có vẻ như đó là trường hợp.

Bạn học sinh nam tung quả bóng lên trời, "búng" quả bóng bay qua.

Bánh sủi cảo tôm ngẩng đầu nhìn quả bóng được ném về phía mình, càng đến gần, mắt cậu bé càng mở to, cậu bé chậm rãi nâng vợt trong tay lên.

“Bụp" là âm rất nhỏ.

Quả bóng rơi theo hình parabol và đập chính xác vào trán cậu bé.

Bánh sủi cảo tôm chớp chớp mắt ngồi phịch xuống đất, cậu bé lấy tay xoa xoa đầu, vẫn không hiểu vì sao bóng không rơi vào vợt.

Cá heo nhỏ: "..." Chị cứ tin em đi, tin em cái quỷ gì.

*

Mùa đông, tuyết đầu mùa.

Tuyết đêm qua lặng lẽ rơi, đến sáng sớm đã dày đến mắt cá chân, cả thế giới tựa hồ đều im lặng, yên tĩnh hơn rất nhiều.

"Mang giày vào."

Phó Tây Từ đuổi theo+ cá heo nhỏ đang đi chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ, hai ba bước túm lấy được cô nhóc, yêu cầu cô đi dép rồi mới để cô đi xuống.

"Tuyết rơi rồi, con muốn đánh thức Bánh sủi cảo tôm!"

Nói xong, trong nháy mắt cô bé chạy vào phòng.

Thư Dư ở sau lưng anh, lắc đầu cười nói: "Mặc kệ chúng, xuống lầu ăn điểm tâm."

Vẫn đang đi xuống cầu thang, hai người bọn họ lại nghe thấy tiếng cảm khái của hai anh em: “Oa, tuyết rơi dày quá, chúng ta đánh bóng tuyết được không?”

“Chúng ta còn có thể nặn người tuyết nữa!"

Sau bữa sáng, gia đình bốn người tham gia hoạt động đắp người tuyết.

Hai cô cậu được bao bọc và trang bị vũ khí đầy đủ, chúng không phải chịu trách nhiệm về công việc khó khăn đắp người tuyết, mà chỉ cần để lại dấu chân trên tuyết sạch.

Cá heo nhỏ đi vòng hai vòng, nhìn thấy anh trai dừng lại trong bụi cây, cảm thấy có gì đó không ổn, liền quay trở lại, đúng lúc bắt gặp Bánh sủi cảo tôm đang lấy một cục tuyết nhỏ trên lá định nhét vào miệng.

Cô xoa đầu cậu bé, "Emkhông ăn được đâu!"

Bánh sủi cảo tôm còn không quên nhét đầy miệng, ngượng ngùng cười với cá heo nhỏ, "Em biết, em đâu phải đứa ngốc."

Em chính là một thằng ngốc nhỏ!

Cá heo nhỏ không tin tưởng tiểu tử háu ăn này, cẩn thận vỗ tuyết trên tay, không cho cậu bé được có cơ hội nhét vào miệng.

"Thầy giáo từng nói, tuyết nhìn qua có vẻ sạch sẽ, nhưng bên trong ẩn chứa rất nhiều bụi bẩn, ăn vào miệng sẽ sinh bệnh."

Cô bé cũng chợt nghĩ đến câu nói nổi tiếng của Bánh sủi cảo tôm trước đây "Em thích bị ốm", và nhấn mạnh: "Loại bệnh này sẽ không thể chữa khỏi bằng cách tiêm thuốc, và cần phải phẫu thuật."

Bánh sủi cảo tôm bất đắc dĩ nhìn nó, có chút thương hại, "Nhưng nó thật giống kem mà."

Cậu bé chưa nếm thử.

"Con mèo nhỏ tham lam."

Cá heo nhỏ chỉ có thể kéo cậu bé rời đi, không cho cậu bé cơ hội ăn trộm.

Khi bọn họ đi tới, thấy Thư Dư và Phó Tây Từ đã làm xong người tuyết, hai người tuyết lớn đang ôm nhau, bên cạnh còn có hai người tuyết nhỏ.

Một gia đình bốn người, gọn gàng và ngăn nắp.

“Là con sao?” Bánh sủi cảo tôm chỉ vào người tuyết nhỏ nhất, bĩu môi, “Con cũng muốn dựa vào mẹ nữa.”

Cá heo nhỏ xuất hiện sớm hơn vài năm, đã biết ba mình trông như thế nào, còn bám mẹ hơn Bánh sủi cảo tôm.

“Không được.” Phó Tây Từ nói.

“Là mẹ của con mà.”

“Nhưng là bà xã của ba.” Phó Tây Từ vươn tay ôm Thư Dư vào trong ngực.

Bánh sủi cảo tôm nhíu mày, định xông tới tranh giành, nhưng dù cho có nhảy dựng cũng chẳng kịp chạm vào tay Phó Tây Từ, huống hồ là kéo được anh ra.

Thư Dư nhìn hai đứa nhỏ, còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, trong nháy mắt thời gian đã trôi qua rất nhanh chóng.

“Thời gian trôi nhanh quá.” Cô lên tiếng cảm khái và bảo chụp một tấm ảnh gia đình.

Thế là hai người mỗi người ôm một đứa, Thư Dư ôm Bánh sủi cảo tôm nhẹ hơn, Phó Tây Từ ôm cá heo nhỏ và chụp một bức ảnh gia đình bên cạnh người tuyết bốn người.

Thư Dư liếc nhìn Phó Tây Từ bên cạnh, lúc này mới phát hiện anh đang nhìn mình.

Cô nắm lấy bàn tay anh đưa ra, hơi ấm thuộc về anh từ lòng bàn tay truyền đến, quyết tâm chung tay đi hết cuộc đời này.

Thật tốt.

Cứ trải qua cuộc sống như này.