Thư Dư không nhìn rõ được dưới khuôn mặt đó của anh đang ẩn chứa cảm xúc gì, nhìn nhau một lúc rồi cô lại chân thành khuyên nhủ: “Vào đi, chúng ta đã tới cửa rồi.”
Phó Tây Từ thở ra một hơi gần như cam chịu, nhấc chân đi vào.
“Thư Dư, Phó Tây Từ.” Sau khi đi vào, Thư Dư báo tên với quầy lễ tân.
“Thư tổng, Phó tổng, mời vào trong.” Nhân viên tiếp tân có thái độ ân cần, sau khi đăng ký tên, chỉ bọn họ vào phòng học.
Lớp học được thiết kế chủ đạo bởi những gam màu tươi sáng, đơn giản và sạch sẽ, tạo thiện cảm cho mọi người khi nhìn vào.
Hai người là người cuối cùng đi vào, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống.
Bên cạnh anh là cặp đôi lãng mạn hết lời khen ngợi Phó Tây Từ, người vợ đó từ lúc anh bước vào không khỏi đưa mắt nhìn anh vài lần, làn da ưa nhìn luôn khiến người ta không thể rời mắt.
Cô lập tức nhận ra, quần áo trên người của Thư Dư không hề rẻ, bất kỳ phụ kiện nhỏ nào cũng là hàng giới hạn mà ngay cả người giàu cũng chưa chắc gì mua được, cộng thêm khí chất được nuôi dưỡng mà thành, cô nhất định là người có tiền.
Xem ra thì người giàu cũng là con người, cũng sẽ gặp vấn đề rắc rối về chuyện con cái.
Thư Dư liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, cho rằng trí thông minh nhân tạo của Phó Tây Từ kiểm soát thời gian cực kỳ chính xác, vì vậy cô tự động báo giờ cho anh, "Hai giờ bắt đầu, bây giờ là còn ba phút nữa."
“Ừm.”
Phó Tây Từ mặt không biến sắc.
Phòng học thoạt nhìn cũng không lớn, những người khác cố ý hay vô ý đều sẽ nhìn lướt qua đây, sắc mặt anh trông lạnh lùng, cái khí chất lạnh như băng của một ông chủ, vốn những đôi vợ chồng trẻ còn nói chuyện qua lại với nhau, còn bây giờ họ có thể cảm nhận bầu không khí bị chèn ép và không dám lên tiếng nói chuyện.
Thư Dư cũng cảm giác được, quay đầu nhỏ giọng nói: "Sao anh cứ nghiêm túc như vậy, đừng dọa bọn họ, cười một chút."
“Em chắc chứ?”
Phó Tây Từ cụp mắt xuống và hỏi.
Thư Dư cảm thấy mình có nguy cơ bị tê cóng, "Không, em không chắc, anh cứ giữ như vậy cũng không sao."
Người vợ bên cạnh nghiêng người, nhỏ giọng nói chuyện với cô, liếc nhìn Phó Tây Từ và thận trọng nói: “Ông xã cô trông lạnh lùng quá, anh ấy có vẻ khá khó gần. Tôi thực sự tò mò hai người làm sao mà có thể yêu đương được đấy?”
Thư Dư không tiện nói chuyện hôn nhân trong nhà, cô nghe được cây này, trợn mắt ngoác mồm nói: "Là tôi đuổi theo anh ấy, mới đầu anh ấy không vui, nhưng lại ngăn không được tôi cứ khăng khăng tiến tới.”
Hợp tình hợp lý, không hề phá nát hình tượng của anh.
Người vợ gật đầu, đúng như dự đoán, "Cô lợi hại thật, ông xã cô quả thật rất đẹp trai đó nha.”
“Chồng cô thì sao?” Người chồng đứng bên cạnh nghe không nổi nữa.
Cô vợ mím môi cười, không khỏi trợn tròn mắt, dỗ dành một cách qua loa: "Anh cũng đẹp trai, trong lòng em anh là đẹp trai nhất."
“Thế thì nhìn anh nhiều hơn đi.”
“…..”
Thư Dư nhìn hai người họ liếc mắt đưa tình, vốn tưởng rằng đây là bộ dạng của một cặp đôi bình thường, nhưng cô quay đầu lại nhìn chồng mình, điểm khác biệt với những tác phẩm điêu khắc băng ở phương bắc là mặc một bộ quần áo.
Trước đây trời lạnh, hôm nay mặt còn lạnh đến nỗi bốc khói.
Nhưng không điều nào trong số này có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, khó khăn lắm mới cô tìm thấy khóa học này trên Internet, khóa học này nhằm giải quyết các vấn đề tâm lý cho các bậc cha mẹ đang có kế hoạch sinh con.
Nó hoàn toàn được thiết kế riêng cho Phó tổng, nên Thư Dư ngay lập tức đóng phí cho khóa học.
Ba phút sau, giáo viên chuẩn bị bước vào lớp học, có một nam một nữ, từ khí chất có thể toát lên sức thuyết phục, cô càng cảm thấy đến đây là điều đúng đắn.
Sau khi cô tự giới thiệu bản thân, lại giới thiệu lý do mở khóa học này.
“Lần đầu lấy nhau, tôi bàn với chồng sau này không sinh con nữa, coi như gia đình DINK*. Tôi làm vậy được mấy năm rồi, được vài năm thì chồng bắt đầu dao động, tôi cũng dao động. Tôi vẫn còn rất sợ hãi về điều này, lo lắng rằng chúng tôi sẽ không thể chăm sóc tốt cho chúng, và lo lắng rằng chúng tôi sẽ không thể làm một người ba và người mẹ tốt…”
Khúc dạo đầu khá dài.
Loại hành động thực sự có thể khơi dậy sự đồng cảm trong câu chuyện của các cặp đôi khác, nhưng đối với Phó Tây Từ mức độ tra tấn chắc chắn tương đương với một cuộc nói chuyện dài về cảm xúc trong một cuộc họp.
Đối với Thư Dư, cái này chẳng qua là vì cô thích trẻ con, nhưng cũng không có cách nào đồng cảm.
Hai vợ chồng nhìn nhau.
Thư Dư biết anh đang nghĩ gì và ánh mắt xoa dịu anh.
Sau khi trình bày xong lý do, lớp học sẽ chính thức bắt đầu, đầu tiên giáo viên yêu cầu hai vợ chồng đối mặt với nhau, cùng nhau hình dung những ưu điểm và nhược điểm của việc có con và không có con.
Phó Tây Từ nhìn Thư Dư, và liệt kê một số điều không một chút do dự.
"Quá ồn."
“Quá rắc rối."
“Quá nhỏ.”
"..."
Tất cả đều tồi tệ.
Thư Dư nhéo ngón tay của anh và nói: "Có thể làm điệu, có thể ăn, có thể ngủ và dễ thương. Thời gian anh tăng ca em sẽ có con ở bên, em cũng sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Sau này, anh sẽ là người may mắn có hai bảo bối chờ anh tan làm, còn có người kế thừa gen xuất sắc của anh, nhất định sẽ đẹp trai thông minh, có lẽ còn là một đứa nhỏ thần đồng..."
Một đoạn lớn được nói ra khỏi thứ tự, nghĩ được gì liền nói cái đó.
Như thế cô đang thủ sẵn tư thế nếu có thể hãy cho cô một ngày để ngồi nói.
Chẳng những không còn cô đơn nữa, mà ông xã có ở đó hay không cũng không quan trọng, đợi đến khi anh tan làm là chuyện không thể, đến tối bên cạnh chỗ anh nằm có người thì đã có thể cảm tạ trời đất rồi.
Thế là mối liên kết này kết thúc với việc các cặp vợ chồng trẻ khác đều mỉm cười hạnh phúc, còn hai người họ thì đều có bóng ma của riêng mình và trò này ngược lại chẳng mang đến tác dụng gì.
Liên kết thứ hai là mô phỏng quá trình mang thai của người vợ.
Bên cạnh họ, người chồng kia đang nói những lời ngọt ngào với người vợ không thể ngồi xổm vì bụng bầu, hứa sau này sẽ không ra ngoài chơi bời, luôn đặt vợ con lên hàng đầu. Lúc đến thời kì mang thai sẽ cố gắng chăm sóc tốt cả mẹ và con.
Phó Tây Từ lạnh lùng nói: "Công ty quá bận rộn, anh không chắc có thời gian để chăm sóc em."
Thư Dư hài lòng vuốt v e giả bộ bụng, không thèm nhìn anh một cái, "Không sao cả, anh cứ lo làm việc đi, một mình em có thể chăm sóc con rồi."
Phó Tây Từ: "..."
Anh luôn cảm thấy ẩn ý của câu nói này là: Có con rồi anh còn quay về làm gì hả?
...
Các liên kết còn lại không còn quan trọng nữa.
Nó không những không phát huy đúng vai trò của nó mà còn tạo thêm bóng ma tâm lý cho Phó Tây Từ.
Thư Dư vẫn đắm chìm trong niềm tự hào "Sao mà em có thể hiểu chuyện đến mức mang thai rồi mà còn không để chồng lo lắng ", thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng sự kháng cự của Phó Tây Từ đối với trẻ em ít nhiều sẽ tốt hơn.
Buổi học kết thúc, cũng đã sáu giờ.
Khi hai người ra khỏi trung tâm thương mại, phản ứng đầu tiên của Thư Dư là lên xe, định về nhà.
Phó Tây Từ kéo tay cô, "Em không đói à?"
Không nhắc thì không sao, nhưng một khi nhắc đến sẽ có chút cảm giác, cô dừng lại, giọng điệu dò hỏi: "Anh có muốn ăn chút gì trước khi về không?"
"Ừm."
Thư Dư vốn muốn quay lại trung tâm thương mại, nhưng bốn giờ học vừa rồi thật sự rất mệt mỏi, cô không muốn quay lại, vừa vặn thoáng thấy một nơi kín đáo có gian hàng ngoài trời , nhiều người, có không khí.
“Muốn ăn không?” Phó Tây Từ nhìn theo ánh mắt của cô.
Thư Dư gật đầu, "Nhưng không phải anh không thích ăn kiểu ven đường như vậy sao?”
Cô luôn cảm thấy những người như anh đều có chút bệnh sạch sẽ.
Phó Tây Từ thực sự không kén chọn thức ăn như Thư Dư, vả lại mấy loại thức ăn này cũng không phải ngày nào cũng ăn, vì vậy anh không kháng cự nhiều như vậy, "Nếu đã muốn ăn thì cứ ăn thôi.”
“Được.”
“Ngồi đi.” Ông chủ chào một tiếng, đưa thực đơn, sau đó đưa giấy bút, “Người đẹp tự viết đi.”
“Anh muốn ăn gì?"
Thư Dư hỏi anh, nhìn vào thực đơn và viết ra những gì cô muốn ăn.
“Anh không kén ăn, em gọi gì thì anh ăn cái đó.” Phó Tây Từ tách đũa muỗng ra, rửa sạch bằng nước nóng.
Thư Dư nhìn xuống và đọc to, "... eo cừu."
"..."
“Cái này không cần thiết.” Phó Tây Từ nói.
Thư Dư nghĩ đến lần chảy máu mũi bữa trước vẫn không nhịn được cười, định viết ra, ngước mắt nhìn anh một cái, lại bị bắt gặp, bị ánh mắt cảnh cáo của anh nhìn mới cắt đi.
Sau khi gọi xong các món ăn, cô nói với ông chủ và đưa lại thực đơn.
“Có muốn uống bia không?” ông chủ hỏi, “Mùa hè uống bia và nướng thịt xiên thì quá tuyệt.”
“Vậy thì làm đi.” Thư Dư dao động.
Phó Tây Từ ngược lại thì không nói gì cả.
“Muốn bao nhiêu?”
Thư Dư không nắm chắc tửu lượng, cô thẳng thừng giơ ra cả bàn tay, lắc lắc năm ngón tay của mình.
“Được thôi, 5 chai bia.” Ông chủ cũng là người hào sảng, nghe theo lời cô, đi lấy rượu cho họ.
Phó Tây Từ hỏi: "Uống hết không?"
“Em, em chắc chắn không có việc gì, thời còn đi học thậm chí em còn tự uống hết 1 chai.” Vẻ mặt bình tĩnh, mặt không đỏ, tim không hoảng tự hào khoác lác của Thư Dư, chỉ nhìn sang người có khả năng nhất.
Còn riêng mình cô, một ly bia cũng đủ cho cô tiêu hóa.
Phó Tây Từ không chất vấn cô, có lẽ ngay từ đầu anh đã không tin cô.
Những nắp bia ướp lạnh được khui bật lên, đặt ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ nhỏ, hơi nước bốc lên từ những chiếc chai thủy tinh xanh ngọc, nhỏ giọt dọc theo các vết chai.
Thịt xiên nướng và tôm càng bưng lên sau.
Đã lâu Thư Dư không có buổi tối liều lĩnh như vậy, ăn thịt cừu nướng mới nướng, vui vẻ lắc lắc chân.
Cô vốn tưởng rằng những người như Phó Tây Từ sẽ không thích mùi dầu mỡ của các quầy hàng ven đường, nhưng cô không ngờ rằng anh còn có tay nghề cao hơn mình, quá trình bóc tôm càng khá bắt mắt.
Mà bản thân Thư Dư vì sợ dầu bắn vào quần áo nên lột tôm rất cẩn thận, tốc độ chậm hơn anh rất nhiều.
Không chịu thua kém, cô chuyên tâm bóc con tôm trên tay, vừa bóc xong đã bị một tay cướp đi.
“Anh,” Thư Dư đang định chỉ trích anh sao có thể dám cướp đồ ăn ngay trên miệng cọp thì một con tôm đã được bóc vỏ bỏ vào bát, lời nói quanh quẩn trong cổ họng, đột nhiên biến thành tiếng nịnh nọt.
“Anh thật tốt bụng."
Tốc độ thay đổi khuôn mặt là nhanh như gió.
Phó Tây Từ liếc nhìn cô và đặt con thứ hai vào chén cô.
Thư Dư được hai con tôm bóc vỏ chẳng cần làm gì, cô còn có chút khó hiểu, thầm nghĩ trước giờ học mặt mũi còn trông hôi hám, sau khóa học thì lại như gió xuân, lại còn biết bóc tôm cho vợ.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô đưa ra kết luận - đó phải là công lao của khóa học, Phó tổng là một học sinh xuất sắc, có khả năng học mọi thứ một cách nhanh chóng, và khóa học này cũng không ngoại lệ.
Đồng tiền này được tiêu một cách có giá trị thật.
Chỉ là không biết có lớp học đức tính cho người đàn ông hay không, đến lúc đó đưa Phó tổng đi học một lớp nữa thì càng tốt.
Phó Tây Từ, người đang nghiêm túc bóc tôm, đương nhiên không biết vợ anh đang nghĩ gì vào lúc này, nếu anh biết, có thể sẽ tức đến mức nôn ra ba lít máu.
Tôm càng ngon, thịt xiên cũng rất ngon, bia như là thứ dệt hoa trên gấm, Thư Dư nhất thời vui đến mức quên mất mình đã uống bao nhiêu, vô tình uống hết một chai bia.
Cô uống rượu, làn da trắng như sứ bị rượu làm ửng đỏ.
Sau khi tôm được bóc vỏ, Thư Dư vẫn chưa ăn hết chúng mà đã được lấp đầy đáy bát của cô.
“Anh thật là một người chồng tốt!” Một tay Thư Dư đỡ mặt, một tay giơ ngón tay cái lên với Phó Tây Từ.
Phó Tây Từ không phát hiện ra điều gì khác lạ ở cô, nhưng sau khi lột tôm xong, anh bắt đầu tháo găng tay ra, dùng khăn giấy lau tay một lần nữa.
"Chỉ là có một chút xíu không tốt.”
Thư Dư lại rút ngón tay cái lại, mấp máy đôi môi đỏ mọng, híp mắt, cực kỳ bất mãn.
Phó Tây Từ hỏi, "Chỗ nào không tốt?”
“Anh không sinh con với em!” Thư Dư say rượu không khống chế được âm lượng, khi cảm thấy bản thân bị uất ức, giọng nói của cô lớn hơn bình thường gấp mấy lần.
Không chỉ Phó Tây Từ nghe thấy, mà tất cả những người đang ngồi ở đây đều nghe thấy, tất cả đều đồng loạt ngẩng đầu và nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Anh còn chưa kịp nói chuyện, Thư Dư đã oán trách: "Em muốn sinh con với anh, em muốn sinh con, em chỉ muốn sinh con thôi, tại sao anh không sinh con với em?!"
*Double income and no kids: Hai nguồn thu nhập và không có con.