Tạ Ngọc là người vì thất tình mà mắc bệnh chán ăn Bắc Lãng nhị viện thu nhận. Bất kì đồ ăn nào xuất hiện trước mặt nàng, nàng đều ghê tởm muốn ói.
Vốn dĩ thân hình còn hơi béo, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã giảm chỉ còn 35kg, gầy còn da bọc xương.
Nàng cái gì cũng ăn không vô, mỗi ngày dựa vào dịch dinh dưỡng mà duy trì sự sống. Bác sĩ nói bệnh của nàng là do tâm lý, bây giờ muốn cải thiện sinh lý thì phải giải quyết vấn đề tâm lý trước đã.
Thấy tình huống của nàng không chuyển biến tốt đẹp, cha mẹ nàng mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, họ tìm cho nàng rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng chính nàng kháng cự từ đáy lòng, cho nên cũng không có tác dụng gì.
Nàng cũng muốn tốt lên, nhưng thấy đồ ăn liền ghê tởm, thật sự khó có thể nuốt xuống được.
Không chỉ có nàng như vậy, tình huống các bệnh nhân chán ăn khác ở Bắc Lãng nhị viện cũng không khả quan hơn nàng.
Hôm nay nàng nằm ở trên giường bệnh chơi di động, trong lúc lơ đãng phát hiện gần đó có người livestream, cách chỗ nàng có chừng mấy chục mét. Nàng hiếu kì bấm vào xem, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời đang livestream ăn cơm hộp.
Nàng đầu tiên là bị dung mạo của hắn hấp dẫn. Người con trai này lớn lên quá đẹp, mặt mày so với minh tinh còn tinh xảo hơn, là da trắng hồng không tì vết, không phải kiểu trắng do son phấn mà là kiểu trắng hồng của mấy em bé sạch sẽ mềm mại. Hắn lười biếng ngồi trên giường bệnh, một tay tùy ý gác lên bàn nhỏ, ngón tay thon dài, móng tay cắt gọn mượt mà, tay còn lại đang đấu tranh gắp cho được một cục thịt viên.
Hắn bị động tác vụng về của chính mình chọc cười, khóe môi cong lên, vẻ đẹp tươi sáng thuần túy như ánh mặt trời, làm lòng người ấm áp tựa ánh sáng xuyên qua phá tan bầu trời băng tuyết.
Nàng bị vẻ tươi cười này hấp dẫn, bất tri bất giác ngồi xem hắn ăn hết nửa hộp cơm. Rõ ràng là hộp cơm bình thường nhất, nhưng không hiểu sao thấy hắn ăn nàng lại bất giác nuốt nước miếng theo.
Vừa lúc mẹ nàng tiến vào, đôi mắt lấp lánh ánh nước, hỏi nàng có thể cố gắng ăn được miếng cơm nào không, chỉ một miếng cũng được.
Nàng nhìn hình ảnh chàng trai sach sẽ tươi cười, đôi môi hồng dính chút dầu mỡ, gật gật đầu.
Ngày đó giữa trưa nàng uống được nửa chén cháo, tuy rằng không nhiều lắm nhưng kỳ tích là không có đem cháo nôn ra. Cha mẹ nàng vui mừng bật khóc, bác sĩ cũng cảm thấy tình trạng của nàng có chuyển biến tích cực không ít.
Chỉ cần có thể ăn cơm, liền có thể khôi phục hy vọng. Chàng trai vừa đến giờ cơm tất nhiên sẽ phát sóng trực tiếp, nàng theo dõi hai ngày, hiện tại mỗi bữa thế nhưng có thể ăn non nửa chén cơm.
Giữa trưa hôm nay, nàng lại gấp không chờ nổi vào xem livestream, nàng còn kéo theo hai bạn chung phòng bệnh. Bạn chung phòng bệnh cũng không tin tưởng lời nàng nói, cảm thấy nàng đem chủ phòng khen quá lên.
“Xem người ta ăn ngon là chúng ta có thể ăn uống? Không có khả năng!” Bạn chung phòng bệnh-Tiểu Lan-không có chút nào hứng thú.
Bạn chung phòng bệnh-Tiểu Liễu-càng là khinh thường: “Mấy chủ phòng này đều làm bộ là dạ dày to, lúc ăn nhìn rất ngon miệng, kỳ thật đều tìm cơ hội lặng lẽ nôn ra.”
Hộ sĩ lại đây rút kim tiêm cũng tiếp lời: “Ăn xong móc họng nôn ra sẽ kí©h thí©ɧ dạ dày, dần dà sẽ dẫn đến bệnh chán ăn. Người giảm cân mà dựa theo cách này cũng hay bị bệnh lắm.”
Tạ Ngọc giải thích: “Người này ăn nhìn ngon miệng lắm, không giống làm bộ, không tin các ngươi tự mình xem đi.”
“Dù sao ta không tin.” Tiểu Liễu còn khuyến khích Tiểu Lan cũng đừng xem.
Tiểu Lan do dự, nhưng vẫn lấy ra di động vào phòng phát sóng trực tiếp. Tiểu Liễu tức giận tự mình bỏ đi ra chỗ khác.
Người chủ phòng mà Tạ Ngọc nhắc đến chính là Sở Tức, hắn hiện tại rất thích livestream.
Hắn thích chuyện trò, không thích cô độc. Khi livestream có người bồi hắn, loại cảm giác này thật thích nha.
Chu Dương Tử không tán thành hắn phát sóng trực tiếp, cảm thấy đây là mê muội mất cả ý chí. Hắn khuyên Sở Tức xuất viện xong thì nhanh chóng kiếm việc làm, đừng ở viện điều dưỡng lăn lộn mù quáng.
“Có bạn mới vào,
Tiểu Liễu muốn phát tài cùng
Tiểu Hoa Lan nở rộ, các bạn khỏe không, cảm ơn các bạn tới xem ta phát sóng trực tiếp.” Sở Tức dâng lên một nụ cười rạng rỡ.
Tiểu Lan vốn chỉ định vào xem sơ một cái, giờ lại lập tức hét to: “Aaaaaaa! Tiểu Ngọc, sao ngươi không nói trước là chủ phòng đẹp trai như vậy?”
Nàng comment trên live: “Chủ phòng thật đẹp trai.”
“Chủ phòng là minh tinh phải không?”
“Về sau mỗi ngày ta đều vào xem ngươi livestream!!!!”
Trong phòng live toàn ông bà già không rành gõ chữ, vì vậy những comment của nàng được đưa lên đầu, Sở Tức liền thấy được.
Sở Tức: “Cảm ơn mọi người khích lệ, bây giờ ta sẽ nếm thử khoai tây xào, nói thật, hôm nay khoai tây xào thoạt nhìn có vẻ hơi nát, đầu bếp đại khái là đem khoai xào hơi lâu thì phải……”
Trong phòng phát sóng trực tiếp thường có khoảng trăm người xem, hơn nữa người quen chiếm đa số, không có ai bình luận lời không tốt.
Có một bình luận chê bai liền dễ dàng gây chú ý.
Tiểu Liễu muốn phát tài: “Chủ phòng là kẻ nghèo hèn sao, hay là con nít chơi đồ hàng? Chủ phòng nghèo tới nỗi phát sóng trực tiếp ăn cơm hộp đều có người xem? Nghiêm trang ăn cơm giống hệt tên ngốc ngoài cửa thôn.”
Sở Tức nhìn thấy ngay lúc đầu cũng không phản ứng gì, sau lại thấy bình luận cứ spam liên tục nhảy lên, hắn liền bực.
“Không thích xem thì có dấu tắt nơi góc trái màn hình, không tiễn.”
Được trả lời,
Tiểu Liễu muốn phát tài mắng càng hăng say, nói chuyện càng ngày càng khó nghe.
Chu Dương Tử nhìn thấy tức đen cả mặt, lại không thể cách màn hình đánh người. Trong phòng livestream còn có trẻ con, không thể chửi lại sợ bọn nhỏ thấy, thật là nghẹn khuất, Chu Dương Tử nhịn không nổi nữa.
Hắn đi ra ngoài hít thở không khí thì gặp được Cố Thương.
Cố Thương đem Sở Tức đưa vào bệnh viện xong thì quay về thành phố B. Chu Dương Tử còn tưởng rằng Cố Thương sẽ giống như trước một hai tháng mới trở về đây, không nghĩ tới mới hai ba ngày đã thấy Cố Thương xuất hiện ở bệnh viện.
“Cố tổng tới xem Sở Tức?”
Cố Thương không có ý muốn dừng lại: “Không phải, đi ngang qua.”
“Ồ, cũng tốt. Ngài lúc này đi qua, hắn cũng không tiện tiếp.”
Cố Thương dừng bước: “Vì sao?”
“Anh chàng một hai đòi phải livestream gì đó, bị người ta mắng, hơn nữa còn không hiểu được tại sao lại mắng vậy, rất vô lý.” Chu Dương Tử thở dài: “Ta còn tức thay cho hắn đây.”
Rõ ràng là một việc làm người ta tức giận, nhưng vẻ mặt Cố Thương lại trở nên sung sướиɠ rất rõ ràng.
“Bị mắng hả?”Ngữ khí nói chuyện mang theo vẻ vui sướиɠ.
“Đúng vậy, cười nhạo hắn livestream ăn cơm hộp.”
Cố Thương gật đầu: “Rất tốt.”
Chu Dương Tử: “Rất tốt hả?”
Bên này Sở Tức bị mắng, vẫn luôn không đánh trả. Bên kia nhóm ông bà lão nhìn không được, ở các spam ác ý bắt đầu khuyên bảo.
“Đứa nhỏ, gia gia khuyên ngươi nên thiện lương.”
“Nghe gia gia nói, đừng làm vậy mà!”
“Phật khuyên thế nhân thiện lương, đứa nhỏ, ngươi nên hiểu chuyện.”
Dưới sự dạy dỗ của mấy người già, “
Tiểu Liễu muốn phát tài” càng táo bạo: “Tên cháu nội nào dám trước mặt ông đây xưng gia gia? Ta mới là ông nội ngươi!”
Nhóm ông bà lão nổi giận, bọn họ triển khai thế tấn công, trước tiên kêu mấy đứa nhỏ rời khỏi phòng livestream, dù sao diễn biến tiếp theo chúng cũng không nên nghe.
Sở Tức thấy số mắt xem thoáng cái thiếu mất hai mươi mấy người, đang muốn hỏi thì bỗng nhiên thấy Phùng gia gia yêu cầu muốn lên sóng.
Hắn nhấn đồng ý.
Giọng Phùng gia gia nháy mắt vang lên thật to, thiếu chút nữa dọa hắn té từ trên giường xuống đất.
“Chỗ này tỉnh lược đi một vạn từ khó nghe ^^”
Phùng gia gia mắng đủ rồi, Lý gia gia lại mắng. Lý gia gia là một giảng viên đại học, mắng lên trình độ càng cao, không hề cần một chữ thô tục liền đem ác ý chửi còn đau hơn người thô tục nhiều, nhục từ thân xác tới linh hồn, toàn bộ thóa mạ một lần.
Mấy cái gia gia thay phiên nhau ra trận, cuối cùng còn từ ái mà nói: “Mấy đứa không cần học chúng ta, vẫn là phải làm thanh niên năm tốt đi.”
Sở Tức: “……”
Hắn phát hiện từ khi nhóm các gia gia bắt đầu mắng, phòng livestream ùa vào thêm mấy trăm người, người mới vào dị thường hưng phấn, tỏ vẻ ông bà họ cũng là “dạy dỗ” bọn họ như thế này, Cảm giác bị mắng thật đáng hoài niệm, họ sôi nổi yêu cầu gia gia lại mắng thêm một lần!
Mắt thấy tài khoản kia vẫn điên cuồng chửi rủa, Sở Tức quyết định nắm chặt thời gian đem sự tình giải quyết, khi nhóm các gia gia bắt đầu mắng, hắn im lặng mà tra xét cái tài khoản này.
“
Tiểu Liễu muốn phát tài” nguyên lai cũng là một người mukbang, tài khoản này có chút danh tiếng là dạ dày vương, mấy tháng trước lại sinh bệnh nên ngừng phát sóng trực tiếp.
Sở Tức cười lạnh: “Như thế nào, đây là muốn khi dễ đồng nghiệp?”
“Nguyên lai là đồng nghiệp, trách không được lại hùng hổ doạ người như vậy.”
“Là đồng nghiệp thì hành động này rất ghê tởm, nên báo cáo hắn.”
“Chạy cút đi!”
Người xem nghe Sở Tức nói liền bừng tỉnh đại ngộ, sôi nổi mắng theo đuôi Sở Tức.
“
Tiểu Liễu muốn phát tài” không chịu bỏ qua:
“Chỉ là không quen nhìn ngươi đem cơm hộp lên livestream, làm tổn hại hình tượng của dân mukbang chúng ta. Không có tiền, không thành ý cũng đừng làm livestream, lãng phí thời gian người xem.”
“Nói thật, ta cảm thấy câu này cũng có đạo lý.” Có người xem tán đồng: “Chủ phòng, ăn cơm hộp cũng quá không thành ý rồi.”
Sở Tức đang muốn giải thích, cơm hộp trên bàn đột nhiên bị người lấy đi, thay bằng bốn món điểm tâm nổi tiếng nhất Bắc Lãng, còn có một chai rượu nho bản địa.
Sở Tức ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Thương đứng ở trước giường, vẫn là bộ dáng lạnh lùng kia, nhưng đôi màu hổ phách toát ra ý cầu khen ngợi.
“Quao, bốn món điểm tâm nổi tiếng nhất Bắc Lãng, nghe nói là số lượng hạn chế, siêu cấp khó mua, cơ bản đều bị mấy lão nhân ở viện dưỡng lão cướp sạch.”
“Ăn ngon sao?”
“Nghe nói ăn siêu cấp ngon. Không phải người địa phương muốn ăn là ăn được, phải đặt trước trên mạng ba tháng họa may mới được ăn.”
“Muốn ăn, chủ phòng nhanh ăn thử đi.”
“Mọi người không chú ý tới bình rượu vang đỏ kia sao? Đó mới là cực phẩm, rượu vang đỏ trên núi cao ở Bắc Lãng, một năm chỉ sản xuất mười bình, không phải cứ có tiền là mua được đâu.”
“Trời đất, người vừa rồi còn nói chủ phòng không thành ý còn ở đây không?”
“Từ mười đồng tiền cơm hộp nháy mắt thăng cấp thành đỉnh cao mỹ thực, phòng phát sóng trực tiếp có điểm nhấn nha.”
Chu Dương Tử vì Cố Thương tán dương: “Vẫn là Cố tổng lợi hại.”
Cố Thương không nói chuyện, yên lặng mà nhìn về phía Sở Tức, nhưng mà Sở Tức ở chăm chú livestream, Cố Thương liền đem ánh mắt thu trở về.
Tiếp tục cao lãnh.
“Tiểu Liễu muốn phát tài” bất chấp tất cả: “Có gì đặc biệt hơn người? Ngươi cho rằng làm vậy thì có thể trở thành người nổi tiếng? Mấy cái điểm tâm cùng rượu giả này người khác đều chơi chán rồi. Ngươi top 1000 còn chưa vô được. Hầy, sorry, ngươi đến bây giờ liền một mao tiền thưởng đều không có, đừng nói top 1000, trình độ vô bảng còn không có đâu.”
Chu Dương Tử dậm chân: “Người này khi dễ Sở Tức không được tặng thưởng.”
Lỗ tai Cố Thương giật giật.
Cái này so chuẩn bị điểm tâm còn đơn giản hơn