Trong im lặng, hai người dường như đã bắt đầu một cuộc thi nín thở, ai thua trước sẽ là cháu trai.
Thư Dư đã mất mặt rồi, sống chết cũng không muốn lại mất mặt thêm nữa, sắc mặt đỏ bừng vì ngạt thở, không nói một lời.
May mắn thay, Phó Tây Từ đã không để cô kìm nén quá lâu.
“Thư tổng.”
“Hả?” Cô cứng đầu, lắng nghe, tự an ủi mình rằng tất cả những hy sinh đều là xứng đáng.
“Em vừa mới nói cái gì? Ở đây ồn ào quá, anh nghe không rõ." Giọng nói của Phó Tây Từ giống như gió đêm, trầm tĩnh mà lạnh lùng, rõ ràng là vô cùng nghiêm túc.
Nhưng sức chịu đựng của Thư Dư đã đến cực hạn, cô lập tức đứng dậy, quỳ ngồi ở trên giường, cho nên giọng nói trở nên cực kỳ lớn: “Nếu như anh không nghe rõ, em sẽ đưa anh đi gặp bác sĩ tai mũi họng. Nếu như lỗ tai của anh không tốt, là bệnh, em sẽ trị cho anh!”
"Bây giờ anh có nghe rõ em nói chưa hả?”
"Còn anh, thích về hay không thì tùy!”
Nói xong cô cúp điện thoại, đặt điện thoại sang một bên, động tác nhất quán.
Lấy cái lí do lí trấu gì vậy? Ồn ào quá nghe không rõ, ha ha, anh đang ở nơi nào, bán kính mười dặm đều có thể bị đóng băng, ai có gan ở ồn ào ở xung quanh anh hả.
Phó Tây Từ chính là một tên cẩu nam chính hiệu mà!
Sau khi trút giận, cô nằm bẹp trên giường, nghĩ đến việc trong nhà có thêm một người lạ, cảm giác không gian cá nhân bị xâm phạm liền thấy không thoải mái, chút tội mà Phó Tây Từ làm đó rõ ràng trở nên không đáng kể.
Thư Dư có chút hối hận, lẽ ra cô không nên kích động như vậy, nếu như nhẫn nhịn thêm một chút, nói không chừng anh sẽ trở về, đợi đưa được chị Văn đi rồi sau đó hù gϊếŧ chết con lừa này cũng không muộn.
Mang theo chút u sầu đó, cô đi tắm và dưỡng da đầy đủ các bước, trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem sau này có nên tỏ ra yếu đuối dụ anh về trước hay không.
Bên đầu dây kia bị cúp điện thoại đã sớm đoán trước được kết quả này, nhưng khi nghe thấy giọng nói quẫn bách, gấp gáp của Thư Dư, bất giác khóe miệng lại cong lên.
Khi trợ lý đi tới, nụ cười mỏng manh trên môi anh đã biến mất, anh ấy hỏi như thường lệ: "Cuộc họp bên phía nước ngoài đã sẵn sàng, Phó tổng, bắt đầu được chưa ạ?”
"Không cần, lùi lại một giờ đi, đợi tôi về nhà đã.” Phó Tây Từ đi ra khỏi phòng họp.
"Được, tôi sẽ sắp xếp ngay bây giờ."
Thư Dư đi ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp lau khô tóc, liền nghe thấy bên ngoài ban công truyền đến tiếng động cơ ô tô, cô đi về phía cửa sổ kiểu Pháp, vừa lúc nhìn thấy Phó Tây Từ xuống xe.
Cô không ngờ rằng anh thực sự lại trở về, vốn còn tưởng rằng mấy câu nói vừa nãy của mình sẽ khiến cho chuyện này hết hi vọng rồi chứ.
Thư Dư chỉ kịp quấn tóc và rời khỏi phòng ngủ.
Chị Văn đang dọn dẹp thì nghe thấy tiếng xe, biết nam chính đã về, chị dừng công việc đang làm và chủ động giới thiệu bản thân trước.
Phó Tây Từ gật đầu, "Vất vả rồi."
Khi anh cởi cà vạt, anh ngước mắt lên và phát hiện có người đang nhìn trộm trên lầu, biết mình bị phát hiện mà cô cũng không hề hoảng sợ, thản nhiên đi xuống lầu.
“Ông xã đã về rồi sao.”
Cái âm đuôi nghe thật là dài, bề ngoài nghe có vẻ rất vui vẻ.
Bình thường cô sẽ không gọi mình như vậy, mỗi lần gọi anh như vậy, cô đều đang che giấu suy nghĩ của mình.
Phó Tây Từ phối hợp gật đầu, "Vâng."
Chiếc nón làm tóc khô của cô vẫn được quấn quanh đầu, khiến cho toàn bộ đầu của cô trông to hơn, và khuôn mặt của cô lại nhỏ nên so sánh càng giống như gắn thêm một cái đầu.
Nhưng chỉ sau khi tắm và chăm sóc da dẻ, làn da của cô trở nên mịn màng và trắng sáng, nhan sắc cô đang hoạt động hết công suất.
Thư Dư đi tới và giả vờ cởi cà vạt cho anh , liếc nhìn thấy chị Văn đang nhìn, và cô cẩn thận nháy mắt với Phó Tây Từ rồi giao tiếp bằng khẩu hình miệng với anh.
“Tai mắt của mẹ, phiền anh diễn cùng em một chút.”
Cô chớp chớp mắt, hiểu không?
Phó Tây Từ vẫn lạnh lùng, từ trong cổ họng cuộn lên một chữ: “Ừm.”
Cà vạt đã được cởi ra, cô tiện tay định nhét vào trong tay anh, nhưng nào ngờ lại đυ.ng phải nước, cô liền ngước mắt nhìn quần áo anh, phát hiện có vết ố đậm màu như bị nước làm bẩn.
“Bên ngoài trời mưa sao?” Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, cũng không thấy được gì nhiều.
Phó Tây Từ chỉ lên trên, "Tóc của em.”
“Ồ,” Thư Dư bỗng nhiên ý thức được, đưa tay sờ sờ đầu, phát hiện một núm tóc từ trong khăn trượt ra ngoài, chóp tóc dính đầy nước.
Trong bộ truyện tranh mà cô đang muốn đọc, có tình tiết nam chính đã sấy tóc cho nữ chính để cho người khác xem, chứng tỏ họ thực sự rất yêu nhau, vì vậy cô cũng thuận miệng dùng kế sách này, “Thế anh giúp em sấy tóc nhé.”
Phó Tây Từ dừng lại hai giây.
Thư Dư tưởng anh sẽ từ chối, mượn cớ để tránh chị Văn, nên cô dùng ánh mắt uy hϊếp.
“Được thôi, lên lầu anh sấy cho em.”
“Ông xã thật tốt.”
Trên khuôn mặt của Thư Dư lộ ra nụ cười cực kì hạnh phúc.
Mới có một phân đoạn này mà đã phải diễn đầy vất vả như thế rồi, vậy thì ba ngày này nên làm sao đây?
Sau khi lên lầu đóng cửa lại, chỉ còn lại hai người bọn họ, không cần lo lắng bị chị Văn nhìn thấy, Thư Dư cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, vừa định ngồi xuống, cô lại nhìn thấy Phó Tây Từ lấy máy sấy tóc từ trong phòng tắm đi ra.
Hai người nhìn nhau, Thư Dực với khuôn mặt ngờ nghệch hỏi: "Làm gì vậy?”
“Không phải em nói muốn sấy tóc sao?” Phó Tây Từ đã đi tới, cởi mũ che tóc khô cho cô, mái tóc dài ướt sũng xõa xuống, Thư Dư đang định nói “Chỉ là đóng kịch thôi mà, anh cũng không cần phải coi là thật đâu.” , nhưng ngay khi âm thanh của máy sấy tóc vang lên cô đã im bặt.
Rất tốt, nếu bạn vui lòng.
Ngón tay của Phó Tây Từ thon dài, đầu ngón tay rất mềm, khi chạm vào da đầu có cảm giác như được kỹ thuật viên xoa bóp, ngoài ra, anh còn điều chỉnh tốc độ gió thành hơi ấm. Mà ngược lại lúc cô sấy cho bản thân vì muốn làm nhanh nên luôn bật mức cao nhất, lắm lúc bị phỏng tay và da đầu cũng là chuyện thường tình.
Ngoài ra, tóc của cô ấy dày và dài, để sấy khô phải mất rất nhiều thời gian, cô có thể phải cầm máy sấy tóc cho đến khi đau hết cả tay, còn giờ đây cô thậm chí còn rảnh tay để lướt điện thoại.
Toàn bộ quá trình là để tận hưởng.
Thư Dư giống như một con mèo được chải lông, hiếm khi cô chịu ở yên một chỗ để Phó Tây Từ xử lý.
Sau khi quá thoải mái và được sấy khô tóc, Thư Dư vẫn còn cảm thấy tiếc nuối sao thời gian trôi qua nhanh như vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn rất dè dặt biểu lộ lòng biết ơn.
Phó Tây Từ nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, "Anh còn có một cuộc họp,emđi ngủ trước đi."
"Ồ."
Đại khái là bởi vì được vuốt lông nên rất vui vẻ, cô hiếm khi mà không nổi đóa với anh.
Sau khi Phó Tây Từ rời đi, Thư Dư xem điện thoại, cô nhìn thấy mấy phút trước Dụ Y có gửi tin nhắn cho mình.
Dụ Y: 【 A a a a a a a, đợi một tháng rồi, bọn họ cuối cùng cũng thành công lăn lộn trên giường rồi, oa oa oa, đây là cái thể loại tình yêu thần tiên gì vậy a! 】
Thư Dư hiểu cô đang ám chỉ bộ truyện manga đó, cô chán ghét đọc cho xong, cũng không có trả lời, mà là chuyển qua bộ truyện manga trước, xem bản cập nhật mới nhất.
Ồ, lần này quả thật không nhữ nữa, ngủ thật rồi.
Ngủ rồi, có nghĩa là thủ đoạn đó khá hữu hiệu, Thư Dư âm thầm đánh dấu điểm mấu chốt.
Sau đó lại chuyển sang khung chat với Dụ Y với một câu trả lời đầy cao quý và quyến rũ: 【Không phải chỉ là làʍ t̠ìиɦ thôii sao? Mọi người ai ai cũng đều biết, thậm chí làm rồi cũng không nhất thiết phải là tình yêu, đó cũng có thể là nhu cầu sinh lý đơn giản của người trưởng thành. 】
Dụ Y đã gửi vô số biểu tượng cảm xúc kinh ngạc.
Dụ Y: 【 A, tớ vừa mới trải qua cảm giác yêu đương, cậu không được nói như vậy, thu lại câu nói kia đi! 】
Dụ Y: 【 Ngay lập tức! 】
Thư Dư: 【Không đấy, không đấy, tớ không thu đấy! 】
Không lâu sau, có người bị chọc tức liền gọi điện thoại trực tiếp cho cô, thực hiện màng tâm sự mặt đối mặt với cô. Nhưng so với trước kia, lần này đã thay đổi chiến thuật, ý đồ muốn dùng tình tiết trong truyện manga để chứng minh cho cô thấy cp mà cô ấy đang chèo thuyền là tình yêu thật sự.
Manga Thư Dư cũng đã xem rồi, cô cũng không hề cảm nhận được một chút nào.
Dụ Y kích động nói: “Cậu không cảm thấy mỗi lần nam nữ chính đấu võ mồm, phân cảnh tiếp theo chính là lúc nam chính cong môi cười, anh ấy nhất định là đã sớm rơi vào bể tình, chẳng qua chỉ là yêu mà không biết thôi!”
Nội tâm của Thư Dư không hề cảm thấy dao động: “Làm sao mà cậu lại không biết đó là chế giễu chứ, có thể là trong lòng đang nghĩ, hừ, cái người phụ nữ ngốc nghếch này còn dám đấu võ mồm với tôi, không biết bản thân sớm đã bị tôi bắt chét rồi hả?”
Dụ Y: “? ? ?”
Cô hít một hơi thật sâu, kiên trì không buông bỏ, “Thế cậu giải thích như thế nào, lúc mỗi lần nữ chính bị người khác ức hϊếp, nam chính dù luôn miệng nói chán ghét nhưng cơ thể vẫn rất thành thật giúp đỡ cô ấy giải quyết những khó khăn?”
“Cô ấy cũng coi như là người vợ trên danh nghĩa của anh ta, nhìn thấy vợ của mình bị người đời ức hϊếp mà không lên tiếng, đó là kiểu hèn nhát gì vậy? Huống hồ gì, dù anh ta không ra tay, nữ chính vẫn có thể tự mình lấy lại được mặt mũi cơ mà?”
“Thế lần nữ chính bị bệnh đó, nam chính bế cô ấy đến bệnh viện thì sao hả!”
Thư Dư càng trở nên kiên định hơn, “Ồ, thấy chết không cứu là có thể sẽ bị kết án đấy, tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, chỉ có thể nói nam chính lương thiện không tàn ác.”
“….”
Dụ Y bị chọc tức đến mức không nói được lời nào, đang định nhận thua thì đột nhiên phát hiện ra điểm sáng, lại híp mắt hỏi: “Sao cậu biết mấy tình tiết rõ dữ vậy?”
Lần này đến lượt Thư Dư bị câm.
Dụ Y lại hỏi: "Lúc đi về cậu lén xem sao? !"
“Nực cười, ai mà đọc chứ?” Thư Dư rõ ràng trả lời đầy chột dạ.
Làm chị em nhiều năm như vậy, Dụ Y đã quá hiểu Thư Dư nên lập tức nhìn thấu sự che đậy của cô, chậc chậc thành tiếng, "Có một số người phụ nữ ngoài mặt tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng thực ra lại lén đăng kí tên rồi đu chương mới nhất!”
Thư Dư: "..."
"Thế nào? Đẹp mắt không? Trong bộ truyện manga này có nhìn thấy bóng dáng vợ chồng cậu không?"
“Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy.” Thư Dư nhàn nhạt đáp.
Dụ Y cười nói: "Tớ không chỉ có trí tưởng tượng phong phú, mà tính logic của tớ còn rất giỏi nữa!"
“Bình thường như thế nào cậu cũng không xem mấy thứ này, làm sao đột nhiên có hứng thú, muốn tìm sách tham khảo sao?"
"Có khó khăn gì có thể trực tiếp nói với tớ mà, ta đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết mary sue rồi, chẳng lẽ còn không giải quyết được chút vấn đề của gia đình cậu sao?"
“…..”
Giọng điệu kiêu ngạo và thẳng thừng của Dụ Y tạo ra cảm giác rằng tôi đây đã đọc rất nhiều sách, có một Phó Tây Từ thôi, còn không phải là có thể nắm trong lòng bàn tay hay sao.
Thư Dư đúng là có một vấn đề, đó là cô muốn có một đứa con, nhưng Phó Tây Từ lại không muốn, hai người đã từng bàn với nhau về vấn đề này nhưng cho đến nay câu trả lời của anh vẫn không thuyết phục cô lắm.
Cô chỉ bảo anh góp chút sức, đứa trẻ cũng không cần anh nuôi, giống như nhặt một đứa trẻ về, cô thực sự nghĩ không ra tại sao anh lại từ chối.
Thư Dư ho khan một tiếng, áy náy nhìn trộm cửa, thấy cửa không mở cũng không có người đến, cô nằm ở trên giường giải thích ngắn gọn sự tình.
Dụ Y, người tự nhận mình đã đọc vô số tiểu thuyết, im lặng một lúc rồi thăm dò hỏi: Cậu có cảm thấy liệu có thể là do sau khi thấy sự nhiệt tình của cậu đối với trẻ con, anh ta vốn đã không chiếm được bao nhiêu chỗ đứng trong lòng cậu, sợ sau này sẽ hoàn toàn không còn gì nữa luôn?”
Thái độ của người chị em tốt của cô đối với cuộc hôn nhân này là cực kì rõ ràng.
Thư Dư cau mày, "Xin lưu ý, ông xã của tớ là Phó Tây Từ, cùng lắm anh ấy chỉ có thể là một người sinh học mô phỏng.”
“Người sinh học mô phỏng sinh ra ý thức cũng không phải là không thể mà.” Dụ Y phản bác lại.
“Không thể nào.” Thư Dư không chút nghĩ ngợi phủ nhận, “Thế thì không phải là Phó Tây Từ nữa rồi.”
“Vậy thì cậu cứ thẳng thừng bổ nhào đến đi, đến lúc đó gạo nấu thành cơm luôn rồi, anh ta chỉ có thể tự trách mình, tại sao khả năng tự chủ lại kém như vậy!” Câu nói này của Dụ Y rất có sức nặng.
Câu nói này đánh trúng tâm can của cô, cô ngay lập tức hỏi: "Vậy cậu có thấy là tớ nên thử cách của nữ chính trong truyện tranh manga, uống chút rượu, mượn chuyện say rượu giải quyết gọn gàng chuyện này không?”
"Nhưng anh ấy không say, vậy khả năng tự chủ của anh ấy thuộc hàng cao nhất thì sao?"
Đây chính là vấn đề, Thư Dư suy nghĩ một chút, đột nhiên tỉnh táo nói: "Hay là tớ cũng chuốc say anh ấy!"
Nói xong cô cười tự giễu, đây là cái chủ ý quỷ quái gì vậy, uống rượu càng không thể sinh con, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng đàn con sau này của cô.
Nhưng chủ đề đã đến nói đến đây rồi, hai người nói chuyện càng ngày càng bạo dạn, cái gì mà mấy từ như trói lại cũng xuất hiện, tốc độ nhanh dần lên.
Đây là tất cả những trò đùa thuần túy, chỉ là trò đùa để nói với đám bạn thân mà thôi.
Nhưng kèm theo một tiếng ho nhẹ, Thư Dư bị tốc độ cực nhanh kéo lỗ tai về hiện thực.
Cô vội quay đầu lại và nhìn thấy Phó Tây Từ đã bước vào phòng từ lúc nào mà cô không hay, anh còn chu đáo đóng cửa lại cho vợ mình, để tránh cho chị Văn nghe thấy.
Còn không đợi khiến cho chị Văn rời đi vì bị soi mói kĩ càng, chắc chị sẽ bắt đầu hoài nghi nữ chủ nhân của mình là biếи ŧɦái rồi chủ động từ chức.
Nhưng Thư Dư quá mức tập trung nên cô hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Trong điện thoại, Dụ Y vẫn cười ha ha: "Này, cậu cảm thấy chồng cậu mà nghe được chuyện này sẽ nghĩ thế nào?"
Sắc mặt của Thư Dư trở nên tái nhợt, cô thật sự rất muốn trả lời, không cần suy nghĩ, hiện tại cô đã đọc được biểu cảm trên khuôn mặt của Phó Tây Từ "Nếu như anh đến muộn một bước, có phải là em sẽ đi đến con đường phạm tội luôn không?" , khiến cô xấu hổ đến mức ước gì mình có thể khụy chân xuống chôn sống mình.
“Cúp máy nhé.” Cô cố giữ vẻ mặt không thay đổi.
Dụ Y không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên này, đang phấn khích liền ngừng nói, còn định hỏi làm sao vậy thì bên kia đã cúp ngang rồi, thẳng thừng như thể xách dép bỏ chạy lấy người vậy.
Cô thẫn thờ nhìn điện thoại, còn đang nghĩ lẽ nào Phó Tây Từ đã nghe được rồi sao?
Thư Dư hít sâu một hơi, sau khi bị bắt tại hiện trường, trong đầu tràn đầy hoảng sợ cùng mê mang, dẫn đến không chút nghĩ ngợi mà thốt ra khỏi miệng: "Chờ đã, em có thể ngụy biện!"
"..."