Chương 50

Toàn bộ phòng riêng rơi vào sự im lặng chết chóc.

Khuôn mặt vốn tái nhợt của Đỗ Dịch Hành lúc này trông càng tái nhợt.

Anh và Tống Minh Dương nhìn nhau, nói đến điểm này đã không cần phải tiếp tục nữa rồi.

Tống Minh Dương vò đầu bứt tóc, không biết lần này gặp phải chuyện xui xẻo gì, "Con mẹ nó, không phải là người mẹ già đi lau mông cho người ta, anh đi về nói chuyện với ông già đi."

Anh ấy vừa rời đi, trong phòng riêng chỉ còn lại có Đỗ Dịch Hành.

Sự im lặng này khiến anh nhớ lại nhiều sự kiện trong quá khứ.

Đối với nhà họ Tống mà nói, nhà họĐỗ luôn là họ hàng dưới xuôi, trước mặt nhà họ Tống, anh và bố mẹ sẽ luôn phải cúi đầu, anh từng nghĩ rằng cuộc sống cứ trôi qua như vậy. Mĩa cho đến khi anh thi đại học có kết quả thi đầu vào, anh trúng tuyển vào Đại học Thủ đô, đó là lần đầu tiên ông già gặp riêng anh.

Với một nụ cười trên khuôn mặt, chỉ bằng vài câu nói ông già đã vẽ ra một cách rõ ràng về những kế hoạch tương lai của mình.

Từ đó về sau, ông Tống bao toàn bộ học phí cho anh, đãi ngộ cũng không kém Tống Minh Dương bao nhiêu, thậm chí anh còn cạnh tranh với cả Tống Minh Dương, ông già càng thích anh hơn.

Vì vậy, anh mạnh dạn nói với ông già về mối quan hệ của mình và Thư Dư.

Ông già khi đó chỉ là vỗ vỗ bả vai anh, "Chuyện con đi du học đã an bài, thu dọn việc sạch sẽ việc trong nước rồi cũng nên đi đi."

Gần như là nói thẳng ra bảo anh đừng hoang tưởng nữa.

Anh mang họ Đỗ, chuyện này không còn cách nào thay đổi cả.

Anh vốn tưởng rằng lần này trở về nhất định sẽ có cái gì khác biệt, nhưng trên thực tế, tất cả chỉ là do anh tự ảo tưởng mà thôi.

Thư Dư biết được tình hình mới nhất của Đỗ Dịch Hành vẫn là do Tống Sơ Hi đề cập đến.

Tống Sơ Hi gần đây bởi vì ở nhà sắp xếp những cuộc xem mắt mù quáng mà cô đã náo loạn hai lần, cô rất khó chịu và ngột ngạt, mà chính sự ngột ngạt này càng khiến cô ấy nhìn Thư Dư thuận mắt hơn.

Cô ăn một miếng bánh nhỏ trong khu vực ăn uống của sảnh tiệc, ở đây không có những cuộc xem mắt mù quáng, cô cảm thấy khá hơn rất nhiều.

“Cái người anh họ này của tôi cũng rất thú vị, đi học nhiều như vậy, nhưng đầu óc anh ta lại hỏng rồi, tại sao ông già lại bồi dưỡng anh ta? Anh ta còn không biết sao? Chẳng qua là vì so với người bình thường anh ta càng thêm cạnh tranh mà thôi. Quan trọng là dùng người ngoài, chi bằng dùng người trong nhà sẽ khiến mình yên tâm hơn.”

“Bây giờ thì hay rồi, đắc tội PhóTây Từ sau, Tân Thành không thể ở lại được nữa, bị giáng xuống thành thị hạng hai, hạng ba để mở rộng lãnh thổ, mấy năm gần đây cũng không thể quay lại."

Nói đến đây, Tống Sơ Hi liếc nhìn Thư Dư, "Cô lợi hại thật đấy, mấy năm rồi vẫn khiến người ta nhớ mãi không quên cô.”

Tuy những lời này nghe có vẻ rất mỉa mai, chế giễu, nhưng ít nhất cũng coi như là lời nói của con người.

Nhưng ở câu tiếp theo, Tống Sơ Hi lại trở về bản chất vốn có của cô ấy, "Cô nói xem tại sao anh ta lại ngu ngốc như vậy, không biết tôi và cô là đối thủ của nhau, nếu anh ta nhớ cô, anh ta có thể nói với tôi, tôi sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ."

Khuôn mặt cô làm ra vẻ đầy tiếc nuối.

Cô ấy đang bưng một chiếc đ ĩa nhỏ bằng sứ màu trắng, bên trên có một miếng bánh nhỏ hình tam giác có màu óng ánh ngọt ngào, nhìn Thư Dư tặc lưỡi, "Cơ hội tốt như vậy, thật đáng tiếc."

Thư Dư không trẻ con đến nỗi bị mấy câu nói này của cô ấy làm cho tức điên lên.

Cô chọn một cái bánh pudding xoài, không nhìn cô, cũng không để ý đến mà chỉ thản nhiên nói: “Thế thì đáng tiếc.”

Cô đang nghĩ, lần này Phó Tây Từ có lẽ thực sự tức giận, anh trước giờ luôn lãnh đạm và lý trí, hơn ai hết anh hiểu rõ mình không thể bỏ tình cảm cá nhân trong công việc, đây là điều tối kỵ, nhưng lần này anh đã làm một ngoại lệ.

Có lẽ nào là bởi vì cô từng ‘yêu thầm’ Đỗ Dịch Hành?

Gần đây hành động của anh rất kỳ lạ, nhưng cụ thể là kì lạ như thế nào thì Thư Dư lại không nói được.

“Thư Dư, Thư đại tiểu thư, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô đang nghĩ gì vậy?" Tống Sơ Hi khi nghe thấy câu "Thật đáng tiếc", cô liền cảm thấy khó mà tưởng tượng được.

Sau khi nói thêm vài câu mà không có phản hồi, cô mới phát hiện ra rằng Thư Dư đang ngây người ra.

Thư Dư lúc này mới hoàn hồn, "Cái gì?"

"Tôi nói này cô trông không nỡ như vậy, là bởi vì Đỗ Dịch Hành rời đi cô không nỡ có phải không, dù sao nói đi nói lại hai người các cô cũng gặp nhau trong những năm tháng thanh xuân, lẽ nào thật sự không có chút tình cảm nào sao?”

Tống Sơ Hi lớn tiếng nói.

Nhưng cô ấy còn chưa nói xong, nhưng trong mắt Thư Dư lại không có tiêu cự, Tống Sơ Hi Biết Thư Dư lại mất tập trung, lời nói vừa rồi lại một lần nữa vô ích, "Cô như vậy để Phó Tây Từ nhìn thấy là được rồi."

"Phó Tây Từ?"

Tống Sơ Hi đảo mắt, không kiên nhẫn lặp lại những gì cô ấy vừa nói.

Đi được hai bước, không nhịn được quay lại lần nữa, nhìn Thư Dư lần nữa, sắc mặt trở nên kì quặc hơn một chút, "Tôi hỏi cô, cô có thể chịu được một cuộc hôn nhân mà cả đời không có tình cảm gì với anh ta sao?”

"Cái gì?" Cô không phải là thực sự không nghe rõ, chỉ đơn giản là cô cảm thấy sửng sốt. Rốt cuộc là trong đầu Tống Sơ Hi đang bị hỏng chỗ nào rồi mới coi cô như chị em ruột thịt vậy trời?

Tống Sơ Hi kiên nhẫn lặp lại lần nữa, nhưng biểu cảm trên mặt cô không được tốt lắm, kiểu như sắp sửa nổ tung nếu cô còn hỏi lại thêm lần nào nữa.

Thư Dư cũng nhớ lại gần đây cô ấy đã gặp mặt cậu út nhà họ Tô, hai nhà rất xứng đôi vừa lứa, cơ hội thành công rất cao.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó thản nhiên nói: "Có thể đó.”

Đây rõ ràng không phải là câu trả lời mà Tống Sơ Hi muốn nghe, khi cô ấy đang cau mày và muốn coi thường trạng thái trả lời qua loa của Thư Dư, cô ấy lại nghe thấy cô bồi thêm một câu.

“Nếu có một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành ngang ngửa với Phó tiên sinh." Thư Dư nghiêm túc nói.

Tống Sơ Hi: "..."

Gì vậy trời?

Cô nghĩ đến trong đám người nhà họ Tô kia chẳng tìm được ai cả, nhất thời nghẹn ngào không nói được lời nào, nếu thật sự có người nào ngang ngửa Phó Tây Từ thì cô sẽ không hỏi.

Thời gian vẫn còn ba tháng để hoàn thiện bản thảo cho sản phẩm đồng thương hiệu cho đến khi sản xuất và đưa nó lên kệ.

Sản xuất là điều đáng lo ngại nhất, Thư Dư phải làm thêm giờ để gấp rút xuất xưởng quần áo may sẵn, nó luôn khiến cô phải tan làm muộn hơn hai tiếng.

Sau khi ba Thư biết chuyện, ông đã đặc biệt an ủi con gái mình, lời nói của ông rất cường điệu, phóng đại khen cô lên tận mười chín tầng mây, điều này khiến cô càng như được bay bổng, và kiên quyết dời thời gian tan làm thêm nửa tiếng.

Nhưng tâm trạng hăng hái cống hiến cho công việc đã tiêu hao hết một cách sạch sẽ trên đường về, ngồi trên xe, cô nghi ngờ về nhân sinh này và tự hỏi làm thế nào mà Phó Tây Từ có thể sống như vậy trong nhiều thập kỷ.

Thư Dư dựa vào cửa sổ xe, mệt mỏi nhìn cảnh vật nhấp nháy ngoài cửa sổ.

Bầu trời hôm nay có màu tím sẫm yên ắng, lặng lẽ bao trùm cả thành phố, và những tòa nhà văn phòng đứng sừng sững vẫn thắp lên những chấm sáng, ngụ ý rằng vẫn còn những người đang làm việc ở tuyến đầu.

Thư Dư mệt mỏi lê thân về biệt thự.

Cô thấy phòng khách sáng trưng,

kinh nghiệm trước đây khiến cô vô thức nghĩ rằng mẹ Thư đã tìm cho cô một người dì giúp việc mới, khi cô mở cửa bước vào thì thấy Phó Tây Từ và một bàn đồ ăn.

Thư Dư sững người đứng đó một lúc.

Sau khi nhìn những món ăn trên bàn, rồi nhìn người đang bê đồ ăn, quay đi quay lại vài lần.

Nếu không phải khuôn mặt đó quá quen thuộc, cô còn tưởng rằng chiếc vỏ ốc xà cừ mà cô nhặt được ở bãi biển năm ngoái đã biến thành linh hồn.

Điều này rõ ràng là phản khoa học, nhưng cho dù phản khoa học hơn nữa, thì vẫn hơn là nhìn thấy Phó Tây Từ trông giống một người đàn ông tốt ở nhà.

Cô nhất thời kinh ngạc vẫn chưa thay giày, cô đặt tay lên thành ghế bên cạnh, ngón tay còn lại chỉ vào mình, "Nói thật cho tôi biết, có phải là em không còn sống được bao lâu nữa không vậy?"

Khó trách trong khoảng thời gian này cô buồn ngủ mệt mỏi, cô luôn cảm thấy mình nghỉ ngơi không tốt.

Phó Tây Từ không thể bắt kịp sóng não của cô, vì vậy anh bình tĩnh nhìn cô và nói: "Nhìn em rất sống động và hoạt bát."

Sống động và hoạt bát chỉ là mới đây thôi, ban nãy lúc mới về nhà cô còn rất yếu ớt đó.

“Tất cả đều là do anh làm hết sao?” Thư Dư thay giày đi tới, nhìn thấy một cái bàn lớn, ngửi được mùi thơm, mới phát hiện hôm nay cô quên bén cả chuyện ăn cơm.

“Rửa tay đi rồi ăn cơm.” Phó Tây Từ không có trả lời câu hỏi của cô, anh sắp xếp bàn ăn.

Thư Dư tự biết như cương, nên ngoan ngoãn rửa tay.

“Sao hôm nay anh tan làm sớm thế?” Cô đi tới, cảm thấy hơi lạ.

Nghỉ làm sớm lại còn nấu ăn, anh vẫn là trí tuệ nhân tạo sao? Hoặc là mẫu mã của anh bây giờ đã được sản xuất hàng loạt, trên thực tế, phiên bản thật của Phó Tây Từ vẫn đang rất bận rộn trong công ty.

Phó Tây Từ: "Hôm nay kết thúc sớm, không có chuyện gì nên đi về trước."

"Ồ."

Thư Dư kéo ghế ngồi xuống, thức ăn trên bàn rất ngon và phong phú, ngoại trừ trình bày sơ sài thì không có gì khác biệt so với nhà hàng.

Cô còn nhớ rõ lịch sử đen tối lần trước anh phải xem thật lâu công thức, cuối cùng lại chọn bỏ cuộc, hiện tại anh chẳng khác gì thông được hai mạch Nhâm Độ *, tự học chẳng cần thầy cô.

Thiên tài quả thật là thiên tài.