Khách sáo cái đầu anh!
Cả một đêm, Thư Dư đều ngủ rất không yên giấc.
Ngoài việc bên cạnh có thêm một người, làm chuyện vận động tiêu hao nhiều sức lực ra thì phần nhiều là do bị Phó Tây Từ chọc tức, đến trong mơ còn thấy mình chơi đấm bốc, mà trên bao dán hình Phó Tây Từ đã bị cô đánh sưng cả mắt.
Nhưng như thế cũng không bớt tức được, vì đến trong mơ cô còn không được đánh người thật thì hiện thực lại càng không thể.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào.
Thư Dư ngủ không sâu, người bên cạnh chỉ hơi động một chút là cô liền tỉnh lại.
Cô nghe thấy anh xuống giường đi vào phòng tắm mới chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn điện thoại, mới năm giờ rưỡi.
Tính ra thì sau khi làm chuyện đó xong anh cũng chỉ ngủ chưa đầy bốn tiếng, dù sao cũng là trí tuệ nhân tạo, chỉ cần sạc đầy pin, khi có chuyện lớn xảy ra thì nó sẽ vẫn làm theo lập trình, đúng giờ đi làm.
Lúc Phó Tây Từ từ phòng tắm đi ra, Thư Dư nửa dựa vào đầu giường, lật xem tạp chí trong tay.
Cô khác với Phó Tây Từ, cô đã quen với việc lười biếng, ngủ đủ giấc rồi mới đến công ty, tan việc xong là rời khỏi công ty, cô không có ý thức về thời gian.
“Chào buổi sáng.” Thư Dư chào trước.
"Chào buổi sáng."
Phó Tây Từ vào ban ngày và ban đêm như là hai giống loài, ban đêm anh còn có thể kể vài câu, nhưng khi xuống giường, anh lại làm bộ mặt lạnh lùng, quý chữ như vàng.
Anh vào phòng thử đồ, lúc bước ra đã thay một bộ vest, tay cầm cà vạt chưa kịp thắt.
Ánh mắt Thư Dư dừng ở trên đó một hồi, cô đột nhiên nghĩ: "Chi bằng anh để em thắt cho anh đi.”
“Biết không?”
“Thử đã, có lẽ không khó."
Phó Tây Từ đưa cà vạt cho cô.
Thư Dư xốc chăn ngồi dậy, nhưng chiều cao của mình lại không đủ, chỉ có thể khom bắp chân, vén cà vạt, vòng qua cổ anh.
Ngoại hình của Phó Tây Từ cao hơn hẳn, ngay cả đường nét trên cổ cũng gọn gàng sạch sẽ, yết hầu của anh nổi rõ, khi nó cuộn lên xuống luôn có thể thu hút sự chú ý của cô.
Có lần cô không thể cưỡng lại việc chạm nó khi anh đang ngủ, sau đó bị bắt quả tang nên cô không làm như thế nữa.
Không thể làm một điều đáng xấu hổ tận hai lần.
“Xong chưa?” Phó Tây Từ cụp mắt xuống và nhìn kĩ thuật thắt đầy kì lạ của cô.
Thư Dư cực kỳ tập trung, lông mi dài cong lên, khẽ run, "Sắp rồi, đừng hối em.”
Ngay cả cô cũng không nhận ra rằng những gì cô nói giống như hành động như một đứa trẻ vậy.
Nó tạo cho người ta ảo tưởng rằng họ là một cặp đôi bình thường.
"Được rồi."
Thư Dư hài lòng mỉm cười, ngồi xếp bằng, nhìn chiếc cà vạt anh đang đeo.
Phó Tây Từ cúi đầu, nhìn thấy cà vạt giống như bị nhét đá, cau mày, "Thắt nút chết?"
"Thật không? Em tưởng đó là cách thắt cà vạt cơ mà?" Cô có vẻ ngạc nhiên và ngây thơ, niềm tự hào không che giấu trong mắt.
Chưa nhìn thấy lợn chạy còn có thể chưa ăn thịt lợn sao?
Cô cố ý, tuy rằng hành vi của cô rất trẻ con, nhưng cô thấy hả giận!
"Xin lỗi, lần đầu tiên em làm không tốt lắm, sau này nhất định sẽ chăm chỉ học tập, khi nào giỏi sẽ lại thắt cho anh nhé.” Tốc độ xin lỗi của cô nhanh ngang ngửa anh hôm qua.
Cô chỉ quan tâm đến sự tự mãn của mình, không chú ý đến dây vai áo của mình đã tuột ra, trên làn da trắng nõn của cô có vài nốt đỏ, khi cô im lặng, chúng trở nênrất bắt mắt.
Phó Tây Từ nhìn cô, nhưng anh không có tức giận.
Anh cởi cà vạt, bởi vì bị nhăn nhúm nên anh chỉ có thể đổi một cái khác.
Bởi vì trò vặt vãnh này của cô mà thời gian anh lên xe muộn hơn bình thường 5 phút.
Thư Dưlấy lại tinh thần, cả người thoải mái, ngủ không được nữa, liền từ trên giường đứng dậy đi đến công ty.
Vào buổi chiều, bạn thân Dụ Y đến uống trà chiều với Thư Dư như thường lệ.
Thư Dư chỉ nói người chồng plastic của cô đã trở về, nhưng không đề cập đến cái quê đêm qua, cô vẫn cần mặt mũi.
Dụ Y nhấp một ngụm cà phê, tò mò hỏi: "Mãi vẫn chưa hỏi, cậu và Phó Tây Từ đã kết hôn được một năm. Phó phu nhân, tớ có thể phỏng vấn cậu về cuộc sống hôn nhân của cậu được không?"
Thư Dư dựa vào lưng ghế, uể oải vươn vai, chỉ nói tám chữ.
"Không có tình cảm, chỉ toàn kỹ xảo."
Nếu cô và Phó Tây Từ nói chuyện yêu đương, đó là một câu chuyện giả tưởng về tình yêu giữa con người và người máy, một sự lai giống hoàn toàn, không biết liệu có cách ly sinh sản hay không, nhưng cô thực sự muốn có một đứa con.
“Phụt."
Cà phê Dụ Y vừa uống suýt chút nữa phun vào mặt cô, "Có ai mà khen chồng mình như cậu không vậy?”
Cái cụm từ kỹ sảo này luôn khiến cô có cảm giác như một bánh xe đang cán qua mặt mình.
Tut tut.
Thư Dư biết cô gái đầu đầy rác rưởi này đang nghĩ sai, "Cấm những cô gái độc thân như cậu nói mấy cậu bậy bạ.”
Dụ Y mím môi cười, nhìn cô giả vờ.
"Không phải Phó Tây Từ rất tốt sao? Máy móc làm việc, trong mắt anh ấy, có hai loại người, người có thể làm việc và người không thể làm việc. Không có rắc rối, đáp ứng yêu cầu của cậu về một nửa còn lại."
Điểm này thì đúng.
Điều đáng ghê tởm nhất trong hôn nhân, không có tình cảm cũng không sao, nhưng phải chịu đựng nửa kia chơi bời, lo lắng người đó mắc bệnh rồi lây cho mình, nếu không thì lại là mạnh ai nấy chơi. Nhưng đối với Phó Tây Từ thì cô không cần lo lắng về chuyện này.
Khi anh rời khỏi nhà thì lập trình tự đề sẵn chỉ viết hai từ - kiếm tiền.
"Khá phù hợp. Đôi khi tớ nghĩ rằng hai chúng tớ xứng đáng có được một bảo bảo xinh đẹp như vậy. Đàn ông thì không cần, nhưng đứa bé thực sự khiến trái tim tớ loạn nhịp."
Từ nhỏ cô đã rất thích trẻ con, cô luôn là người tiên phong bế trẻ con trong những buổi họp mặt gia đình, cô thích mọi thứ về cánh tay và bắp chân nhỏ bé của đứa trẻ. Nếu là con của mình, chắc chắn sẽ càng thích hơn nữa.
Cho nên sau khi kết hôn hai người cũng không có biện pháp gì đặc biệt, nhưng phía cô cũng không có động tĩnh gì.
“Tớ thực sự không hiểu cậu. Chẳng phải tất cả những người trẻ tuổi hiện nay đều không muốn có con sao? Cậu là người bắt kịp mà." Đối với một người như Dụ Y, người sợ kết hôn, chỉ muốn yêu và không kết hôn, điều đó hoàn toàn không thể hiểu được.
Thư Dư hất tóc cô, nhưng cũng không muốn Dụ Y hiểu.
Có lẽ vì là con một và chưa bao giờ phải chịu cảnh sinh con thứ 2. Từ nhỏ cô hay khóc đòi em trai, em gái, rất cô độc.
Nắng chiều rất tốt, mặt trời như chiếc bánh quy tròn nằm lười biếng phía chân trời, nhuộm đỏ những đám mây phía chân trời, đó là một màu hồng lãng mạn.
Dụ Y nhìn cô nhắm mắt hưởng thụ, trêu ghẹo nói: "Sao mà tớ thấy Phó Tây Từ đã trở lại, cậu trông rất vui vẻ, từ trong ra ngoài đều khác.”
Thư Dư đột nhiên nhướng mi, cau mày, lúng túng nói: "Nếu cần, tớ có thể giới thiệu bác sĩ khoa mắt cho cậu đấy.”
"Con mắt của người ngoài thường rất sắc bén."
"Cuộc sống, nhìn từ xa là một vở kịch, nhưng nhìn gần lại là một bi kịch."
"..."
Dụ Y lại hỏi: "Còn chuyện hợp tác của cậu với AOE thì sao? Tống Sơ Hi trong nhóm chat lại âm thầm cà khịa cậu nữa.”
“Không có hi vọng.” Thư Dư nhất thời cảm thấy trời âm u, “Nằm yên chờ bị chế giễu thôi.”
Thắng nhiều năm như vậy, thua một lần cũng không sao.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng khi Tống Sơ Hi ở trước mặt cô khoác lác thì vẫn là chuyện khó chấp nhận.
Thư Dư một bên nói về Tống Sơ Hi, một bên cũng nói về cô.
Tâm trạng của Tống Sơ Hi rất tốt, đã sơn lại móng tay hai ngày trước, lần này đổi sang màu đỏ.
Màu đỏ, có khí chất mạnh mẽ, khiến người ta thích thú khi ngắm nhìn.
Ngồi bên cạnh cô là Chung Hân, cô luôn không thích làm móng tay, chỉ cần cắt tỉa gọn gàng là đủ, lần này, cô bị Tống Sơ Hi kéo đến và chỉ định màu tím mà cô ghét nhất.
Cô hiểu rằng đây là sự trừng phạt cho sự việc đêm qua.
Chung Hân hành động như một người bình thường, nhìn từng lớpmàu sắc mà cô ghét nhất phủ lên móng tay mình, ai bảo nhà bọn họ bì không nổi với Tống gia.
Tống Sơ Hi rút tay ra khỏi đèn hơ, nghiêm túc kiểm tra, "Cậu nói xem cậu sợ Thư Dư cái gì chứ? Nếu cô ta lấy điện thoại di động của cậu, bộ cậu chết rồi hay sao mà không chịu la lên?”
“Phải, gia cảnh của cậu thì không bằng cô ta, nhưng nếu thật sự đánh không lại, có thể gọi tớ. Chúng ta là bạn bè, đến một việc nhỏ như vậy sẽ không có chuyện không giúp.”
"..."
Chung Hân cười hiền lành, "Được, vậy lần sau tớ sẽ di dời tượng Phật lớn này của cậu đến để cứu cánh nhé.”
Tống Sơ Hi khịt mũi, cơn nóng giận cuối cùng cũng vơi đi, "Hôm nay tâm trạng tớ rất tốt, chuyện của cậu mới có thể nhắm mắt cho qua. Còn có lần sau thì trong mắt tớ cậu còn chẳng bằng hạt cát đấy.”
“Hiểu rồi.”
"Nghĩ lại, tớ cảm thấy ThưDư thật đáng thương. Kết hôn mà giống như không kết hôn. Cô ấy thậm chí còn không nhận được sự hợp tác từ thương hiệu của chồng mình. Trò đùa này có thể khiến người ta cười cả năm."
Tất cả tâm trạng tốt của Tống Sơ Hi ngày hôm nay đều là vì chuyện này.
Chung Hân hạ mắt xuống và mỉm cười, "Anh Tống là bạn bè nhiều năm với Phó Tây Từ cơ chứ, giúp đỡ chuyện này chỉ là vấn đề mở miệng nói một tiếng.”
“Cô ta còn là vợ của người ta đó, sao không thể so sánh với người ngoài như chúng ta?” Tống Sơ Hi tin chắc hai người bọn họ không có tình cảm gì với nhau, có lẽ ở nhà còn ngủ riêng giường, anh Phó cũng sẽ chưa từng chạm vào cô ta dù chỉ một lần.
"Nhưng cô ta nhịn không nổi hành động chớp nhoáng của cậu, hợp đồng đã được ký kết chưa?" Chung Hân hỏi.
"Đó là cô ta không có bản lĩnh."
Tống Sơ Hi nhướng mày thờ ơ.
"Không thì sao, nhưng anh của tớ nói không có chuyện gì, hôm nay hẳn là có kết quả rồi, đợi ký hợp đồng xong, tớ còn phải đi gặp bạn cũ của tớ.”
Móng tay của cô đã được làm xong, màu đỏ rực rỡ, rất hợp với thần thái của cô.
"Để tớ xem của cậu." Tống Sơ Hi quay đầu lại, siết chặt tay cô và nhìn kỹ.
“Rất tốt, rất hợp với cậu.” Cô ngẩng đầu cười nói: “Màu của kẻ phản bội, một tuần này không được phép tẩy.”
“Cậu chọn mà, nhất định không tẩy.” Chung Hân rút tay về, trên mặt tươi cười, trong mắt không có ý cười, tránh qua giống như nọc độc móng tay.
Ngay khi Tống Sơ Hi chân trước bước ra, chân sau đã có điện thoại.
Cô nhìn lướt qua tờ giấy, hơi kinh ngạc, "Anh à, kết quả có sớm vậy?"
Cô tùy ý tiếp điện thoại, hỏi: "Đã có kết quả rồi, khi nào thì ký hợp đồng?"
Cái gì, chọn người khác? Ai?!"
Khuôn mặt của Tống Sơ Hi âm trầm và xấu xí, từng câu từng chữ nghiến răng nói, "Anh đang nói ai, Thư... Dư? Bạn đang nói cái gì vậy? Anh đã nói với em rằng đã chắc chắn về mọi thứ, nhưng cuối cùng vẫn bị cô ta cướp sao?!”