Chương 10

Mỗi khi nhớ lại ngày hôm đó, Thư Dư đều cảm thấy khi ở trong phòng họp, từng câu từng chữ cô nói đều rất chuẩn xác, không có chỗ nào không rõ ràng.

Nhưng Phó Tây Từ dường như đang chơi cô, anh bận gấp đôi cô, chân còn chưa chạm đất, tuần sau anh lại đi công tác ở tỉnh.

Người trợ lý đã báo cáo lịch trình của Phó Tây Từ cho Thư Dư đúng giờ.

"Thưa phu nhân, Phó tổng bị Tần tổng ép uống hai ly rượu, vì lo tối nay cô sẽ tức giận nên anh ở lại công ty."

“Thưa phu nhân, Phó tổng hôm nay đang bàn chuyện việc hợp tác với người ta, mấy ông chủ Lâm tổng đồ đó không hút thuốc không vui. Phó tổng lại không thể thuyết phục họ, vì vậy bị buộc phải hút thuốc.”

“Thưa phu nhân, tuần sau Phó tổng đi công tác, một tuần nữa mới về."

"..."

Hừ.

Thư Dư lướt xem từng tin một, cô cười một cách lạnh lùng, chuyện có thể là như thế, nhưng khi nó qua bàn tay của nghệ nhân trợ lý thì hình tượng của Phó Tây Từ đã hoàn toàn sụp đổ.

Ngồi đọc các dòng, cô thấy hai từ—Chống đối.

Phó Tây Từ cố ý làm điều đó.

Trên đầu màn hình điện thoại, tin nhắn Dụ Y vẫn dồn dập gửi đến từng cái một, gọi cô đến quán bar của một người bạn để tụ tập, lần này cô không từ chối, trực tiếp hỏi địa chỉ, rồi đi qua.

Có khá nhiều người bạn đến đây, ngoại trừ Dụ Y, người mà hầu như ngày nào cô cũng gặp, những người còn lại gần như mấy tuần rồi vẫn chưa gặp.

"Tiểu Thư, cậu nhàm chán quá đấy. Mấy ngày nay không biết đã hẹn bao nhiêu lần mà không hẹn được, kết hôn rồi liền không giống trước nữa, bây giờ gia đình mới là quan trọng nhất."

Dụ Y nói xong liền ôm lấy vai Thư Dư, trên người thoang thoảng mùi rượu, "Thế cũng phải xem là ai mời, cậu mời không được cậu ấy, chứng tỏ cậu không đủ trọng lượng.”

“Phải phải phải, mấy người bọn tớ cộng lại cũng không nặng bằng cậu.”

“Hừ, ai nặng hả?”

Thư Dư nhìn các loại rượu trên bàn, độ cồn không thấp, giơ tay bảo người phục vụ mang một ly nước trái cây đến.

"Làm sao vậy, tới quán bar mà không uống?"

Thư Dư chỉ vào chính mình nói: "Con gái nhà lành, chuẩn bị mang thai, không nên đυ.ng tới rượu."

“Không phải là chưa có thai sao, cai sớm như vậy?”

Thư Dư không trả lời.

Mặc dù Phó Tây từ không đáng tin cậy, nhưng cô phải duy trì các nguyên tắc của mình.

Một lúc sau, Thư Dư đứng dậy đi vệ sinh.

Lúc đi ra, cô gặp Tống Sơ Hi đang dựa vào lan can, cơ thể lắc lư theo tiếng nhạc bên dưới, vừa nhìn thấy cô liền nở một nụ cười giả tạo không thể giả tạo hơn, "Thư tiểu thư, thật trùng hợp."

Làm gì có chuyện trùng hợp, nhìn một cái liền biết rõ là đứng đây đợi cô.

“Tống tiểu thư.” Thư Dư lễ phép nói.

"Nếu chúng ta đã gặp nhau một cách tình cờ như vậy, chi bằng nói chuyện với tôi một lát, không chừng tôi có thứ cô muốn biết đấy.” Tống Sơ Hi nhướng mày.

“Nếu lại là một bức ảnh, hôm nay tôi không có tâm trạng thưởng thức."

"Một thứ còn thú vị hơn bức ảnh."

Tống Sơ Hi ngăn cô lại, "Nói chuyện chút đi, tin hay không tùy cô, nhưng nghe một chút cô cũng không lỗ gì.”

“Được, cô nói đi.”

Thư Dư không vội rời đi, dựa vào lan can bên cạnh, chán nản nhìn sàn nhảy phía dưới.

Tống Sơ Hi nghiêng người một cách bí ẩn.

Khoảng cách đột nhiên quá gần, cô cảnh giác xoay người, đặt tay lên vai Tống Sơ Hi, giữ một khoảng cách nhất định, "Nếu tôi nhớ không nhầm, quan hệ của chúng ta không thân thiết như vậy."

Tống Sơ Hi nhìn vào mắt cô, thản nhiên cười: "Tôi chỉ tò mò thôi, cô đã từng gặp mối tình đầu của Phó Tây Từ chưa?"

Thư Dư hơi sửng sốt.

Bọn họ là liên hôn thương mại, không ai trong số họ quan tâm đến quá khứ của nhau.

Khi nghe về người bạn gái đầu tiên của anh từ miệng Tống Sơ Hi, cô càng ngạc nhiên hơn, Phó Tây Từ còn có thể có mối tình đầu sao?

Nói một cách đơn giản, tình yêu ngắn ngủi của anh chẳng phải đã bị cắt đứt hoàn toàn trước đó rồi sao?

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của cô hoàn toàn bị mất kiểm soát, mấy ngày nay cô hay đọc tiểu thuyết cùng Dụ Y, trong đó có rất nhiều vai nữ phụ là một đôi với nam chính đều là vì gia đình chọn, còn nam chính thì thì lại yêu nữ chính đến chết đi sống lại, nhưng lại không nảy sinh chút cảm giác gì với người nữ phụ vừa xinh đẹp vừa giàu có. Nữ phụ tức giận ngăn cản, ép nam nữ chính chia tay.

Tuy nhiên, vai nữ phụ chưa bao giờ có kết thúc tốt đẹp, đến cuối cùng vẫn là bia đỡ đạn.

Bây giờ nghe như cô đang nắm giữ một kịch bản nữ phụ giàu có?

Thấy cô im lặng, Tống Sơ Hi còn nghĩ là cô nhất thời không thể chấp nhận được, tiếp tục tự biên tự diễn: "Chỉ cần cô gặp mối tình đầu của anh ấy, thì sẽ biết anh ấy thích kiểu phụ nữ nào. Thực sự không liên quan gì đến cô. Khó trách kết hôn được một năm rồi mà vẫn không thể bồi dưỡng tình cảm.”

Thư Dư vẫn đắm chìm trong thế giới mà tên cẩu nam cũng xứng để làm bia đỡ đạn, cho dù cô có là nhân vật phản diện cũng sẽ không làm một nhân vật phản diện chỉ biết tranh giành đàn ông mà không màng mặt mũi.

Hàng tỷ đàn ông trên toàn thế giới, loại đàn ông nào mà không tìm được chứ?

Chỉ là khi biết anh có mối tình đầu khiến cô khó chịu như vậy?

Tống Sơ Hi chế giễu mím môi, còn định thêm dầu vào lửa, thăm dò hỏi: “Cô muốn biết kiểu người phụ nữ mà Phó Tây Từ thích không?”

Lúc này Thư Dư chợt tỉnh.

Cô cau mày và nhìn Tống Sơ Hi một cách kỳ lạ và chán ghét, "Tôi không quan tâm anh ấy thích gì."

Nói xong, cô rời đi, như thể cô sợ rằng nếu ở lại thêm một giây nữa, Tống Sơ Hi sẽ có thể hạ thấp sự bình tĩnh của cô.

Tống Sơ Hi: "..."

Người phụ nữ này thực sự bị bệnh mà.

Khi Thư Dư trở lại phòng bao, trong phòng bao có thêm vài người, bao gồm cả Dụ Y, người đã hơi say.

Một số người tính tình phóng khoáng, sau khi uống rượu vào còn bạo dạn hơn,thấy cô quay trở lại phòng bao liền lấy cuộc sống hôn nhân của cô ra làm đề tài trêu đùa.

Trong số họ có người đóng vai người vợ, tức là cô, người kia đóng vai người chồng, Phó Tây Từ.

“Phó Tây Từ” đi về phía "Thư Dư", làm một động tác giống như đưa một cái túi nhưng thực chất là một chai rượu: "Này, bà xã anh về rồi, cơm đã nấu chưa?”

"Ôi chao, ông xã về rồi sao, mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi, xem anh muốn ăn cái gì trước?”

“Thư Dư" giả tạo đặt ngón tay lên môi, "Ăn em trước cũng không phải là không được."

Nói xong bản thân cũng tự thấy ngấy, che mặt cười "mắc cỡ".

"..."

Trái tim Thư Dư tê dại khi xem nó, "Dừng lại, nếu còn diễn nữa, tớ sẽ ly hôn với Phó Tây Từ, rồi cho cậu lên làm vợ thực sự của anh ấy đấy."

“Của chị em thì không được!"

Khi cả hai tỉnh lại, nghĩ đến Phó Tây Từ, những mong mỏi về tương lai đã không còn nữa.

Đẹp thì đẹp, nhưng chỉ cần đối mặt với một khuôn mặt trăm năm không thay đổi, thật nhàm chán và khiến người ta phát điên, hơn nữa thuộc tính của kẻ cuồng công việc, kết hôn rồi nhưng chẳng khác gì góa phụ.

"Nói thật, từ khi kết hôn, tớ luôn cảm thấy cậu bị Phó Tây Từ khống chế, trước đây cậu đâu có khó hẹn như vậy, sao lại nghe lời chồng như vậy?”

"Tớ chỉ có thể nói cậu là một đứa trẻ ngoan, đã không còn là người phụ nữ mà tớ biết nữa!" Nói xong lại có người bổ sung.

"Chúng tớ đều không ngờ tới rồi cũng có một ngày Thư tiểu thư sẽ ngoan ngoãn nghe lời chồng."

“Các cậu thì hiểu gì chứ? Đó gọi là tình cảm vợ chồng."

"..."

Bọn họ cậu một câu tôi một câu đã khắc họa thành công Thư Dư thành một người phụ nữ sợ chồng.

Quan trọng là người trong cuộc đang có mặt, lỗ tai cũng không hỏng.

Cô không uống rượu, trong phòng chỉ ngửi thấy mùi rượu, nghe những lời này cũng đủ muốn ngẩng đầu lên, "Ai nói tôi sợ chồng, tôi sợ anh ta làm gì?"

"Đúng vậy, chúng taớ cũng muốn hỏi cậu, cậu sợ anh ta làm cái gì? Tại sao mỗi ngày đều thành thật không ra khỏi nhà như vậy?”

“Tớ chính là kiểu say mê công việc, công việc đấy các cậu có biết không? Chị đây đang gây dựng sự nghiệp, gây dựng sự nghiệp xong thì không mệt sao?" Thư Dư nghiêm túc giải thích.

“Đừng nói khoác nữa, từ khi nào cậu biết bán sống bán chết vì sự nghiệp vậy?"

Thư Dư: "? ? ?"

Nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô không có, cô được coi như là kiểu người có tài năng thiên phú, không cần làm việc chăm chỉ cũng có thể làm rất tốt.

“Thật ra tớ muốn có một đứa con.” Thư Dư lật bài ngửa.

Ai ngờ nói xong, phản ứng của bọn họ còn lớn hơn lần trước, không ngại bật cười nói: "Tiểu Thư, đừng kể chuyện buồn cười nữa, ai bây giờ còn muốn sinh con chứ."

Tôi nè! ! !

Nhưng Thư Dư lười nói nhiều.

Cô không nói, những người khác còn tưởng cô chột dạ, càng nhiều người nói cô bị ông xã quản chặt.

Thư Dư nhịn được được nữa, tự mình bác bỏ những tin đồn, “Các cậu có phải là có hiểu sai gì đối với cuộc sống của tớ không vậy, ông xã quản chặt, câu này cậu còn có thể nói ra được, cậu chính là anti-fan quá khích lớn nhất của tớ đấy.”

“Cậu không phải bị chồng quản chặt, lẽ nào Phó tổng chúng ta còn biết sợ cậu sao?”

Câu nói này ngược lại cho cô một hướng đi mới.

Thư Dư nhướng mày, “Tại sao anh ấy không thể sợ tớ?”

“Nói thì hay hơn hát, các cậu cũng đâu có bao giờ nhìn thấy ông xã của tớ, Phó Tây Từ, mặt trời mọc ở phía tây, lời nói không hay.”

“Được rồi được rồi, đừng giả vờ nữa, mọi người đâu phải ngày đầu tiên biết nhau.”

“Cho Thư Thư nhà chúng ta tí mặt mũi đi, cứ giả vờ là ông xã của nhà người ta sợ cô ấy đi.”

“….”

Trong lòng Thư Dư thầm nghĩ thầm nghĩ kế sách, nếu nghiêm túc cô sẽ thua.

...trong ba phút.

Thua thì thua thôi! Nếu cô thực sự giữ im lặng, thì sau này đừng nghĩ đến chuyện sẽ ngẩng cao đầu trong giới.

“Các cậu có biết lúc tụi tớ ở riêng anh ấy gọi tớ là gì không?” Thư Dư vừa lên tiếng, những người khác cũng im lặng.

Dụ Y đột nhiên thành tên phản đồ, uống xong liền hỏi: "Gọi tên là gì?"

“Bà xã đại nhân.”

Dù sao Thư Dư đóng vai Phó phu nhân đã một năm, kỹ năng diễn xuất của cô thỉnh thoảng vẫn luôn bật chế độ online, đặc biệt là vào những thời điểm quan trọng như thế này, mặt cô đủ dày, tố chất tâm lí thuộc hàng cấp 1.

“Phụt, khoác lác!"

“Vừa nhìn cậu cũng chẳng có bao nhiêu sức tưởng tượng.” Thư Dư vén tóc ra, toát ra khí thế “Tránh ra, để tôi bắt đầu giả vờ đây”, “Anh ấy nấu ăn rất ngon chắc các cậu không biết chứ? Ngày nào anh ấy cũng đợi tớ gọi món đấy, cậu xem cái bụng, cái mặt này của tớ đều phì nhiêu hạnh phúc đấy.”

Khi nói, cô cũng véo vào bụng và mặt để chứng minh điều đó.

Dụ Y không say đến bất tỉnh nhân sự, đầu óc vẫn còn minh mẫn, "Anh ấy về nhà không phải rất muộn sao?"

“Không thể ăn khuya à?” Thư Dư trả lời rất nhanh.

"thật hay giả vậy?"

Vẻ mặt khó xử của Thư Dư nói: “Có một số việc tớ vốn không muốn nói, nên nói thế nào đây, các chị em của tớ đều là cẩu độc thân, tớ lại đi khoe ân ái, các cậu đã đủ cô đơn rồi, tớ làm vậy còn là con người sao?”

“Cậu luôn không phải là người.”

“Ra chiêu nhanh chút đi, chúng tớ muốn nghe kĩ, nói nhiều một chút, sau đó mới quyết định có nên tin cậu hay không.”

Thư Dư: "..."

Thế là toàn bộ phòng bao xuất hiện hình ảnh như sau, Thư Dư giống như người kể chuyện trong quán trà, nói nhảm hơn mười phút, tường tận giải thích Phó Tây Từ đối xử với cô có bao nhiêu ân cần, cô chỉ hướng đông, anh chưa bao giờ dám đi hướng tây.

Cuối cùng, còn ngạo mạn kết luận: "Đàn ông, chỉ muốn nhiều hơn. Cậu nhìn đi, tớ khiến cho chồng của tớ trở nên ngoan ngoãn cỡ nào.”

“Nếu thất bại thì sao?” Khán giả nhiệt tình đặt câu hỏi.

Cô giáo Thư khịt mũi chế giễu câu hỏi này "Vậy đổi cái khác đi, gỗ mục nát không tạc được, đàn ông trong thùng rác có cái gì tốt đâu!”

"Bíp, bíp..." Là tiếng gọi điện thoại, bởi vì là loa ngoài nên cực kỳ lớn.

Mọi người trong phòng đều nhìn về phía phát ra âm thanh, kể cả Thư Dư.

Chiếc điện thoại đang reo trông rất quen thuộc.

Người cầm điện thoại trầm ngâm trả lời nghi vấn của cô: "Gọi điện thoại cho chồng cậu, bảo chồng cậu đến đón cậu để các chị em mở rộng tầm mắt đi!"

Một đám say rượu chờ mong, suýt nữa thì vẫy cờ hò hét, bất giác khiến ai đó nóng máu?

Thư Dư: "..."

Các người thực sự là chị em tốt của tôi mà.