Chương 4: Tham Gia Tang Lễ.

Cố Trì Khê dừng bước .

Ánh mặt trời dừng lại trên khuôn mặt nhàn nhạt lạnh lẽo của nàng, hòa tan làn da lạnh như bạch ngọc , nàng nhìn đến Ôn Nịnh , trong mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc , nhưng thật mau lại khôi phục như bình thường , tựa như hiểu rõ cái gì.

“Ân.’’

Nàng mặc trên người một thân đồ đen, ngay cả giày cao gót cũng màu đen , tây trang kiểu nữ đơn giản , bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng , trừ đồng hồ ra thì không đeo thêm bất cứ trang sức nào , nghiêm túc không chút cẩu thả.

Môi Ôn Nịnh giật giật, bên miệng muốn nói cái gì đó mà lại thôi nuốt ngược lại . Nàng quay mặt đi , nói : “Lên xe đi.’’

Cố Trì Khê hồi phục duỗi tay ra mở cửa xe ngồi vào ghế sau.

“Nhận được hành khách số đuôi 1619 …….” Giọng nói thông báo lại vang lên.

Trên màn hình di động hiện lên lộ trình đường đi , Ôn Nịnh chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt thoáng nhìn Cố Trì Khê qua kính chiếu hậu , nàng cũng phát hiện Cố Trì Khê cũng đang nhìn chính mình, giả vờ không phát hiện ra, khởi động xe đi.

Sáng sớm tuyến đường chính bận rộn không thôi , ngã tư đường đã có hàng tá xe xếp hàng thành đoàn , cảnh sát giao thông đứng một bên duy trì trật tự.

Chờ đèn đỏ, bên trong xe thật an tĩnh.

Ôn Nịnh nhìn chằm chằm con số trên đèn đỏ đang nhảy số , cảm nhận được tầm mắt người ngồi phía sau đang dừng ở trên mặt mình, nàng có chút không được tự nhiên, bất động thanh sắc quay mặt ra ngoài cửa sổ, xem phong cảnh đường phố.

“Hôm nay đi tham sự tang lễ của ba.’’ Bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp của Cố Trì Khê.

Ôn Nịnh sửng sốt , theo bản năng quay đầu lại , đón nhận ánh mắt bình tĩnh của người kia.

Ánh mắt đen nháy của nàng tựa hồ như một cái hồ nước sâu , mặt ngoài nhìn như không có gì , nhưng bên trong lại ẩn giấu nhiều tâm tư cảm xúc đang khắc chế lại.

“ Xe của ta có việc bận , tiểu đàm lái một chiếc đi đón người của công ty . Xe chuyên dụng dùng để đi tiếp khách , một chiếc tài xế tạm nghỉ lái , còn một cái không muốn đi tới nhà tang lễ.’’ Cố Trì Khê tiếp tục nói , giống như là tích tụ lại, đơn giản vô cùng đem nguyên nhân trùng hợp này ra giải thích toàn bộ một lần.

Ôn Nịnh nghe xong không nhịn được khóe miệng hơi nâng lên một chút.

Đường đường là nhà tư bản đại lão bản của công ty hàng không , mà phải lưu lạc tới nỗi gọi xe bằng phần mềm mà đi , nghe tới lại có chút thảm , không biết tại sao lại muốn cười , mới sáng sớm cảm xúc đang chất chứa đầy ở ngực nặng nề thoáng chốc thay đổi, tâm tình cũng được thoải mái hơn một chút.

Ý cười kia cũng không giấu được nữa , dư âm hiện lên đáy mắt của nàng , kiều mị động lòng người.

Cố Trì Khê nhìn nàng, ánh mắt nóng lên vài phần.

Vừa thấy như vậy , biểu tình tươi cười trên mặt của Ôn Nịnh cũng biến mất, nàng nhìn thẳng về phía trước, không mặn không nhạt mà nói : “Cố tổng nói chuyện này cùng với ta để làm gì.’’

‘’Ngươi không phải là đang tò mò sao?’’

“……..”

Ôn Nịnh Trầm mặc lại.

Đúng vậy ,nàng xác định là rất tò mò , lại bị Cố Trì Khê nhìn ra , đúng là không có ai có thể so được với người này về độ hiểu biết nàng , cho lên nàng cũng lười đi phủ nhận làm gì , càng lười biếng phản bác lại.

Cố Trì Khê cũng không nói lời nào , chỉ im lặng nhìn nàng.

Ngoại hình của nàng thiên về quyến rũ là nhiều, đặc biệt là đôi mắt trời sinh mị hoặc câu người, cho dù không cười cũng đủ hiện lên mười phần phong tình, nhìn lúc nào cũng giống như không an phận đứng đắn . Điều này so với một thân đồng phục nghiêm chỉnh đang mặc , tương phản thật lớn, thật gợi cảm.

Đèn chuyển màu xanh.

Xe chậm rãi chuyển động, Cố Trì Khê thu hồi ánh mắt , lãnh đạm hỏi : “Làm thêm cái này khi nào?’’

Ôn Nịnh siết chặt tay cầm vô lăng, “ Một năm sáu tháng.’’

Ba năm.

Nguyên nhân trong đó , Cố Trì Khê đã đoán được , nàng không dám hỏi sâu vào , đầu ngón tay đặt xuống mặt đồng hồ cơ xem thời gian , “Tối hôm qua ngủ được bao lâu?’’

“ Sáu đến bảy tiếng……..’’

Ôn Nịnh nhìn nàng một cái , ngón tay thoáng ngừng chút , “Ngươi yên tâm , ta sẽ nghỉ ngơi đầy đủ.’’

Nói xong lại hối hận.

Giống như người ta quan tâm mình vậy.

“Rốt cuộc ngươi muốn ta bảo đảm sức khỏe để hoàn thành nhiệm vụ bay chứ gì , đối với ta sinh mạng của khách hàng chính là trách nhiệm, tạo lên giá trị của công ty .’’ Nàng lại nói thêm một câu.

Lời này nghe thì thật hay , một bộ dáng nói lên thái độ đối với công việc , nhìn không ra có tật xấu, nhưng lại lập tức đem khoảng cách của hai người kéo ra xa.

Cố Trì Khê im lặng, sau một lúc mới nói : “ Thân thể là của chính mình.’’

“Biết.’’



Còn muốn hỏi thêm chuyện thiếu nợ , nhưng suy nghĩ hồi lâu, chung quy vẫn phải nhịn xuống , nàng lại hỏi : “ Tại sao lại không thêm WeChat.?’’

“Không muốn thêm.’’ Ôn Nịnh nói trắng ra , không cần vòng vo nói giải thích.

Cố Trì Khê nắm chặt điện thoại, nhắm mắt lại.

Nhà tang lễ ở một vùng ngoại ô của Bắc Thành, hẻo lánh hoang vu , nhưng mỗi ngày đều có không ít người đến đây, cổng lớn xe đi ra đi vào , nhìn thật bận rộn.

Ôn Nịnh lái tới nơi , đem sẽ đỗ vào bên lề đường cái , nói : “Tới rồi.’’ Nàng ngón tay điểm nhẹ lên màn hình, “Phiền ngài đánh giá năm sao khen gợi, cảm ơn.’’

“Ở đây chờ ta.’’ Cố Trì Khê nói với nàng , mở cửa xuống xe.

“Đợi bao lâu.’’

‘’Gần một tiếng.’’

‘’Không được,’’ Ôn Nịnh trực tiếp cự tuyệt , “ Ta còn muốn nhận thêm đơn, lâu như vậy lãng phí thời gian.’’

Cố Trì Khê giữ tay ở cửa , suy nghĩ một lát, gật gật đầu một cái , không nói gì , đóng cửa lại, xoay người đi vào nhà tang lễ.

………………………

Đại sảnh tang lễ xếp đầy vòng hoa , trên tường treo một khung ảnh trắng đen , trong ảnh chụp là một lão nhân râu tóc hoa râm, gương mặt hiền từ, tươi cười lộ ra sự uy nghiêm . Hắn nằm trong quan tài được vây quanh bởi vòng hoa trắng xanh , biểu tình an tĩnh , giống như chỉ đang nằm ngủ.’’

Đã có nhiều người đến, người đến tham dự phải được bảo mật cực kỳ , chỉ có những người là bạn bè thân thích của Cố Thuyền Hải khi còn sống mới được đến viếng thăm , mỗi người đều mặc đồ màu đen , mang theo hoa trắng , biểu tình nghiêm túc.

Cố Trì Khê đi vào , lập tức khiến cho mọi người chú ý.

Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về nàng, có tò mò , có khinh thường , có kinh ngạc , khinh thường……………

……………….

Một người phụ nữ trung niên ôm ấp khung hình màu đen , đứng ở bên cạnh quan tài lau nước mắt , bên cạnh đứng theo thứ tự , lần lượt là trưởng nữ Cố Cẩn Nhàn , nhị nữ Cố Cẩn Nhiêu , cùng với đứa con trai út Cố Phi.

Sắc mặt của hai nữ nhân lạnh nhạt , còn hai mẹ con kìa thì khóc đến thương tâm.

Cố Trì Khê chậm rãi đi đến bên cạnh : “Phu Nhân.’’ Theo sau nhìn đến hai người bên cạnh : “Đại tỷ , Nhị tỷ.’’ Cuối cùng thu hồi ánh mắt , dừng ở mặt của Cố Phi , không kêu hắn chỉ gật đầu.

Chỉ có đại tỷ Cố Cẩn Nhàn là gật đầu lại , nhị tỷ mặt không cảm xúc quay mặt đi , đệ đệ áo đen thì không thèm để ý nàng.

Người phụ nữ trung niên dừng một chút, nhìn nàng một cái , tiếp tục gạt nước mắt đi.

Đây là vợ hai của Cố Thuyền Hải , Vương Lệ Nhã.

Xung quanh thật an tĩnh , chỉ có tiếng nức nở nhỏ vang lên , mọi ánh mắt đều tập chung vào chỗ này, giống như đang nhìn trộm.

Cố Trì Khê an tĩnh mà đứng đó, hàng mi dài rũ xuống , biểu tình lạnh lùng , cằm hơi nâng lên, vai lưng đứng thẳng tắp , không kiêu ngạo không siểm nịnh , trên mặt không có bất cứ biểu tình dao động nào.

Đúng 9 giờ, tang lễ chính thức bắt đầu.

Nghi Thức truy điệu Cố Thuyền Hải qua đời, người chủ trì , giới thiệu về cuộc đời của Cố Thuyền Hải , giống với đọc diễn văn , ngữ điệu trang nghiêm , tiếp đến trong đại sảnh lại vang lên khúc nhạc buồn , khiến cho mọi người bi ai .

Đúng ra là đã cử hành tang lễ từ tháng trước , nhưng trong di chúc phân chia không được rõ ràng lắm , mặt ngoài nhìn Cố gia thì bình tĩnh, nhưng bên trong hỗn loạn đến long trời nở đất , mới khiến cho thời gian tang lễ bị trậm chễ. Lễ tang có ít người lên nhìn vào thấy cực kỳ bi thương , nước mắt rơi liên tiếp , bất quá chỉ là đang diễn trò , trong lòng ai cũng không được bao nhiêu phần thật lòng.

Cố Trì Khê nhìn cha mình đang nằm trong quan tài , trên mặt một mảnh đờ đẫn, trong lòng cũng đang chết lặng , nàng giống như một tảng đá đang dựng đứng , không buồn không vui , vô ưu vô giận.

Đọc diễn văn truy điệu xong , lễ tang liền kết thúc.

Người chết bị đem đi hỏa táng, người nhà muốn ở lại để lấy tro cốt , sau đó đi ra nghĩa địa cộng đồng an táng xuống đất.

Vương Lệ Nhã mang theo con trai đi vào phòng nghỉ, đại tỷ cùng nhị tỷ cũng đi theo , Cố Trì Khê thoáng nhìn qua người thân , suy nghĩ , vẫn là lựa chọn ở lại.

“Ngươi tới mang thêm ngột ngạt cho chúng ta sao?’’ Nhị tỷ Cố Cẩn Nhàn nhìn thấy nàng đi vào , cười lạnh.

Cố Trì Khê phảng phất như là không nghe thấy gì , ánh mắt nhìn thẳng đi qua mặt nàng , ngồi vào cái ghế sô pha lớn nhất ở đó, chân dài vắt chéo , lấy điện thoại ra, rũ mắt xem tin tức trợ lý gửi tới.

Ánh sáng đan chéo phủ xuống , khiến cho nàng giờ phút này đây tồn tại cảm giác yên tĩnh mỹ cảm.

“Đúng nga, ngươi đương nhiên phải tới đây để còn diễn cho tròn vai con gái hiếu thảo chứ, đúng là cơ hội tốt.’’ Nhị tỷ lại tiếp tục nhục mạ nàng.

Đại tỷ Cố Cẩn Nhàn ra tiếng ngăn lại : “A Nhiêu----------.’’

Vương Lễ Nhã ở một bên xem ba người các nàng , chậc một tiếng , giấu đi khóe môi đang cười nhợt nhạt , bày ra môt bộ mặt đau khổ mà nói: “ Ở chỗ này không cần phải làm như vậy , nhỡ baba của các ngươi không đi bình an được.’’

Nhị tỷ bĩu môi , liếc Vương Lệ Nhã một cái , ánh mắt nhìn qua Cố Trì Khê , ý vị khinh thường.

Ước chừng khoảng một giờ sau , tro cốt được đưa tới.



Cố Trì Khê không tiếp tục tham gia , nửa chữ cũng chưa nói , chỉ nhìn thấy hũ tro cốt được mang ra rồi rời đi.

Ngoài cửa lớn nhà tang lễ , một chiếc xe màu trắng đang đỗ bên cạnh một cái cây ven đường, cửa sổ mở ra , Ôn Nịnh đang ngồi trong xe chờ, từ xa xa trông thấy Cố Trì Khê ra tới , duỗi tay ấn còi xe.

Cố Trì Khê dừng bước chân lại một chút , nâng tầm mắt, con mắt lạnh lẽo hơi hơi tỏa sáng, nàng đi qua kéo cửa ghế phụ ngồi vào, lên xe.

“Không nhận đơn?’’ Nàng hỏi.

Ôn Nịnh đem tay áo sơ mi vén lên một nửa , lộ ra một khoảng tay gầy trắng nõn, “Cố tổng bảo ta chờ, ta đương nhiên phải đợi rồi.’’ Nói xong nàng hướng mày đến Cố Trì Khê cười , ở trước mặt đối phương , lập tức nói thêm một câu : “ Ở trước mặt lãnh đạo phải biết thể hiện cho tốt vào.’’

Cố Trì Khê chuyên chú mà nhìn nàng , trong ánh mắt mang cảm xúc không rõ ràng , vừa thâm trầm lại khắc chế, như là đang ẩn nhẫn cái gì.

Đột nhiên , nàng bắt được tay Ôn Nịnh.

“……..”

Lực không lớn, Ôn Nịnh đầu tiên là sửng sốt , rồi sau đó theo bản năng muốn thoát ra.

Cố Trì Khê càng giữ chặt hơn , thoáng dùng sức kéo nàng gần qua một chút, cúi gần đến gần sát , bờ môi ấm áp lơ đãng mà chạm vào lỗ tai , nhẹ nhàng dán vào một chút.

Ôn Nịnh suýt chút nữa là không ổn định được người mà té vào lòng ngực người này.

“Ngươi cảm thấy , mình biểu hiện ra sao?’’ Cố Trì Khê hỏi , giọng nói có chút lạnh lẽo , không biết là do cách nàng nói chuyện hay là nguyên nhân nào khác.

Hiểu được người này đang bị cảm xúc dâng trào , Ôn Nịnh sinh ra một tia trả thù khoái trá , có chút hưng phấn , tươi cười quái dị : “Ta cảm thấy a ? Rất được , cũng không biết Cố tổng có vừa lòng không.?’’

Từ nhỏ đến lớn, căn bản không có cái gì có thể làm cho Cố Trì Khê bị mất khống chế cảm xúc của chính mình.

Trừ bỏ nàng , Ôn Nịnh.

Cố Trì Khê không nói chuyện , ánh mắt đen gợn sóng mở mắt ra , cùng đối diện mặt với Ôn Nịnh một hồi lâu , ánh mắt mang theo sự quan sát ý tứ, Phảng phất như muốn mang tâm tư của nàng ra nhìn thấu vậy.

Ôn Nịnh cũng không e ngại mà đối diện nhìn thẳng.

Từ khi còn nhỏ nàng đã ưa ăn mềm không ăn cứng , tính tình có chết cũng quật cường ngạo kiều , miệng thì một bồ dao găm đâm vào đậu hũ , cùng với hiện tại giống nhau không thay đổi. Nhưng bất đồng là, nàng sẽ không giống trước kia có thể dỗ được ,chỉ cần một viên kẹo , một cái ôm là có thể cảm thấy mỹ mãn rồi.

Ánh mắt Cố Trì Khê ảm đạm đi , chậm rãi buông tay ra.

Lại là một đường đi không nói chuyện.

Đến cửa khách sạn , đã 11 giờ trưa , Cố Trì Khê kéo cửa xe ra dừng lại , quay đầu nhìn Ôn Nịnh : “Cùng đi lên ăn cơm .’’

Ôn Nịnh lắc đầu , nhìn cũng không nhìn nàng . Sau đó nghe được tiếng đóng cửa , một chân đạp chân ga đi thẳng.

.

Buổi chiều 2 h 40 nàng có chuyến bay , Ôn Nịnh ăn cơm trưa ở nhà ăn xong , nghỉ ngơi một lát , một chút thủ thục chung qua đi đánh dấu.

Cùng đi với nàng ngồi ở ghế cơ phó hôm nay là một người họ Lâm , một nam nhân trẻ tuổi, làm việc rất nghiêm túc cẩn thận , đã sớm đến chuẩn bị tư liệu cùng văn kiện cho chuyến bay rồi , hai người cùng nhau đi kiểm tra lại máy bay , sau đó đi đến phòng tình báo.

Phòng tình báo có ba đội bay cùng nhau hợp tác , vừa thấy Ôn Nịnh đi vào , không hẹn mà cùng nhau chào hỏi , có người còn dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ , liên tiếp quay đầu nhìn nàng.

“ Lâm cơ phó , ngươi lại cùng Ôn cơ trưởng bay sao?’’

“Có phải hay không hối lộ cho người phân ban vậy.’’

“ hahhahh…….’’

Mọi người trêu chọc vài câu, lại tiếp tục mở họp.

Ôn Nịnh đứng ở bên cạnh bàn, một tay bỏ vào túi , một tay kia lật hồ sơ nhiệm vụ chuyến bay hôm nay , âu phục cắt may tinh ế phác họa lên eo của nàng, biểu tình của nàng chăm chú , lông mi dài cong như quạt rũ xuống , khuôn mặt lãnh diễm phô bày ra nét mị hoặc phong tình.

Lâm cơ phó không nhịn được mà trộm quan sát nàng.

Muốn nói cơ trưởng trong công ty được hoan nghênh nhất là ai, chắc chắn là Ôn Nịnh đứng đầu . Vô luận là ghế lái phụ còn trống trong tổ , thì cả trai lẫn gái , đại đa số mọi người đều nguyện ý cùng nàng làm việc.

“ Dưới thành C mưa to ……..’’ Ôn Nịnh ngẩng đầu lên nói , nói đến một nửa , điện thoại vang lên , lấy ra tới xem, lại là tin nhắn của ngân hàng gửi tới.

Lần này nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý .

Click mở tin nhắn , một dòng chữ trong màn hình đập vào mắt , xoay tròn , Nôi dung không phải là như nàng đã dự đoán từ trước , thế nào mà lại là ------------ nàng nhận được một tin nhắt nhận được tiền chuyển khoản đến .

Mười năm vạn chẵn.

Điện thoại lại vang lên một tiếng nữa, là dãy số xa lạ nhắn tin tới.

[[ Trước mắt đang cần gấp , đừng cậy mạnh , nghe lời.]]